Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đế vương lục giá trên trời

Phiên bản Dịch · 2570 chữ

Dựa theo quy củ cắt đá, sau khi mở ra phải để cho chủ nhân khối đá quan sát đầu tiên. Ngô Trung Hưng mời Lý Thanh Vân đi qua, hắn lại xua tay cười nói: “Không phải chỉ là một tảng đá rởm sao, chú là sư phụ cắt chính, chú cứ tùy tiện nhìn xem đi. Cắt tăng tôi mừng, cắt giảm tôi tiếp tục cắt.”

“Ông chủ Lý thật tiêu sái.” Ngô Trung Hưng nói xong, dùng bàn tay run nhè nhẹ xoay đá thô đã cắt lớp vỏ tối đen ra, lấy tay lau bụi bặm trên mặt cắt, vẻ mặt lập tức cứng đờ, cầm lấy cho Lý Thanh Vân xem, cũng cho mọi người quan sát.

Mặt cắt đen tuyền gần như nhất trí với màu sắc vỏ đá, từ chính giữa đều không cắt ra phỉ thúy, khả năng khối đá này bị thua trắng là rất lớn.

Tần Minh Nguyệt tỏ vẻ đã sớm có dự đoán trước, thờ ơ hừ lạnh: “Đã sớm nói cậu phí tiền, cậu còn chưa tin.” Nói xong, cô lại gõ vỏ khối đá thô của mình, sau khi lau, sắc mặt cũng khó coi, bên trong chẳng có gì cả, thua trắng.

Vẻ mặt của Lý Thanh Vân thật bình tĩnh, cũng không để ý đến trào phúng của nàng, nhàn nhạt nói: “Chúng ta tiếp tục cắt, tôi vốn còn không nắm chắc, nhưng nhìn hoa văn hình mây từ chính giữa này, khả năng ra phỉ thúy cực phẩm rất lớn.”

Lý Thanh Vân nói xong, cũng không để ý đến ánh mắt quái dị của mọi người, cầ lấy bút, vạch một đường ở bên cạnh khối đá thô, nói: “Một lần này bên rìa, bắt đầu đi.”

Tần Minh Nguyệt giống như không chịu nổi lạnh nhạt của Lý Thanh Vân, giận dữ nói: “Lần này cắt chính giữa, ra kết quả với tốc độ nhanh nhất.”

Hai khối đá thô của bọn họ đã bắt đầu lần cắt thứ hai bảy tám phút, một khối đá thô to bên cạnh mới mở ra. Sau khi xem xét, chủ nhân khối đá lập tức hoan hô, hóa ra chính giữa khối đá thô kia lộ ra một mảng phỉ thúy màu đỏ. Không quan tâm bên trong có bao nhiêu phỉ thúy, cắt ra mặt phỉ thúy này, khối đá thô này đã tăng.

Chủ nhân đá thô lớn tiếng kêu lên hưng phấn: “Tăng, tăng, ha ha, sư phụ, chúng ta cắt tiếp, cắt ra phỉ thúy cực phẩm, tôi tặng sư phụ bao lì xì.”

Vài khối đá khác mở ra, cũng chẳng có gì cả, chỉ có hai khối cắt ra vân sương mù, cũng hưng phấn một trận, muốn để sư phụ cắt đá tiếp tục cắt.

Vương Siêu có vẻ còn khẩn trương hơn Lý Thanh Vân, túm chặt lấy mấy sợi râu trên cằm, nói thầm: “Đù má, vốn không ra sao, nhưng nhìn thấy cắt tăng của mấy người khác, sao nơi đây lại khó chịu vậy. Cố lên, chúng ta cũng phải cắt ra một khối phỉ thúy cực phẩm!”

Máy cắt đá của nơi đây đều là thiết bị cỡ lớn, tốc độ rất nhanh, đá thô nhỏ như của Tần Minh Nguyệt và Lý Thanh Vân, chừng mười phút có thể mở ra.

Vừa dứt lời, Tần Minh Nguyệt lại cắt một khối kia ra, cẩn thận nhìn xem, vẫn chẳng có gì cả, điều này khiến sắc mặt của nàng thật khó coi. Thua trắng, thua trắng triệt để, nửa khối còn lại cũng không cần lãng phí thời gian, tỷ lệ ra phỉ thúy gần như bằng không.

