Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai đứa bé muốn bày quầy bán rau

Phiên bản Dịch · 2475 chữ

Xế chiều hôm đó, Lý Thanh Vân gọi điện thoại cho Hồ Đại Hải, Tạ Khang, Điền Mục ông chủ Phúc Mãn Lâu, Chu Lệ Văn lão tổng Thục Hương Các, Dư Quân ông chủ Xuyên Phủ Ngư Vương, cũng gọi cả Tôn Quốc Trung lão tổng thương mại Đại Hoa, chính là Tôn tổng quá bận rộn, nói là đang ở Nhật Bản khảo sát thịt bò Wagyu, hai ba ngày chưa về được.

Lý Vân Thông thấy Lý Thanh Vân thật sự không coi trọng chuyện vừa rồi, hơi khó hiểu, nhưng không có cách nào truy đến cùng, chỉ coi như Lý Thanh Vân đổi tính. Đã bị đánh, lại không định đáp trả, chẳng lẽ đầu óc bị đánh hỏng sao?

Buổi tối Dương Ngọc Nô lái xe đưa Mao Mao và Đồng Đồng về, lúc này Lý Vân Thông mới phát hiện, hóa ra ô tô Longhorn bị người lái đi, thảo nào không để cho hai hòa thượng quái gở đổ máu tại chỗ.

Lý Thanh Vân không có thời gian để ý đến suy đoán ác ý của thằng bạn nhỏ, đã bị hai đứa bé ôm lấy đùi.

Mao Mao cướp lời trước: “Cậu, cháu thấy ở trên đường có rất nhiều người bày quầy bán rau quả, ngày mai bọn cháu không đi học, cũng bày quầy ở ven đường được không? Cháu muốn bán được thật nhiều tiền, mua ô tô chân chính, to như vậy…”

Nói xong, Mao Mao dùng tay khoa tay múa chân, vòng một vòng lớn, giống như ô tô ở trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn vài lần xe mô hình, ghê gớm.

Đồng Đồng cũng lắc đùi hắn kêu lên: “Chú, cháu cũng muốn, cháu cũng muốn…” Về phần nguyên nhân, nàng đã lười bịa, dù sao muốn đi theo bày quầy bán rau quả.

Lý Thanh Vân còn chưa đồng ý, hai đứa bé đã ý chí chiến đấu sục sôi đặt cược: “Trận đấu của chúng ta, ai bán được nhiều tiền hơn, người đó chính là người thắng, bên thua phải mua một cái kẹo que cho bên thắng, phải là vị bạc hà.”

Hai đứa bé vỗ tay thề thốt ở trước mặt Lý Thanh Vân, cứ quyết định như vậy.

“Rau quả nhà chúng ta không cần hai đứa bày quầy bán, đã sớm bị thương gia nhận thầu rồi, một ký thấp nhất cũng cần 20 tệ, hai đứa…” Lý Thanh Vân còn chưa nói xong, hai đứa bé đã phệt đít xuống đất oa oa bật khóc, dáng vẻ nếu như không cho bán thì sẽ ngồi trên đất không dậy.

Dương Ngọc Nô ở bên cạnh che miệng cười trộm, thấy hai đứa bé thật sự khóc ra nước mắt, lại giúp đỡ khuyên nhủ: “Bọn nhỏ chỉ đang giai đoạn tò mò, anh cứ để cho hai đứa chơi đùa đi. Kệ cho chúng nó lăn lộn, có năng lực lãng phí bao nhiêu rau quả chứ?”

Lý Thanh Vân bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, ngày mai cậu mời bạn tới ăn cơm, hai đứa đừng gây phiền phức. Sáng ngày mai dậy sớm, muốn bán cái gì, cậu kêu công nhân hái hộ hai đứa.”

“Nói lời giữ lời, một trăm năm không được thay đổi.” Hai đứa nhảy bật lên, cũng không ngoắc tay với hắn, nói xong là chạy, nhìn vẻ đắc ý trong mắt hai đứa, nào đâu có dấu hiệu khóc thật?

