Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chị họ mặt xinh miệng độc

Phiên bản Dịch · 2838 chữ

Khối đá thô lớn ở trong viện đều có phần rìa hoặc phần mở cửa sổ lộ ra một chút viền phỉ thúy, khiến thương nhân đá quý ngứa ngáy trong lòng, còn về bên trong cụ thể là gì, trời mới biết.

Nhưng cũng có một ít đá thô giá thấp không có đặc thù gì cả, chỉ bảo đảm là đá thô hố cũ, không thấy lục, không mở cửa sổ, cũng không cắt rìa, giá khiến cho người ta động lòng. Một khối đá thô ở trước mặt Lý Thanh Vân chính là như vậy, theo con số nhãn hiệu bên trên, hơn 30kg, giá khởi điểm một trăm mười ngàn nhân dân tệ, còn một khối ở bên tay phải hắn có khoảng hơn 100kg, giá khởi điểm ba trăm sáu mươi ngàn nhân dân tệ, giá thấp hơn số đá Lý Thanh Vân mua được ở trong cửa hàng của Ngô Trung Hưng vài lần.

“Xem ra Ngô Trung Hưng cũng kiếm được không ít tiền của mình đấy.” Lý Thanh Vân thầm cảm thán, đưa tay sờ khối đá thô nhỏ trước mắt, cảm thấy chỗ vết thương cũ trên tay chỉ có nhiệt độ rất nhẹ, nhưng vì để hết hy vọng nên để cho linh thể tiến vào khối đá thô này, sau khi kiểm tra, chỉ tìm được một khối phỉ thúy bình thường kích cỡ ngón cái ở trong đó, không đáng giá hai ngàn tệ.

Dứt khoát bỏ qua khối đá thô này, đi đến trước mặt một khối đá thô lớn bên cạnh kia, dùng phương pháp tương tự vậy thí nghiệm. Phen này càng kém ỏi, chỗ vết thương cũ trên tay không hề có bất cứ phản ứng nào, sau khi linh thể tiến vào, bên trong hoàn toàn tối đen, tất cả đều là tảng đá bình thường, không có chút linh khí nào.

Lý Thanh Vân âm thầm lắc đầu, một thương nhân trung niên bên cạnh lại ánh mắt tỏa sáng, vô cùng cẩn thận xem xét một phen, sau đó vẽ vài dấu hiệu trên sổ tay, giống như đề phòng cướp nhìn Lý Thanh Vân, ôm sổ tay rời đi.

Còn chưa đi xa, lại có một thương nhân trẻ tuổi trong nước mang theo một chuyên gia tư vấn đi đến trước khối đá thô nhỏ, chuyên gia tư vấn kia bình luận một phen, nói bên ngoài có vằn màu xanh trắng, nói rõ bên trong khả năng có phỉ thúy, hơn nữa giá niêm yết của một khối này cực thấp, có thể thêm chút giá để thử vận may.

Thương nhân trẻ tuổi kia gật đầu lia lịa, đầu tiên là khen ngợi chuyên gia tư vấn có ánh mắt sắc bén, sau đó viết vẽ gì đó trên cuốn sổ, không biết để giá gì.

Lý Thanh Vân triệt để hết chỗ nói, thảo nào có người nói tính cá cược của đấu giá công khai phỉ thúy này lớn, đấu trúng đá thô như vậy, vài trăm ngàn này chắc chắn thành bọt nước. Chuyên gia tư vấn khả năng kinh nghiệm phong phú, tri thức nhiều hơn người thường một chút, tỷ lệ đoán trúng càng lớn hơn chút, nhưng xét về tổng thể thì vẫn dựa vào đoán mò, dựa vào đánh cược.

Lý Thanh Vân tự nhiên không để ý đến những người này, hắn chỉ thăm dò ở một khu vực giá thấp, đến bữa trưa, hắn chỉ xem mấy trăm tảng đá, nhớ số thứ tự bảy khối, sau đó tăng thêm giá gấp đôi hoặc gấp ba trên cơ sở giá quy định, trúng thầu thì kiếm lời lớn, không trúng cũng không sao, dù sao nhiều cơ hội tốt, luôn có đá thô tốt bị người khác bỏ sót.

Hiện giờ chính là đề giá trên sổ tay, nếu thật sự muốn có hiệu lực thì phải đến sảnh chính điền giá bỏ thầu chính thức. Nhưng không vội, thời gian ám tiêu có ba ngày, trong thời gian làm việc ba ngày, giá thầu khi nào đều được. Hai ngày sau là minh tiêu, chính là bán đấu giá công khai, kêu giá tại chỗ, người trả giá cao là được.