Còn khối của Lý Thanh Vân cuối cùng cắt ra, Ngô Trung Hưng cũng cảm thấy khối này không có hy vọng gì, tùy tay gạt một lớp vỏ mỏng bên rìa kia ra, không hề để ý lau chùi. Hả? Xúc cảm không đúng lắm, sao lại bóng loáng lạnh lẽo như vậy? Cúi đầu nhìn xem, tròng mắt của ông gần như lồi ra, sắc mặt đỏ lên, hắng giọng gào to: “Tăng, cắt tăng, tăng mạnh luôn, đây là đế vương lục, bao nhiêu năm rồi tôi không gặp phỉ thúy có phẩm chất như vậy…”

Hiện giờ đột nhiên sôi trào hừng hực lên, trừng to mắt, nhìn một mảnh vật liệu đá được cắt ra ở trong tay Ngô Trung Hưng, đường cắt đã vạch rất chuẩn xác, thiếu một chút là không thấy lục, nhiều thêm một chút là lãng phí.

Trên mặt cắt của nguyên liệu chính xuất hiện màu xanh biếc, lớn chừng miệng bát tô, ý xuân dào dạt, sức sống bừng bừng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, giống như có một tầng ánh nước đang chớp động.

“Một khối phỉ thúy đế vương lục lớn như vậy, thật sự phát tài. Người trẻ tuổi, cậu có bán khối phỉ thúy này không, tôi trả cho cậu hai mươi triệu!” Một thương nhân lập tức dán sát lại ra bảng giá.

Bên cạnh đã có người cười lạnh: “Anh đúng là đồ lòng dạ hiểm độc, hai mươi triệu mua một phần rìa đã không tệ, nếu như cắt ra cả, phỉ thúy phẩm chất như vậy, hai trăm triệu đều là ít.”

Thương nhân kia giải thích: “Anh thì biết gì, đây mới xem như là mở cửa sổ, nếu như cắt ra hết, khả năng thua trắng cũng rất lớn, đến lúc đó đừng nói hai mươi triệu, kể cả hai triệu đều không đáng giá.”

“Lời nói tầm phào này của anh chỉ có thể thừa gạt tay mơ mới vào nghề thôi, căn cứ theo vết cắt này, tuyệt đối không nhỏ được, tôi ra ba mươi triệu, có thể lập tức chuyển khoản. Chú em này, có bằng lòng chuyển nhượng không?”

Lý Thanh Vân không để ý đến, cũng không nhân cơ hội đả kích Tần Minh Nguyệt đã đỏ bừng mặt lên, mà tiếp tục vẽ một đường cắt, nói với Ngô Trung Hưng: “Chúng ta tiếp tục cắt, lại cắt một bên rìa, thử xem giới hạn của khối phỉ thúy này ở đâu.”

Ngô Trung Hưng nhìn thấy Lý Thanh Vân tùy tay vạch xuống, lại vạch bớt độ dày năm sáu cm, lập tức khẩn trương nói: “Có phải vạch hơi nhiều không, nếu không, chúng ta cắt độ dày hai cm trước?”

“Phỉ thúy phẩm chất tốt bình thường đều ở chính giữa đá thô, bên rìa sẽ không lan rộng lắm, cứ cắt theo đường cháu vạch đi.” Lý Thanh Vân cố ý như thế, Ngô Trung Hưng cũng không có cách nào, đành phải cắt theo.

Mà Vương Siêu đã hưng phấn hô to, còn đắc ý lên mặt ở trước mặt chị họ của hắn, nhưng bị Tần Minh Nguyệt trừng mắt, hắn lập tức rụt lại, tiến đến trước mặt Lý Thanh Vân nói: “Đừng bán, phỉ thúy cực phẩm có thể ngộ không thể cầu, nếu như thật sự thiếu tiền có thể bán cho tôi! He he, chính là đừng bán cho chị họ tôi, cho chị ấy cuống lên.”

“Đừng chỉ lo nhìn xem náo nhiệt, anh canh chừng thời gian, thời gian bỏ thầu ám tiêu sắp kết thúc rồi, anh còn không đi đăng ký sẽ không còn kịp.” Lý Thanh Vân nhắc nhở.