Dương Ngọc Nô cũng cười theo, không cho rằng bọn nhỏ thỉnh thoảng đùa giỡn giở mưu kế có gì không đúng, nhưng mà khi nàng nhìn thấy vết bị thương trên cổ con ngựa trắng, lập tức không cười nổi.

“Anh, sao Bạch Gia Hắc lại bị thương vậy? Là ai đánh thế? Một dấu quyền thật lớn!” Dương Ngọc Nô vuốt ve đầu ngựa, đau lòng đến sắp rơi nước mắt.

Lý Thanh Vân đã đút cho nó nước suối không gian rồi, nhưng dấu vết tụ huyết ở mô liên kết tạm thời sẽ không tiêu tan được, thấy em họ nổi giận, hắn vội vàng giải thích: “Là hai hòa thượng hoặc là lạt ma của Lạn Đà tự, bọn họ đánh con ngựa trắng một quyền, còn bắt anh, uy hiếp ông nội. Ừm… Cuối cùng ông nội vừa ra mặt, bọn họ lại bị hù sợ chủ động buông anh ra, còn tự chặt đứt một ngón tay, nói là trở về bẩm báo lại với phiên tăng lỗ tai lớn.”

“Đáng giận! Bạch Gia Hắc xinh đẹp như vậy, bọn họ đều xuống tay được, nếu như để cho em đụng phải, nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.” Dương Ngọc Nô siết chặt nắm tay, tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng.

Lý Thanh Vân nhéo gò má của nàng, an ủi, tự mình xuống bếp nấu cơm cho nàng, không để cho nàng tức giận nữa. Nhưng trong lòng tán thành quan điểm của nàng, nếu như dưới tình huống thích hợp, gặp phải hai lạt ma kia, nhất định sẽ khiến cho bọn họ hối hận.

Chính là hắn không nghĩ tới ý tưởng này rất nhanh được thực hiện, ban đêm cùng ngày, có hai cái đầu bóng lưỡng nhảy vào trong biệt thự của hắn. Động tĩnh rất nhỏ đã làm kinh động đến Kim Tệ và Đồng Tệ, phen này chúng nó không khiến Lý Thanh Vân thất vọng. Mặc dù ở sân ngoài biệt thự, vẫn đứng ở cửa biệt thự, sủa loạn vào trong sân.

Lý Thanh Vân lập tức tỉnh lại, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy hai cái đầu bóng lưỡng có che mặt, nhìn hình thể và phương thức đi lại kia, gần như được đúc ra từ cùng một khuôn với những người khác của Lạn Đà tự.

“Khốn kiếp! Ông nội đã tha cho các ngươi, các ngươi lại vẫn đến đây tìm chết!” Lý Thanh Vân giận dữ, vẫn mặc quần đùi, đeo dép lê, chủ động mở cửa đi ra sân.

“Đa Cát, chính là thằng nhãi này hại ngươi và đại sư huynh đồng thời chặt đứt một ngón tay sao? Nhìn xem ta báo thù giúp các ngươi như thế nào, vặn đứt cổ hắn đều là nhẹ.” Giọng của một người đàn ông trẻ tuổi, hắn cười lạnh âm trầm nói, nhìn thấy Lý Thanh Vân lao tới, vốn không hề coi trọng.

Một tăng nhân trẻ tuổi khác đã từng xuất hiện vào ban ngày lạnh như băng nói: “Đi ra vừa vặn! Một phát vặn đứt cổ hắn quá lợi cho hắn, ta sẽ tự mình ra tay, từng đao một xẻo thịt hắn, để xả mối hận chặt đứt ngón tay! Đại sư huynh trở về bẩm báo vơi ssw phụ, chúng ta cũng chỉ có thể thừa dịp thời gian này đi tới. Người này không chết, lão quỷ Lý Xuân Thu kia đâu thể tức giận, Lý Xuân Thu không tức giận, sao có thể chọc giận sư phụ? Hừ hừ, hắn không biết một thân công lực của sư phụ khủng bố cỡ nào, còn tưởng rằng sư phụ vẫn là tiêu chuẩn năm đó, đúng là sai lầm lớn.”