Vương Siêu mang theo trợ lý cười tủm tỉm chạy đến, kêu: “Người anh em, nhìn xem thế nào? Nếu như nhìn không chuẩn, trong lòng không chắc chắn, có thể đi cùng tôi, nghe chỉ điểm của giáo sư Hồ nhiều chút, gặp được đá thô nhỏ nắm chắc lớn, anh đây tặng cho cậu là được.”

“Ha ha, anh Siêu quá khách khí, vốn được hưởng lợi từ anh, sao còn không biết xấu hổ đi làm phiền anh chứ. Tôi nhìn trúng không ít đá thô khu giá thấp, tùy tiện ghi chú vài khối, dù sao thời gian còn sớm, tôi không vội.” Lý Thanh Vân cười trả lời, nhưng trong lòng âm thầm quyết định, trước khi ám tiêu kết thúc, nhất định phải chọn giúp Vương Siêu vài khối đá thô phỉ thúy chất lượng tốt.

“Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi ăn cơm, sau khi ăn xong chúng ta chọn tiếp.” Vương Siêu và Lý Thanh Vân kề vai sát cánh, chuẩn bị đi ăn cơm. Đúng lúc này, Vương Siêu nhìn thấy một người đẹp chín chắn, nàng mặc quần áo hợp mốt, mang theo một nhóm trợ lý đi qua bên cạnh, hắn sợ đến mức trốn ra đằng sau Lý Thanh Vân, che mặt nói: “Hỏng bét, tôi nhìn thấy chị họ, nếu như chị ấy nhìn thấy tôi, nhất định sẽ nói với cậu, ông ngoại của tôi… Sau đó tất cả bạn bè họ hàng đều biết.”

Lý Thanh Vân mắt sắc, lỗ tai cũng thính, nghe thấy người đẹp kia và trợ lý sử dụng tiếng Quảng để nói chuyện, lập tức cười nói: “Chị họ anh là người Quảng Đông sao? Ra nước ngoài gặp người thân, dù sao cũng phải chào hỏi chứ?”

“Ánh mắt của cậu ra làm sao vậy, là người Hương Cảng có được không hả… Tôi trốn còn không kịp đấy, đầu óc có vấn đề mới sẽ đi qua chào hỏi.” Thấy người đẹp chín chắn kia mang theo trợ lý đi đến một khu đá thô khác, hắn mới giống như trộm, dưới che giấu của Lý Thanh Vân, chuồn ra khỏi đại viện.

Ngô Trung Hưng và ba con nhà họ Hồ đã chờ ở ngoài cổng, thấy Lý Thanh Vân và Vương Siêu đi ra, đã giới thiệu cho bọn họ một nhà hàng hương vị và giá cả đều vô cùng xứng đáng, cũng gần đó.

Đi đến nơi, phòng bao đã không còn, chẳng còn cách nào, đành phải tìm một chiếc bàn lớn ở gần góc xó. Mấy người gọi đồ ăn, đang đợi thì thấy người đẹp Vương Siêu định né tránh mang theo trợ lý, lập tức đi đến bàn trống bên cạnh kia, còn chưa ngồi xuống, người đẹp kia đã nhìn thấy Vương Siêu, lập tức trừng mắt.

“Siêu à, sao em lại đến đây?” Giọng của người đẹp hơi ngoài ý muốn, nói tiếng phổ thông, mang theo một chút âm cuối của tiếng Quảng.

“A ha ha, chị, thật khéo, không thể ngờ nổi lại gặp được chị ở đây. Gần đây không có việc gì làm, em và bạn bè tới đây trải việc đời, mở mang tầm mắt. Cái kia, bàn em còn chỗ trống, lại ngồi cùng nhau nhé?” Vương Siêu cười ha ha, thay đổi đề tài.

“Từ hơn mười tuổi em đã đi theo ông ngoại đến đây xem đổ thạch, xem đến chán, kéo đều không đến, còn cần mở mang tầm mắt cái gì? Hả, hóa ra đi đến đây vơi sư phụ Ngô.” Người đẹp chín chắn nhìn Ngô Trung Hưng, nhàn nhạt nói.

Ngô Trung Hưng lại đứng lên, rất cung kính chào hỏi: “Chào đại tiểu thư, gần đây thân thể ông cụ Tần như thế nào rồi?”

“Gần đây thân thể ông nội tôi còn tốt, làm phiền sư phụ Ngô phí tâm. Mọi người ăn trước đi, tôi và trợ lý còn điều chỉnh số liệu tư liệu nữa. Siêu à, các em ở khách sạn nào vậy, để chị gọi điện thoại cho em sau.” Thấy đồ ăn đã bày đủ lên bàn bọn họ, người đẹp chín chắn giơ sổ tay trong tay lên, dáng vẻ bận rộn.

