Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học muối củ cải

Phiên bản Dịch · 2692 chữ

Nhìn thấy hải đông thanh cho hai con non ăn, Lý Thanh Vân mừng rỡ đến nhếch miệng, giống như thứ hắn đang nhìn thấy không phải là chim mà là rất nhiều tiền mặt.

Đồ ăn trong tiểu không gian rất sung túc, có cá có hoa quả cũng có dược liệu, nếu như muốn ăn sâu, cũng có thể thả hải đông thanh ra ngoài, tự do kiếm ăn.

Gần đây hai con trăn khổng lồ rất thành thật, nhìn thấy một nhà hải đông thanh rất náo nhiệt, chúng nó cũng không dám tới gần, bởi vì mới vừa tới gần, sẽ rơi vào công kích của Nhị Ngốc Tử.

Thể hình con trăn vĩ đại, nhưng lại sợ Nhị Ngốc Tử cũng có hình thể vĩ đại, bởi vì hình thể của Nhị Ngốc Tử hiện giờ không khác gì chim điêu, hai chân to khỏe có lực, móng vuốt vĩ đại cứng cỏi, cánh dang ra giống như một đám mây, càng ngày càng không dễ chọc.

Một con hải đông thanh trưởng thành khác, gần đây ăn rất nhiều đồ ăn giàu linh khí nên hình thể tăng trưởng nhanh, bởi vì sức mạnh và tốc độ tăng nhiều, khí thế hung ác trong mắt càng lúc càng nồng đậm, còn thường xuyên khiêu khích con trăn ở gần đó. Nhưng chỉ số thông minh của nó rõ ràng không tăng theo kịp, sau khi bị Nhị Ngốc Tử dạy dỗ vài lần, đã có kinh nghiệm, không tùy tiện gây sự nữa.

Hai con trăn cũng thích hiện trạng yên tĩnh hiện giờ, có thể giữ hòa bình là được, bởi vì mỗi một lần đánh nhau, cho dù đúng hay sai, đều sẽ nhận lấy dạy bảo của Lý Thanh Vân, đánh nhiều rồi thì nhớ lâu thôi.

Lý Thanh Vân bay lượn ở trên không tinh cầu nhỏ, tuần tra tình hình rau dưa gieo trồng, kể từ lần trước sau khi cắn nuốt một khối phỉ thúy lớn, linh khí của tiểu không gian tăng lên một bậc thềm, tất cả thực vật đều dạt dào sức sống, ý xuân tràn đầy.

Bởi vì nơi đây bốn mùa như mùa xuân, cây trà mọc vô cùng tốt, lá cây xanh mướt, cây chính sau khi bị cắt nhánh cũng đã khôi phục, vài ngày nữa là có thể hái búp trà mới mọc ra, lá trà tròn, xanh tươi ướt át, chỉ cần tay nghề sao trà không quá kém, trà sao ra, hương vị hạng nhất.

Rắn đầu sắt Mangshan cột vào trên tiểu thái dương gần đây yên tĩnh hơi quá dáng, bởi vì hải đông thanh mới tới không giữ quy củ, thường xuyên giương nanh múa vuốt bay qua bên cạnh nó, giống như muốn ăn nó. Nếu như không phải Nhị Ngốc Tử canh chừng, nó đã sớm bị ăn mất trăm lần.

Khi Lý Thanh Vân bắt hai con cá nhỏ đút cho nó, nó cũng không công kích điên cuồng nữa, thậm chí cẩn thận, cố gắng không để cho răng nanh chạm vào tay hắn. Bởi vì đầu óc dung tích nhỏ kia của nó giống như còn vẫn nhớ con rắn hổ mang chúa khoảng thời gian trước bị cột bên cạnh bị Lý Thanh Vân giết chết dễ dàng như thế nào.

Chính là ở trên đỉnh núi, cầm đuôi của rắn hổ mang chúa, nện nó lên trên tảng đá trên núi, máu tươi thậm chí còn bắn lên trên tiểu thái dương. Rắn đầu sắt Mangshan giống như đột nhiên rõ ràng, nhận rõ tình thế, không chống cự nữa, ngược lại học được lấy lòng chủ nhân không gian Lý Thanh Vân không gì không làm được này.

