Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh rể đến gây chuyện

Phiên bản Dịch · 2548 chữ

Lý Thanh Vân không quan tâm đến hai đứa bé bày quầy, hôm nay hắn mở tiệc chiêu đãi bạn bè, món chính là trứng gà vỏ xanh, củ sen hoang dại, do đó vài đồ ăn nhà nông đơn giản đều xoay chung quanh hai loại nguyên liệu này để tiến hành. Ví dụ như canh trứng gà, trứng gà xào mướp, ngó sen cắt lát chua cay, mì ngó sen bát bảo… Đương nhiên, bây giờ là mùa làm liều được lợi, hắn không có thời gian đi mò cua, nên mua một ít từ người trong thôn, kích cỡ rất lớn, cua đồng hoang dại lớn chừng lòng bàn tay trẻ con, lúc này hương vị tốt nhất, thịt ngọt béo ngon nhất.

Lươn và cá chình nuôi thả tự do có hương vị vượt xa giống hoang dại, lúc này cũng đến giai đoạn có thể vớt, chỉ sợ người khác quá mức chú ý học tập những giống ăn liền này, lần này làm thành thức ăn, chính là kêu mọi người đánh giá xem, trong lòng có cân nhắc.

Ông chủ Dư Quân của Xuyên Phủ Ngư Vương đã sớm thèm cá nước ngọt thông thường nuôi bên cạnh hồ nước cá chình, đã nói mấy lần với Lý Thanh Vân, do đó hôm nay hắn đến sớm nhất, chuẩn bị đuổi trước người khác, âm thầm nói vài lời với Lý Thanh Vân, hy vọng có thể lấy giá sỉ mua cả cá nước ngọt thông thường trong hồ nước này.

Do đó khi nghe thấy tiếng Dư Quân nói chuyện bên ngoài biệt thự, Lý Thanh Vân mang theo tạp dề nấu cơm chạy ra đón tiếp. Không nghĩ tới hắn trừ bỏ mang theo chút thuốc lá rượu chè quà tặng bình thường ra, lại còn dẫn theo cả một ông cụ năm sáu chục tuổi, trong tay ông cụ xách theo một túi ni lông hoa qua, nhìn đặc thù hoa quả, lại là sản phẩm sau núi nhà mình.

“Ôi, anh Quân đã đến, còn mang lễ vật gì thế này? Ông cụ đây là…?” Lý Thanh Vân nhiệt tình nghênh đón hai người, cũng nhận lấy lễ vật trong tay hai người.

Dư Quân cho Lý Thanh Vân một ánh mắt quỷ bí, cười nói: “Ha ha, ở trên đường gặp được một trưởng bối, nghe nói anh đến thôn trong núi làm khách, nên cùng đến xem náo nhiệt. Nhà hàng nhỏ anh mở, rất nhiều quy củ đều do bác Lô định ra, hiện giờ buôn bán càng náo nhiệt có mối quan hệ không thể tách rời với bác Lô đây.”

Lý Thanh Vân vừa nghe vậy lập tức hiểu rõ, hóa ra ông cụ họ Lô này chính là phó tỉnh trưởng Lô cán bộ về hưu cao cấp đã định ra rất nhiều quy củ cổ quái cho Xuyên Phủ Ngư Vương. Nếu Dư Quân không nói tên hắn, chỉ gọi hắn là trưởng bối họ Lô, cũng chỉ tiện gọi theo một tiếng bác Lô.

Ông cụ Lô đáp lời, cười nói: “Bác nhìn thấy có hai đứa bé bày quầy hàng ở ngoài cổng, hoa quả hai đứa bán ăn thật ngon, nên mua một ít, làm đĩa tráng miệng cho mọi người sau bữa ăn. Nhưng sau đó mới nghe tiểu Dư nói, hóa ra hoa quả hai đứa bé kia bày bán là đồ nhà cháu! Ha ha, hiện giờ bác đã có cảm giác múa đao ở trước mặt Quan Công rồi.”

“Hai đứa bé bướng bỉnh, khiến bác Lô chê cười. Mau mời, mọi người vào nhà ngồi…” Lý Thanh Vân vừa chiêu đãi hai người này xong, ông chủ Điền Mục của Phúc Mãn Lâu đã đến, mang hai hai hòm rượu ngon, đồng thời cũng mang theo nữ thư ký như hình với bóng.