Thấy cô gái này không tới, Vương Siêu lại thở phào, Ngô Trung Hưng cũng có vẻ như rất may mắn.

Thấy Lý Thanh Vân khó hiểu, Vương Siêu nhỏ giọng giải thích: “Chị họ của tôi Tần Minh Nguyệt, từ nhỏ đã đi theo rất nhiều sư phụ học tập đổ thạch, tài nghệ phân biệt đá rất lợi hại, ở cạnh chị ấy, hai ba câu nói sẽ đả kích chúng ta đến không còn lòng tin nữa.”

“Nói bậy sau lưng người khác không phải là thói quen tốt đâu.” Tần Minh Nguyệt đang xem tư liệu đột nhiên ngẩng đầu lên, trừng mắt lườm Vương Siêu, kể cả Lý Thanh Vân cũng bị vạ lây.

Thật ra Tần Minh Nguyệt rất xinh xắn, làn da trắng nõn, mặt trái xoan, mặt mày như vẽ, cho dù cố ý xụ mặt, cũng có một vẻ phong tình quyến rũ chỉ phụ nữ chín chắn có, giống như một bình rượu ngon ấm nồng, khiến cho người ta say mê.

Đương nhiên, Lý Thanh Vân càng yêu thịch một đôi chân dài kia của nàng, mặc váy ngắn màu đen và tất chân màu da, đẹp không sao tả xiết, đi trên đường, đong đưa uyển chuyển, chọc cho người ta mơ màng vô hạn.

“Là lời hay, bọn em đang khen ngợi kỹ xảo phân biệt đá của chị là hạng nhất thế giới đấy.” Vương Siêu rất lấy lòng cười nói.

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chị còn không xếp nổi vào top 100, em thêu dệt sau lưng chị như vậy, còn chán ghét hơn cả phủng sát. Nhưng mà, nhằm vào vài người thường như các em, chị chắc chắn mạnh hơn các em gấp trăm lần.” Tần Minh Nguyệt vẫn cứ bất mãn nói.

(*) Phủng sát: khen ngợi, tâng bốc quá mức nhằm đạt được mục đích khiến người được khen trở nên kiêu ngạo, tự phụ hoặc khiến người khác cảm thấy ghê tởm

“Vâng vâng vâng, bọn em đều là người thường.” Vương Siêu nịnh nọt vài câu, vội vàng ngậm miệng lại, buồn bực ăn cơm. Còn Ngô Trung Hưng được xưng là người thường, cũng không tức giận, chỉ hơi đỏ mặt.

Chờ sau khi ăn xong, trở lại đại viện đấu giá công khai, Vương Siêu mới giải thích cho Lý Thanh Vân, nói ban đầu Ngô Trung Hưng làm chưởng quầy ở một cửa hàng nào đó của nhà họ Tần, bởi vì cược thua khối đá thô hơn trăm triệu thay nhà họ Tần, cảm thấy không có mặt mũi gặp người, cho nên mới hổ thẹn từ chức.

Lý Thanh Vân không xen vào những chuyện này, đổ thạch mà, tỷ lệ thành công quá thấp, nhìn nhầm rất bình thường. Bởi vì hắn tiêu tốn thời gian hai ngày, ở trong trên mười ngàn khối đá thô, chỉ nhìn trúng hơn một trăm khối, trong hơn một trăm khối này mới có rất nhiều phỉ thúy phẩm chất cao, tỷ lệ chỉ chiếm 1%.

Nếu như không có thủ đoạn gian lận, vậy tỷ lệ thành công rất đáng thương. Buổi sáng thứ ba ở đấu giá công khai, Lý Thanh Vân mới điền bảng giá thầu chính thức, khoảng giá đấu thầu tối đa chừng hai trăm ngàn, chỉ có rất ít phỉ thúy phẩm chất cao, hắn mới bỏ số tiền lớn, nhưng cao nhất chỉ chừng một triệu.

Còn có mấy khối đá thô lớn phẩm chất không tệ, nhưng giá khởi điểm quá đắt, kể cả khối thấp nhất đều hơn mười triệu, tất cả tài chính hắn mang theo đều chưa chắc có thể đấu thắng được một khối. Do đó hắn chuẩn bị nói mã số khối đá thô này cho Vương Siêu, cho dù như thế nào, phải kêu hắn bỏ vào danh sách đấu thầu vài khối.