Lạt ma tên là Đa Cát này nói tiếng Hán cực kém, lại dùng giọng điệu gượng gạo nói xong lời này. Một chút ý lạnh trêu tức lóe lên trong mắt, liếc nhìn Lý Thanh Vân, lại phát hiện đối phương tỏ vẻ vô cảm, không hề lộ ra vẻ sợ hãi giống như ban ngày. Hả? Chẳng lẽ sợ đến choáng váng sao?

Nghĩ đến đây, Đa Cát lấy một thanh tàng đao ra, dùng bàn tay bị gãy ngón kia, rút vỏ đao, đao nhỏ sáng ngời vạch ra đủ kiểu ở trong tay, chậm rãi đến gần Lý Thanh Vân.

“Đần độn!” Lý Thanh Vân đột nhiên động, giống như tia chớp, nháy mắt vọt đến trước mặt Đa Cát, giống như trận gió thổi qua, không hề đụng đến Đa Cát, nhưng Đa Cát đã biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.

Một lạt ma khác theo sát sau đó sợ choáng váng, lập tức ô a ô a nói một loạt lời cầu nguyện kỳ quái, ý là nói đụng phải ác ma, thỉnh cầu sự che chở của thần linh, nếu như may mắn trốn thoát được, nhất định sẽ cung phụng tất cả của mình.

Đáng tiếc, hắn còn chưa cầu nguyện xong đã cảm thấy cảnh sắc trước mắt thay đổi, rơi vào trong một thế giới màu xanh lá quỷ dị. Đa Cát đang ở ngay bên cạnh hắn, cũng hoảng sợ bất an, quỳ ở trên mặt đất, liên tục lễ bái, giống như cũng bị thần tích đột nhiên hiện ra dọa sợ.

“Giết người ở bên ngoài còn chảy máu, rất phiền toái, ở trong này, không có một bóng người mới là nơi tốt để giết người giấu xác. Quan trọng nhất là, ta mới vừa trồng một ít hoa dại, sợ đất không đủ phì nhiêu, cần các ngươi đến để tẩm bổ.” Linh thể của Lý Thanh Vân đứng ở giữa bầu trời, giọng điệu bình thản nói.

“Thần linh tha mạng…”

“Thần linh hỡi, bọn ta sai rồi…”

Hai lạt ma này dùng giọng điệu quái dị, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhìn thấy Lý Thanh Vân lơ lửng ở giữa không trung, bọn họ đã không còn ý tưởng gì nữa.

“Thần linh? Ha ha, ở trong tiểu không gian này, ta chính là thần.” Lý Thanh Vân nói xong, chụp một chưởng xuống, hình thành một cái bóng sáng vĩ đại hình bàn tay, đột ngột chụp chết hai lạt ma lòng mang ý xấu.

Sau đó dùng phương pháp giống vậy, chôn vào trong bãi đất trống bên kia ngọn núi nhỏ, nơi đó đã trồng đủ loại hoa, hoa nhỏ nở tươi đẹp lạ thường.

Thủ đoạn lần này, Lý Thanh Vân cảm thấy vô cùng vừa lòng, bởi vì không lưu lại bất cứ thứ gì cần phải dọn dẹp. Hai người cứ vô cớ biến mất như vậy, Kim Tệ và Đồng Tệ đang cảnh giới ngoài cửa không sủa nữa, chỉ vô cùng nghi ngờ rên ư ử vài tiếng, không hiểu vì sao mùi và động tĩnh mới vừa rồi lại đột nhiên biến mất.

Bởi vì hai người này định hại Lý Thanh Vân, hắn quyết đoán chặt đứt nguồn gốc nguy hiểm, lần giết người này, hắn không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý gì, lại vừa ngủ là một mạch đến sáng, cho đến khi bị điện thoại đánh thức, hắn mới không tình nguyện rời giường.

Đồng Đồng và Mao Mao hưng phấn xông tới, mỗi đứa ôm một cái rổ nhỏ, người chưa tới tiếng đã tới trước: “Chú (cậu), nhanh đi hái rau dưa với chúng cháu, chú không ra mặt, các công nhân không hái giúp chúng cháu.”