Điền Mục rất am hiểu giao tiếp với các nhân sĩ cấp cao, nhìn thấy ông cụ Lô, hai mắt lập tức tỏa sáng, không cần giới thiệu như thế nào, hắn đã bám giao tình, nói chuyện với ông cụ Lô khí thế ngất trời.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Lý Thanh Vân cứ yên tâm đi làm thức ăn. Hồ Đại Hải đến thật quỷ dị, lại mang theo Tưởng Cần Cần, trong tươi cười của hai người giống như mang theo gian tình không giữ bí mật được.

Vẫn là em họ Dương Ngọc Nô quan tâm hắn, sau khi đến, chủ động giúp đỡ thái rau.

“Anh họ, vết thương trên thân Bạch Gia Hắc đã khỏi hẳn sau một đêm, thật sự kỳ quái. Bầm tím nghiêm trọng như vậy, ba em dự tính, ít nhất phải sáu bảy ngày mới có thể tiêu trừ được.” Ngoài bận rộn ra, Dương Ngọc Nô còn nói ra nghi ngờ trong lòng mình.

“Đây là chuyện tốt mà, vết thương trên thân nó hoàn toàn tốt rồi, anh không còn lo lắng. A đúng rồi, Tưởng Cần Cần và Hồ Đại Hải là sao vậy? Mới có vài ngày không gặp, tốc độ tiến triển nhanh như vậy?” Lý Thanh Vân cười hỏi.

“Kể từ khi bắt đầu xây dựng tòa nhà công ty, hai người đã mắt đi mày lại với nhau, mười lăm tháng tám khi Tưởng Cần Cần về nhà, nghe nói là Hồ Đại Hải thuận đường đưa cô ấy về nhà, lại sau, hình như quan hệ giữa hai người đã dính vào nhau.” Dương Ngọc Nô đáp lại.

“Ha ha, chúng ta cũng phải thêm chút sức, đừng để cho bọn họ chuyện gì đều đi trước chúng ta.” Lý Thanh Vân nhíu mày, nở nụ cười xấu xa kiểu ngươi hiểu đấy.

Dương Ngọc Nô lập tức đỏ bừng mặt, hung hăng trừng mắt liếc xéo anh họ, ngượng ngùng đến cúi đầu. Quan hệ của hai người đã sắp lăn lên trên giường lớn rồi, còn tăng sức mạnh như thế nào nữa? Lại mạnh mẽ thêm, đoán chừng sẽ làm thành chuyện tốt trước hôn nhân.

Lão tổng Chu Lệ Văn của Thục Hương Các đi đến cửa phòng bếp, sang sảng cười nói: “Hai người chui vào phòng bếp không đi ra, hóa ra đang liếc mắt đưa tình, vốn định đến giúp đỡ một tay, nhưng xem ra nơi này không có chỗ cho chị rồi. Hai người tiếp tục đi, chị ra cửa đi dạo, gọi hai đứa bé về, đã đến lúc nào rồi, còn ở đó bày quầy.”

“Chị Chu, chị định chen chân, cũng không phải không có chỗ, em nhường chỗ này, đủ vị trí cho chị.” Quan hệ quen thuộc với nàng rồi, cũng có thể đùa giỡn chút, Dương Ngọc Nô cũng sẽ không thể vì chút vui đùa này mà tức giận.

“Xí! Cậu chuyển chỗ chị cũng không đủ, trừ phi em Ngọc Nô đành lòng chuyển chỗ.” Chu Lệ Văn cười mắng một câu, lắc thân mình như rắn nước, chuẩn bị rời đi.

“Chỉ cần em làm ổn định vị trí đại phu nhân, cũng không để ý bên cạnh nhiều thêm vài đôi chân. Ha ha…” Dương Ngọc Nô không quen kiểu vui đùa này, nói được một nửa đã tự mình không nhịn được, cười ha hả.