Ngày hôm sau Lý Thanh Vân tiếp tục đi ra sông Tiên Đới, vụng trộm hút nước vào trong tiểu không gian, sau đó hình thành hạt mưa, giống như mưa rơi xuống, tưới rau dưa, rừng hoa quả cho tiểu tinh cầu này.

Huyền Ấn đạo trưởng đã trở lại từ trong núi, mang theo hai đệ tử, phong trần mệt mỏi vào tiểu y quán của Lý Xuân Thu. Lý Thanh Vân vừa khéo trở về từ góc nào đó của sông Tiên Đới, đi ngang qua y quán, nhìn thấy sắc mặt của ba đạo sĩ rất khó coi, nên vội vàng đi theo.

Hóa ra bọn họ đi theo đội chuyên gia khảo sát vào hang động đá vôi dưới lòng đất, mất thời gian rất lâu mới xuyên qua rừng cây có dã thú vờn quanh để đi đến nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi. Nhưng khô lâu của Linh Hư đạo trưởng vốn lấy tư thế tọa hóa tồn tại bị người đánh nát, đầu, cánh tay, đùi, xương sườn… toàn bộ tản tác, không biết là thù hận như thế nào mới làm ra được chuyện hủy hoại thi cốt người khác như thế.

Huyền Ấn đạo trưởng khóc kể với Lý Xuân Thu, nói nhất định phải đòi được lời giải thích thay cho sư phụ, thù này không báo, thề không làm người. Lý Xuân Thu biết không giấu giếm được nữa nên nói ra chuyện đệ tử của phiên tăng vành tai lớn Ma Kha Hiệp Già xuống núi. Cũng bởi vì Lý Thanh Vân từng tiến vào trong hang động kia nên đến gây chuyện cho hắn, kể cả một cây nhân sâm trăm năm ở trong phòng cũng bị bọn họ trộm đi.

Còn nói hôm kia phiên tăng vành tai lớn vừa tới đánh một trận với hắn, hai bên miễn cưỡng xem như ngang tay, Lý Xuân Thu miễn cưỡng thắng được nửa chiêu, sau đó mọi người đều có cố kỵ, không ra tay độc ác.

Huyền Ấn đạo trưởng nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, nói đã sớm đoán được là chuyện tốt do Ma Kha Hiệp Già làm ra, tuy rằng không phải là đối thủ của hắn, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thôi, cũng sẽ không để yên cho Lạn Đà tự.

Xương khô của Linh Hư đạo trưởng đã được vận chuyển về đạo quan Vô Danh, lần này hắn xuống đây tố khổ với Lý Xuân Thu chính là muốn giúp đỡ báo thù cho hắn. Nhưng Lý Xuân Thu có khó xử của bản thân, cũng đã nói chuyện xảy ra cho hắn rồi, nếu như thật sự định liều chết liều sống, Huyền Ấn đạo trưởng còn chưa có tư cách xin Lý Xuân Thu giúp đỡ.

Vì thế hắn nói hết lời muốn nói, cơm cũng không ăn đã vội vàng quay trở về đỉnh Nhật Chiếu. Thân phận của kẻ thù dần sáng tỏ, tuy rằng hiện giờ không có năng lực để báo thù, nhưng thái độ nên có thì vẫn phải có. Về phần động viên đệ tử của hắn như thế nào thì không phải chuyện Lý Thanh Vân có thể đoán được.

“Vì thẻ tre của Linh Hư đạo trưởng lưu lại, Ma Kha Hiệp Già làm việc hơi quá phận. Sự việc càng lúc càng ầm ĩ, chuyện thẻ tre càng không thể nói rõ ra được. Nhưng mà, trên thẻ tre thật sự có bí mật gì đó ghê gớm, ta nhất định sẽ nghĩ cách chuyển lời cho Huyền Ấn đạo trưởng. Haizzz, nhìn một đạo sĩ to con như vậy khóc đến nước mắt nước mũi tèm nhem, trong lòng cũng không chịu nổi.” Lý Thanh Vân cảm khái trong lòng, cũng nhân cơ hội rời đi.

Giọng nói của Lý Xuân Thu đột nhiên truyền đến từ chỗ cửa sổ trên lầu: “Phúc Oa, cháu đứng lại đó cho ông! Cái gì kia… ngọc tủy dịch có còn không? Gần đây bị thương, ngược lại có cảm giác sắp đột phá, cháu chuẩn bị thêm cho ông hai thùng ngọc tủy dịch, chờ ông đột phá Hóa Cảnh, phiên tăng Ma Kha Hiệp Già kia còn dám đến gây chuyện, ông một chưởng chụp chết hắn, tuyệt đối không hai lời.