Vương Siêu nhìn thời gian, lập tức đổ mồ hôi, quay đầu chạy đến đại sảnh bỏ thầu. Con mẹ nó, chỉ lo nhìn xem náo nhiệt, cách thời gian bỏ thầu cuối cùng chỉ còn lại nửa tiếng, chỉ riêng việc điền thôi đã có phần không kịp nữa. Nhưng mà chuyện khác có thể xem nhẹ, một khối đá thô do Lý Thanh Vân đề cử thì tuyệt đối không thể bỏ qua.

Bên này lại lau, vẫn vừa khéo có thể nhìn thấy lục. Phen này không có ai dám coi Lý Thanh Vân thành tay mơ nữa, đặc biệt là Tần Minh Nguyệt đã từng trào phúng Lý Thanh Vân, nàng đỏ mặt, một chút khiếp sợ lóe lên trong mắt. Bởi vì đường cắt này được vẽ rất chuẩn, lại chỉ kém thêm chút nữa thôi sẽ cắt trúng thể phỉ thúy, nhưng nếu như ít hơn một chút lại không lộ lục.

Khiếp sợ bên này còn chưa kết thúc, thương nhân mới vừa cắt ra phỉ thúy đỏ lại vẻ mặt như đưa đám, rú lên thê thảm, nói thẳng thua trắng, hối hận không nên cắt một đao này, bởi vì khối đá thô kia của hắn chỉ có một lớp phỉ thúy giống như mặt kính, đao thứ hai cắt xuống đã có thể tính ra hàm lượng phỉ thúy của cả khối đá thô, đáng nhẽ đao đầu tiên có thể coi thành đá bán thành phẩm, có thể định giá hơn ba mươi triệu, nhưng hiện giờ còn không đáng giá ba trăm ngàn, phỉ thúy quá mỏng.

Một khối này của Lý Thanh Vân đã mở ra ba mặt, chỉ còn lại một mặt cuối cùng là có thể xác định được phạm vi của phỉ thúy. Có người đề nghị hắn cắt tiếp, dựa vào đế vương lục chất lượng như vậy, có thể đạt đến giá trên trời. Cũng có người đề nghị hắn không cắt, nói như vậy càng có cảm giác thần bí, không biết kích cỡ cụ thể, khi bán cho người ta, có thể định giá rất cao.

Lý Thanh Vân đã sớm biết kích cỡ của khối phỉ thúy này, cắt nó ra, một là khiến Tần Minh Nguyệt ngậm miệng, đừng lại trào phúng người khác mãi nữa. Hai là để cho Vương Siêu tin tưởng, để cho hắn coi trọng một khối mình đề cử, gián tiếp xem như báo ân.

Nhưng hắn không hề coi là quan trọng này lại khến bầu không khí của đại viện đấu giá công khai bùng nổ, người vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài, nghe nói cắt ra một khối phỉ thúy đế vương lục giá trị hơn trăm triệu, đều muốn đến để dính chút không khí vui mừng.

Lý Thanh Vân không biết giá trị thị trường của phỉ thúy, nhưng người khác đã chào giá cho hắn đến một tỷ hai trăm triệu tệ rồi. Hắn lập tức trợn tròn mắt, cảm thấy hôm nay quá nổi bật, phải nghĩ cách khiêm tốn, hội đấu giá minh tiêu ngày mai không cần tham gia nữa, sớm về nước cho xong.

Tần Minh Nguyệt do dự vài lần, cũng định tiến lên ra giá, bởi vì gia tộc của nàng cũng cần đến phỉ thúy cực phẩm để trấn tiệm. Có thể cảm thấy quá mất mặt, cũng có thể sợ Lý Thanh Vân cười nhạo, cuối cùng nàng không nói ra.

Thật ra hiện giờ Lý Thanh Vân cũng không biết phải làm sao, người vây xem quá nhiều, người ra giá cũng quá nhiều, nếu như không bán đi, có lẽ đã bị người theo dõi, xảy ra rất nhiều phiền toái. Nếu như bán đi, hắn lại không biết bao nhiêu là thích hợp, càng không biết nên bán cho nhà nào.