“Em Ngọc Nô học thói xấu theo Lý Thanh Vân, mới đầu gặp em, nào sẽ nói ra nổi lời như vậy, haizzz, lòng người dễ đổi, kể cả Ngọc Nô đều biết đổi cách mắng chửi người.” Chu Lệ Văn than thở khoa trương, vội vàng thoát đi, không thể làm tổn hại vợ chồng người ta, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Khi rượu và thức ăn lên bàn, hai đứa bé hưng phấn chạy về, cầm một xấp tiền mặt mới tinh trong tay, khoe khoang với Lý Thanh Vân: “Chú (cậu), chúng cháu bán sạch rau dưa và hoa quả chú đưa rồi, có dì tên là Tạ Lỵ gần như mua hết hoa quả của chúng cháu, có chú trung niên mập mạp đi ngang qua bên cạnh, sau khi thấy, mua tất cả rau dưa với một ít hoa quả còn sót lại, nói là nhìn những rau dưa này ăn ngon, đặc biệt nhớ vị rau hẹ này!”

Du khách gần đó chỉ có mỗi Cao Cường từng ăn rau hẹ hắn trồng, không biết hai bệnh nhân này định báo ơn, hay là thật sự thích rau dưa và hoa quả nhà hắn, nhưng mua tuyệt đối không lỗ, ngược lại lời to.

Giống như ba nhà hàng có mối quan hệ do Lý Thanh Vân cung cấp cấp hàng vậy, biết mình chiếm lời lớn, rất chú ý giữ chặt mối quan hệ bạn bè với hắn, nghe nói Thương mại Đại Hoa đã tuyên truyền rau xanh nhãn hiệu Thanh Long ở một vài thành phố lớn phía Nam, hiệu quả tốt kinh người, giá cũng cao đến kinh người, so sánh ra, giá nhập rau dưa của ba nhà hàng bọn họ đã rẻ đến gần như tặng không.

Vốn định kêu hai đứa bé rửa tay ăn cơm, nhưng hai đứa là lần đầu tiên nhận được một khoản tiền lớn đên vậy, hưng phấn đến không dừng lại được, thậm chí còn lo lắng Lý Thanh Vân sẽ lấy của chúng, vì thế ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy, đi về khoe khoang với người lớn nhà mình.

Lý Thanh Vân kêu hai con chó đi theo hai đứa, đi theo bảo vệ, sợ có người gây rối, cướp đoạt tiền trong tay hai đứa. Ở thôn này, hai ba ngàn tệ ở trong tay một đứa bé đã là số tiền không nhỏ.

Trên bàn cơm, mọi người mới hiểu rõ ý nghĩa Lý Thanh Vân mời mọi người đến đây ăn cơm, hóa ra có rau dưa mới đẩy hàng ra, kêu mọi người nếm thử. Củ sen thì không cần nói, cứ một mảng lớn như vậy, chất lượng tuyệt đỉnh, nhưng số lượng có hạn, cho dù ba nhà hàng cướp loạn cũng không có bao nhiêu ý nghĩa cả, nhưng khi chân chính nói đến cung cấp hàng, ba nhà lại cướp lên, nói gì cũng muốn một phần, để đưa ra đồ ăn chất lượng cao mới ở nhà hàng.

Trứng gà vỏ xanh thì không giống vậy, đỉnh núi có gần một ngàn con gà lông đen, nếu như hiệu suất sinh sản đạt đến, vậy đã xem như là tài nguyên cung cấp hàng mang tính kéo dài. Trứng gà thuộc về nguyên liệu nấu ăn phối kiểu gì cũng hợp, già trẻ đều chơi, cho dù giá như thế nào, đều phải cướp đến một ít số định mức cung cấp hàng, không thể để cho Thương mại Đại Hoa ôm hết cả được.

Còn Tạ Khang và Hồ Đại Hải đến đây cho đủ số, coi như là ứng cử viên thường xuyên trong vòng bạn bè, bọn họ không quan tâm đến giá rau dưa và hoa quả, chỉ cần có thể tham gia vào bữa tiệc riêng tư của Lý Thanh Vân là rất hài lòng rồi. Nhưng lúc đó, Lý Thanh Vân chuẩn bị đặc sản nhà mình cho bọn họ, đủ để cho bọn họ khoe khoang một phen ở trước mặt người nhà bạn bè.