Lý Thanh Vân bất mãn kêu ầm lên: “Hai thùng? Sao ông không đi cướp đi? Nếu như thật sự là ngọc tủy dịch, một ngọn núi thuần ngọc cũng không sản sinh ra được một thùng ngọc tủy dịch đâu. Nhưng thôi bỏ đi, cháu cũng tiết kiệm một khẩu phần, lưu lại cả cho ông, ngày mai đưa cho ông một thùng trước. Nếu như ông thật sự đột phá, phải nhớ lời ông mới vừa nói, giúp cháu chụp chết phiên tăng vành tai lớn, con mẹ nó, lại dám oan uổng cháu giết đồ đệ của hắn.”

“Oan uổng hay không thì trong lòng cháu cũng có tính toán. Sự việc đã qua mấy ngày, không ai cảm nhận được mùi máu tươi và khí tức giết chóc nữa, nhưng sáng sớm cùng ngày, ông có thể cảm nhận được. Cháu thằng nhãi này càng ngày càng tà môn, ông cũng không nhìn thấu được cháu nữa, nhưng tự cháu để ý, người tài ba trên thế gian này rất nhiều. Chuyện xấu không nên chủ động làm, nhưng thật sự bị kẻ ác làm cho bó tay, có chọc thủng trời ông cũng chống đỡ thay cháu.” Giọng nói của Lý Xuân Thu đột nhiên trở nên thật phiêu miểu, nghe rất lớn lại giống như chỉ đang nói với một mình Lý Thanh Vân, âm thanh nói chuyện tựa thể như ở trước mặt hắn.

Lý Thanh Vân nghe vậy ấm áp trong lòng, nhưng ngoài miệng lại không mang ơn, hừ hừ nói: “Xí, đồ mặt dày… chọc thủng trời, ai cũng không đỡ nổi, ông lại không phải là Nữ Oa nương nương, biết vá trời.”

“Thằng nhãi này, lăn xa chút cho ông… Sao lại nói chuyện với ông nội như vậy chứ hả, càng ngày càng không yên lòng.” Lý Xuân Thu tức giận đến dựng râu trừng mắt, lạch cạch đóng cửa sổ lại, coi như mắt không thấy tâm không phiền.

Bà nội của Lý Thanh Vân nghe được động tĩnh, chạy từ trong phòng bếp ở hậu viện ra, trong tay còn cầm vài miếng củ cải khô muối. Nhìn thấy Lý Thanh Vân, bà thật vui mừng, gọi: “Phúc Oa, mau đến đây nếm thử củ cải khô bà muối, đây là vại đầu tiên, vừa ăn được, cháu lấy một ít về, ăn kèm với cháo loãng hoặc bánh bao, có vị hơn bất cứ cái gì.”

Lý Thanh Vân nghe xong, ánh mắt sáng lên, cười chạy tới nói: “Cháu thích nhất củ cải khô bà nội muối, còn có cải thảo muối, đều lấy một ít, đã rất lâu rồi không ăn, vừa ngửi thấy là thèm vô cùng.”

“Tự cháu lấy ăn đi, ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, trong vại nhỏ khác còn có nữa, nhưng mà chưa đủ thời gian, không thể mở ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.” Bà nội nói xong, chỉ chỗ vại nhỏ cho Lý Thanh Vân, kêu hắn tự đi lấy.

Bà nội đang muối một vại củ cải khô mới, một rổ củ cải khô đã phơi xong, ước chừng có hơn 5kg, cắt thành sợi dài, phơi khô chừng 8-9 phần, nhìn thô giống như ngón tay người, rất nhăn nheo.

Cách thức muối của mỗi người khác nhau, hương vị hình thành cũng khác nhau, do đó mới có củ cải muối đủ loại mùi vị. Có loại ăn ngon, khiến người ta ăn mãi không ngán, có loại lại chỉ ăn thấy vị muối, không nếm được mùi vị nên có của củ cải. Còn có người làm củ cải con muối, kể cả bản thân người làm ra đều không dám ăn, mùi vị khác thường xông vào mũi, khiến cho người ta buồn nôn.