Đúng lúc này, Ngô Trung Hưng đột nhiên đi đến bên cạnh Lý Thanh Vân, ghé vào bên tai hắn nói thầm vài câu, sau đó chỉ vào một người Hoa giống như quản gia, kêu Lý Thanh Vân đi qua nói chuyện. Ngô Trung Hưng lại cực kỳ cung kính với người như thể quản gia này, giống như sau lưng quản gia này là một đại nhân vật rất ghê gớm.

Lý Thanh Vân cũng hơi khó hiểu, Ngô Trung Hưng lại cố sức đề cử, nói nếu như muốn bán khối phỉ thúy này thì bán cho người đó, cho dù giá hay là gì đều sẽ không để hắn chịu thiệt.

Quản gia kia rất lễ phép, hành lễ xong mới chậm rãi nói: “Cậu Lý đúng o, tôi là quản gia của ngài Sở Ứng Đài, cậu gọi tôi A Khoan là được. Lão gia nhà tôi rất thích khối phỉ thúy này, nhưng mà người ở đây quá nhiều, không tiện lộ diện công khai, nên ủy thác tôi lại đây báo giá. Lấy kích cỡ phỉ thúy cắt ra trước mắt, bình thường định giá ước chừng một tỷ năm trăm triệu, lão gia nhà tôi chuẩn bị ra một tỷ chín trăm triệu, nếu như cậu Lý đồng ý, chúng ta có thể làm thủ tục giao hàng, tiền hàng thanh toán ngay.”

Sở Ứng Đài? Hình như Lý Thanh Vân đã từng nghe nói đến cái tên này ở đâu, nhưng tạm thời không nghĩ ra, trong ấn tượng mơ hồ, người này hẳn là một đại nhân vật. Hắn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ngô Trung Hưng, Ngô Trung Hưng lập tức nhỏ giọng nói: “Nhà giàu số một khu vực Đông Nam Á, còn có tiền hơn cả Lý Siêu Nhân của Hongkong! Tài sản trải rộng toàn thế giới, ở trong cộng đồng người Hoa, ông ấy có lực ảnh hưởng đặc thù. Năm đó tôi được nhận chỉ điểm của ngài Sở nên mới có may mắn đến làm chưởng quầy của nhà họ Tần. Nhưng theo lương tâm, giá ngài Sở đưa ra thật sự không thấp, cậu có thể cân nhắc chút.”

Lý Thanh Vân giật mình, cười nói: “À… hóa ra là ông ấy… ha ha, thảo nào nghe quen tai. Nếu như kể cả ông chủ Ngô đều cho rằng Sở tiên sinh thích hợp, vậy cứ làm thế. Mọi người xem giao dịch như thế nào, tôi không quen thuộc với quy trình chuyển nhượng phỉ thúy này.”

“Cậu không cần lo lắng chuyện này, chỉ cần cậu đồng ý, tất cả thủ tục, Sở tiên sinh sẽ làm tròn thay cậu.” Quản gia A Khoan nói xong, chìa tay mời Lý Thanh Vân đi qua: “Sở tiên sinh đang ở khu nghỉ ngơi đằng sau, có vấn đề gì, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện.”

Ngô Trung Hưng nói trông khối phỉ thúy này giúp Lý Thanh Vân, kêu hắn đi qua là được, tuy rằng người chủ trì đấu giá công khai sẽ giúp thương gia bảo vệ an toàn cho phỉ thúy, nhưng Ngô Trung Hưng vẫn không yên tâm.

Lý Thanh Vân nhìn thấy một ông già đội mũ dạ màu trắng, trên mặt đeo cặp kính mắt cỡ lớn ở khu nghỉ ngơi, tay cầm gậy chống bằng gỗ đàn hương, đang đi qua đi lại không nhanh không chậm, bốn phía có sáu vệ sĩ khí thế hung hãn canh chừng bốn phương tám hướng nơi đây. Ông già kia nhìn thấy quản gia dẫn Lý Thanh Vân đến, lập tức cười nói: “A Khoan, vị này chính là chủ nhân của phỉ thúy đế vương lục sao? Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi như vậy đã có ánh mắt biến đá thành vàng, khiến cho người ta bội phục. Nào, ngồi xuống uống tách trà trước, nếm thử đại hồng bào cực phẩm tôi cất giữ, nguồn gốc từ sáu cây trà cổ thụ ở trên núi Vũ Di.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.