Vương Siêu tương đối bình thản, nói là đến chiều mới chính thức điền bảng giá thầu. Lý Thanh Vân chỉ vào khối đá thô nằm ngang cao cỡ nửa người trước mắt nói: “Ông anh, bề ngoài khối này không tệ, anh nhìn một góc bên dưới kia đều ra phỉ thúy, bên trong chắc chắn có phỉ thúy lớn hơn nữa, đấu khối này, chắc chắn không sai.”

Vương Siêu hơi do dự, còn chưa nói gì, chị họ hắn Tần Minh Nguyệt không biết từ đâu chui ra, cười nhạo một tiếng nói: “Góc viền ra lục, giống như giòi trong ao phân. Định luật đổ thạch nổi tiếng như vậy, cậu còn chưa từng nghe nói đến, còn đổ thạch cái gì nữa, nhanh về nhà đi, có lẽ còn có thể bảo vệ được chút vốn quan tài. Siêu à, chị nói em kết bạn, có thể kết có trình độ không vậy, sư phụ Ngô thì chị không nói, xem như xui xẻo, nhưng người trẻ tuổi này giống như chẳng hiểu gì cả, còn đề cử lung tung em đặt hàng dự thầu, có lòng này thật đáng chết!”

Lý Thanh Vân trợn mắt, bĩu môi không ầm ĩ với nàng, nghĩ rằng người phụ nữ này nhất định kinh nguyệt không đều, bằng không sao dáng vẻ dịu dàng như vậy lại nói chuyện độc ác như thế. Gì mà định luật đổ thạch, mình chưa từng nghe nói đến, nhưng mà cảm giác nóng ở vết thương cũ và linh thể xâm nhập thăm dò thì tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình, bên trong một khối này có một khối phỉ thúy to phẩm chất tốt, không cảm nhận được màu sắc cụ thể, nhưng linh khí cực vượng, vô cùng thuần túy, chắc chắn không sai được.

“Chị à, chị đừng quá đáng, bạn của em đang nói chuyện với em, chị việc gì phải nói lời ác độc tổn thương người ta chứ? Em vốn còn không muốn khối này đâu, nhưng hiện giờ em quyết định, em xác định lấy nó, còn ra giá cao.” Vương Siêu sa sầm mặt, giống như thật sự tức giận, lấy sổ tay ra, vội vàng ghi số thứ tự đá thô này, sau đó viết một con số nhỏ ba mươi triệu. Ngoại hình của khối đá thô này không tốt, ít có người hỏi thăm, nếu như Vương Siêu bỏ giá thầu gấp ba lần giá khởi điểm của khối đá thô này, tỷ lệ đấu thắng rất lớn.

“Đừng không biết tốt xấu, lấy tiền để dỗi hờn với chị, coi là gì chứ? Hừ, trở về chị sẽ tâm sự với cô, có vài người ấy mà, đều không coi vài chục triệu là quan trọng, đừng quên, có ai đó khi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp bị thất bại đã khóc kêu, cầu chị cho người đó mượn tám triệu đấy!” Vẻ mặt Tần Minh Nguyệt phong phú, châm chọc chế giễu.

“Hừ, đều là chuyện đã qua mấy trăm năm, còn nhắc đến, chẳng có ý nghĩa gì. Đi đi đi, chúng ta đi đến khu minh tiêu nhìn xem, nghe nói buổi chiều hôm nay khu minh tiêu bắt đầu khởi động, có thể đấu giá mấy khối đá thô nhà tài trợ chỉ định, chỉ cần đồng ý giải thạch tại hiện trường là được. Chúng ta đấu mấy khối phỉ thúy đế vương lục, tức chết người phụ nữ ác độc nào đó.” Vương Siêu tỏ vẻ điếc không sợ súng, kéo Lý Thanh Vân, chuẩn bị chiến đấu đến cùng với chị họ.

“Chỉ với kỹ thuật của mấy người, còn đế vương lục cơ đấy, kể cả phỉ thúy loại B đều không đấu thắng được. Dù sao chị đây đã đăng ký xong giá thầu bí mật, cả buổi chiều không có việc gì, nên ở bên cạnh nhìn xem mấy người, nhìn xem mấy người có thể đấu thắng được phỉ thúy dạng gì.” Tần Minh Nguyệt giống như giận Vương Siêu không nể mặt nàng, đi theo đằng sau bọn họ như cái đuôi nhỏ, muốn nhìn bọn họ mất mặt.

Lý Thanh Vân không kiên nhẫn liếc nhìn Tần Minh Nguyệt, quyết định khiến nàng mất mặt, dùng thành tích hiện thực để đánh vào mặt nàng. Chờ khi cắt ra phỉ thúy cực phẩm, nhìn xem nàng còn có mặt mũi gì để trào phúng ở đây nữa?

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.