Lý Thanh Vân vừa khéo có thời gian, muốn học tài nghệ muối củ cải khô với bà nội. Lần trước Dương Ngọc Nô cũng học, nói về nhà thí nghiệm một chút, chính là cho đến nay vẫn không được nếm củ cải khô do em họ làm, đoán chừng đã thất bại.

Bà nội vừa nghe thấy Lý Thanh Vân có hứng thú học muối củ cải khô, cũng rất vui vẻ, cười nói: “Tay nghề của bà nội có nhiều đấy, đang lo không có người học, sợ chặt đứt truyền thừa. Khi lứa của bà còn trẻ, không biết những tay nghề này sẽ bị người khác chê cười. Nào nào, để bà nội dạy cháu cắt củ cải như thế nào trước.”

Bà nội tìm một củ cải tươi, cắt một lần cho Lý Thanh Vân nhìn xem. Bà cắt một cây của cải thành vài miếng đều nhau trước, sau đó dựng lên cắt thành thỏi. Bởi vì đây là độ dài của cả cây củ cải, nếu như quá dài thì có thể cắt một nhát ở giữa chừng, giảm độ dài xuống phân nửa.

“Cho dù cắt như thế nào, mục đích đều giống nhau, phải khống chế độ dài và độ rộng của miếng củ cải, khiến cho kích cỡ độ dài của miếng củ cải giống nhau. Như vậy tiện cho ướp, muối và gia vị ướp vào đều tương tự, củ cải khô cuối cùng muối ra mới có thể có vị giống nhau, sẽ không xuất hiện tình trạng quá mặn hoặc quá ngọt, quá chua.”

“Sau khi cắt xong củ cải định mang đi muối thì đặt ở dưới mặt trời phơi vài ngày, căn cứ vào cường độ ánh sáng mặt trời, có thể tự do khống chế thời gian. Chỉ cần cảm thấy phơi khô chừng 7-8 phần là được. Thu vào trong nhà để một ngày chỗ bóng râm, bước tiếp theo là có thể chính thức muối.”

Bà nội chỉ vào củ cải khô trong vại muối, nói: “Đây là củ cải khô ngày hôm qua mới phơi xong, để nó ở đây, giội một lần nước ấm lên, ngâm sơ để cho mềm chút, có thể hấp thu gia vị tốt hơn.”

Nói xong, bà nội rót nước ấm chừng 40 độ vào trong vại nhỏ, vừa khéo có thể ngâm những củ cải khô này. Chờ một lát, Lý Thanh Vân dùng tay sờ củ cải khô này, cảm giác mềm hơn chút, bà nội ra hiệu cho hắn đồ nước. Sau đó căn cứ vào trọng lượng, đầu tiên rải muối tinh, sau khi rải xong phải dùng tay bóp củ cải khô, để cho muối tinh đều tan ra, ngấm vào trong từng miếng củ cải.

Sau đó bỏ đường cát trắng vào, tiếp tục bóp. Lại cho xì dầu, bột ớt, bột tiêu, lặp lại trình tự bóp. Bà nội nói cho Lý Thanh Vân, đừng chê phiền toái, vị ngon chân chính đến từ những trình tự bóp tầm thường như vậy.

Sau khi cảm thấy bên trên mặt mỗi một miếng củ cải đều đã thấm đầy gia vị, bà nội mới để cho hắn dùng giấy plastic bọc kín lại. Giấy plastic này giống như màng bọc thực phẩm, chính là dày hơn màng bọc thực phẩm một chút. Sau khi bọc lại, đặt ở chỗ râm mát hai ngày, phải thường xuyên ôm vại lắc, hiệu quả muối sẽ tốt hơn, nếu như lười cũng có thể không lắc, chờ khi ăn dùng đũa sạch quấy lên là được.

Bà nội nhìn Lý Thanh Vân bọc kín miệng vại cải muối, lúc này mới nói: “Bọc kín miệng, bình thường hai ngày có thể ăn, nhưng muốn hương vị ngon, tốt nhất bảy tám ngày sau mới ăn. Mới đầu khả năng cháu còn chưa nắm giữ tốt cho vào bao nhiêu gia vị, nhưng nhiều lắm làm vài lần, quen tay hay việc thôi. Cháu hỏi bà tỷ lệ gia vị thì bà không nói cụ thể được, nhưng làm dựa vào cảm giác còn tốt hơn dùng cân.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.