Anh họ Lý Thanh Mộc tỏ vẻ quẫn bách đứng ở ngay cổng, đang nhét điện thoại vào túi, vừa rồi hai đứa bé dùng điện thoại của hắn để gọi vào số của Lý Thanh Vân, lúc này mới đánh thức được Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân dụi mắt, cười nói: “Hai đứa nhóc này, chậm trễ giấc ngủ của cậu. Anh Mộc Đầu, anh dẫn hai đứa đi nói một tiếng với các công nhân là được, đều là người mình, tất cả mọi người rõ ràng, đâu có công nhân không nghe theo, anh trở về nói thay em, em xử lý bọn họ thay anh.”

“Ha ha, vẫn là em đi nói đi, anh đi nói, không hợp quy củ.” Lý Thanh Mộc căng thẳng cười nói.

Lý Thanh Vân không còn cách nào nữa, đành phải mang theo hai đứa bé vào ruộng trồng rau, tìm được công nhân trực ban, kêu bọn họ hỗ trợ, hái một ít rau dưa cho hai đứa bé, mỗi loại một ít, không cần nhiều lắm, đủ cho hai đứa bày quầy là được.

Dặn dò xong, Lý Thanh Vân còn phải trở về lấy củ sen. Sáng tinh mơ, nước hơi lạnh, bởi vì không rút nước, muốn đào củ sen hoàn chỉnh, thậm chí còn phải chìm vào trong nước.

Tuy rằng Lý Thanh Vân không sợ lạnh, nhưng sau khi đào mười mấy củ, vẫn cứ cảm thấy rất chán. Nếu như là người trong nhà ăn, trực tiếp đào trong tiểu không gian là được, nhưng bán cho người xa lạ, dùng củ sen giàu linh khí này đã xem như xa xỉ.

Ông cụ Lý Lý Xuân Thu lượn lờ một vòng bên bờ hồ, thấy cháu nội thật sự đang đào củ sen, không phải dìm thi thể lúc sáng sớm là được, vẻ mặt cổ quái rời đi, chưa nói chuyện với Lý Thanh Vân, sợ tăng thêm gánh nặng tâm lý cho thằng cháu.

Không bao lâu sau, Lý Thanh Vân đã ôm hai ba mươi củ sen giống như tay ngọc của người đẹp lên bờ, lại bày hai củ lên trên quầy hàng giúp hai đứa bé ở ngoài cổng sắt, lúc này mới cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ. Chính là, hình như thiếu gì đó… nhờ vào nhắc nhở của người trong thôn đi ngang qua, hắn mới nhớ tới, không có cân, hai đứa bé lấy gì cân cho người ta?

Vì thế lại chạy vào trong thôn, mượn hai cái cân đồng hồ, chờ khi hắn quay về, nhìn thấy trên hai quầy hàng đã bày đầy rau dưa và hoa quả, kể cả dưa hấu sắp hết vụ cũng hái được hơn mười quả.

Hoa quả là quả táo, quả lựu, quả hồng, quả quýt… được trồng trên triền núi sau nhà Lý Thanh Van, đều tưới nước suối không gian, hương vị ngon hơn hoa quả nơi khác nhiều, ông chủ Điền Mục của Phúc Mãn Lâu vẫn luôn kêu la dùng trăm tệ thu mua, Lý Thanh Vân còn chưa chính thức đồng ý, đã bị hai đứa trẻ nghịch ngợm lấy giá 20 tệ bày quầy bán, nghe ý của hai đứa, hình như còn chê đặt giá cao, sợ không bán ra được.

Đây, hai đứa vừa bày ra làm buôn bán đã có khách hàng tới cửa. Một nhóm du khách sớm nhất, tốp năm tụm ba từ trên thị trấn tới, một đám người dẫn đầu cảm thấy hoa quả và rau dưa được hai đứa bé bày lên cực kỳ tươi mới, màu sắc cũng đặc biệt mê người, nên đi qua hỏi giá.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.