Khi tiễn khách rời đi, Lý Thanh Vân ở ngoài cổng sắt lại nhìn thấy anh rể La Kiến Đông và mẹ hắn, sắc mặt của hai người đều rất không tốt, giống như đã kêu la một trận, nhưng Lý Thanh Vân đang chiêu đãi khách, không nghe thấy. Đoán chừng bọn họ đã đến chỗ nhà cũ, nhưng bởi vì lúc này có lẽ ba mẹ đang hỗ trợ ở trong nhà hàng của chị gái, nhà cũ không có ai, không biết nghe được từ đâu, nhà mới của mình ở đây.

“Lý Thanh Vân, cậu đi ra đây cho tôi, con của tôi ở chỗ cậu vài ngày, cậu lại để cho nó bày quầy bán rau, cậu có còn lương tâm không vậy? Cậu còn xứng làm cậu của thằng bé sao? Nếu như không phải em họ tôi vừa vặn đến đây du lịch, chụp ảnh gửi cho tôi, tôi còn không biết đâu! Nếu như cậu còn không đi ra, bọn tôi cứ ầm ĩ ở đây, kêu già trẻ cả thôn đến đây bình luận phân xử… Lý Thanh Hà, cô cũng đi ra đây cho tôi, trốn ở trong nhà mẹ tính là gì chứ? Có gan cả đời cô đừng về nhà nữa!”

Khi Lý Thanh Vân tiễn khách ra biệt thự, câu đầu tiên nghe thấy là mấy lời này, không biết trước đó đã nói gì nữa. Nhưng cho dù La Kiến Đông biết khắc chế, không dám mắng chửi người ở Lý gia trại, nếu như mắng chửi người, đoán chừng Lý Thanh Vân sẽ đánh hắn vài bạt tai ngay tại chỗ, dù sao ba mẹ cũng để cho mình dạy dỗ kẻ cuồng vọng này một chút.

“La Kiến Đông, anh câm miệng cho tôi! Chờ tôi tiễn khách xong, lại đến nói chuyện tử tế với anh. Con đã khai giảng gần một tháng, anh mới lộ diện, còn có mặt mũi đứng ra ồn ào hả? Hừ hừ.” Lý Thanh Vân thái độ không tốt khiển trách hai câu, áp chế cơn tức, mới mở cửa sắt ra, để cho đoàn xe của khách đi qua.

La Kiến Đông định để cho Lý Thanh Vân mất mặt trước khách khứa, nên hắng giọng, định dùng âm thanh lớn hơn nữa để nói xấu, nhưng mà nhìn thấy những chiếc xe khách khứa của Lý Thanh Vân lái ra, lập tức sặc nước bọt trong họng, suýt nữa ho ra cả nước mũi.

Hôm nay Tạ Khang chạy Hummer H3, Hồ Đại Hải chạy Land Rover Range Rover, Điền Mục hôm nay thay đổi khẩu vị, chạy chiếc Cherokee lớn màu xanh lá quân đội… Kể cả Dư Quân mới làm giàu gần đây đều chạy Audi Q5, một đoàn xe này, thật sự chính là màn triển lãm xe việt dã SUV, làm kinh hãi La Kiến Đông đến định nói gì đó, đều không phát ra được một âm tiết.

Mẹ của La Kiến Đông thấy hơi kỳ quái, đẩy bả vai hắn, thấp giọng trách mắng: “Con sao vậy? Cháu nội của mẹ đều bị nó sai sử làm cu li, sao con không thừa dịp này mắng nó vài câu khó nghe chứ? Hiện giờ mẹ không tiện chửi bậy, đừng để người trong thôn nói mẹ thô tục không lễ phép. Sao rồi, con nói gì đi chứ?”

La Kiến Đông quay đầu liếc nhìn chiếc Toyota nát đỗ ở ven đường của mình, vẻ kiêu ngạo trong lòng lập tức bị đánh tan, vài năm không gặp, người lúc trước kể cả học phí đều phải mượn của mình, sao lại phát đạt lên chứ? Có lẽ vài năm này thật sự đến quá ít, đã xem nhẹ tin tức quan trọng nhiều như vậy!

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.