Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Thanh Vân phẫn nộ

Phiên bản Dịch · 1934 chữ

“Dừng tay!” Doãn Tuyết Diễm đi theo hét lớn, bị tình huống hung mãnh Lý Thanh Vân đột nhiên ra tay dọa sợ, nàng lớn tiếng kêu la, vội vàng xông lên, định kéo hắn ra: “Anh làm sao vậy hả? Đã nói là luận võ, sao anh lại đột nhiên tập kích?”

Lý Thanh Vân quay đầu, trừng mắt nhìn Doãn Tuyết Diễm, tay trái nhanh như tia chớp, bóp cổ nàng, cười lạnh nói: “Cô đồ ngu ngốc này, cả ngày đòi luận võ, luận cái gì? Cô có năng lực lớn bao nhiêu? Chỉ với cô, tôi một tay đánh mười người, còn có mặt mũi luận võ? Tôi khinh!”

Nói xong dùng cả hai tay cho nàng hai bạt tai, để cho nàng tỉnh táo lại.

Một mắng một tát làm tỉnh mộng Doãn Tuyết Diễm, cho đến khi Lý Thanh Vân ném nàng ra cửa, nàng mới ngồi dưới đất bụm mặt khóc. Hai bàn tay không nặng, nhưng trên khuôn mặt trắng như tuyết lại hiện lên dấu ngón tay.

Chuyện để cho nàng không thể thừa nhận là người này rõ ràng không biết gì, từ trên biểu hiện cũng không nhìn ra là người biết công phu, lại đánh nàng đến không có lực đánh trả, còn đại sư huynh Phương Chiếu Minh người nàng luôn sùng bái, đã bị hắn đánh cho đến giờ vẫn còn nằm trên mặt đất rú thảm, xương cốt trên thân không biết đã bị gãy bao nhiêu chiếc, không đỡ dậy nổi.

Tần Dao và Hứa Tĩnh Thủ đang nâng Phương Chiếu Minh cũng ngẩn ra, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thanh Vân nổi giận, nam nữ đều đánh, hơn nữa tốc độ nhanh đến dọa người, lấy võ công của hai người này, lại không trốn thoát được.

Dương Ngọc Nô vốn đang lo lắng cho an nguy của Lý Thanh Vân, nhịn đau đứng lên, định kết thúc với tên đáng ghét kia. Nhưng trong khoảng thời gian nàng đứng lên này, anh họ lại đã đánh ngã cả Phương Chiếu Minh và Doãn Tuyết Diễm.

Cũng không thấy anh họ sử dụng công phu gì mà, sao lại lợi hại như vậy? Dương Ngọc Nô đầy bụng nghi hoặc, trong lòng lại hả giận thần kỳ, cố ý đi rất chậm, cũng không đi qua ngăn cản.

Hừ, lũ khốn này, vốn không định tỷ thí võ nghệ gì với họ, đánh bị thương mình, hiện giờ anh họ báo thù cho mình, vui vẻ còn không kịp, sao có khả năng khuyên can.

Nhưng mà…

Ba mẹ của Lý Thanh Vân khẩn trương, ở trên giường bệnh kêu lên: “Phúc Oa, đừng đánh, đánh người bị thương, chúng ta còn phải đền tiền, có khi còn phải vào tù.”

“Người của Bát Quái môn bọn họ không phải cả ngày kêu luận võ sao? Luận thua còn có thể diện báo cảnh sát à? Ha ha, nếu như thật sự báo cảnh sát, vậy thể diện của Bát Quái môn sẽ ném tận nhà bà ngoại. Tuy rằng hai người này không đại biểu cho Bát Quái môn khắp thiên hạ, nhưng ít nhất đại biểu cho một chi nào đó nhỉ.” Lý Thanh Vân chắc chắn trong lòng, hắn mới không sợ thế lực ở đằng sau lưng bọn họ, đây chính là thu chút tiền lời trước, lát nữ, hắn muốn kêu những người dỡ song sắt nhà mình phải trả cái giá lớn hơn nữa.

“Sao anh, anh lại đánh cả phụ nữ? Lý Thanh Vân, anh quá kỳ quái, rất khiến cho người ta thất vọng.” Tần Dao phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng dạy dỗ.

“Xí, có vài phụ nữ bị coi thường, không đánh cho vài cái, cô ta sẽ không tỉnh táo. Về phần có khiến cho người khác thất vọng hay không, cô thất vọng hay không, có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi đánh xong, mấy người cút đi, tự đưa đến cửa tìm đánh, còn nói không có ý gì. Đồng thời cảnh cáo những người khác, rối loạn quy củ, về sau sẽ phải trả cái giá trăm ngàn lần, đừng tưởng rằng tìm vài kẻ trật tự đô thị thì tôi không giải quyết được.” Lý Thanh Vân nhìn chằm chằm vào bọn họ, lạnh lùng cảnh cáo.

“Anh… được được, tôi xem như nhìn rõ Lý Thanh Vân anh.” Tần Dao bị hắn dạy dỗ không tiếp lời được, mặt phấn đỏ bừng, quay đầu bước đi. Nàng vốn định xin lỗi thay mẹ nàng, đúng là do mẹ nàng ở đằng sau châm ngòi thổi gió nên mới dựa thế mời được Cục trưởng Tề của Cục Quản lý Đô thị, làm ra chuyện không lý trí. Nhưng mà không ngờ phản ứng của Lý Thanh Vân lại lớn đến vậy, gặp người là đánh, gặp người là mắng, người này với người đàn ông dịu dàng ở trong ấn tượng của nàng, giống như hai người.

“Tần Dao, Tần Dao, đợi anh với.” Hứa Tĩnh Thủ đuổi tới cửa, lại không thể không để ý đến hai người bị thương, đầu tiên nâng Doãn Tuyết Diễm dậy, hắn mới tức giận nói: “Lý Thanh Vân, vốn chỉ là một hiểu lầm, nếu như cậu cảm thấy chiếm lý, cứ hoành hành không sợ, vậy hoàn toàn sai, cậu có thủ đoạn gì cứ lấy cả ra, tôi sẵn sàng nghênh đón.”

“Anh dám đánh tôi, tôi không để yên cho anh… lại dám đánh mặt tôi… anh chết chắc.” Doãn Tuyết Diễm lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi, liên tục lặp lại câu này.

Nói xong, hai người bọn họ đỡ Phương Chiếu Minh ngã trên đất lên, đi ra ngoài, quả nhiên không định báo cảnh sát. Ở bệnh viện công an, khoa chấn thương chỉnh hình tương đối nổi tiếng, đỡ hắn đi khám trước mới đúng.”

Lý Thanh Vân chỉ đáp lại bọn họ bằng một chữ: “Cút!” Một phen này, hắn thật sự nổi giận, thể diện của ai đều không dùng được, tính khí tốt gì đều thu lại, đối đãi với kẻ địch chỉ có thể là phản kích càng thêm tàn khốc.

Một lần nữa đóng cửa lại, hai vợ chồng Lý Thừa Văn và Trần Tú Chi oán trách hắn, nói đánh người là phạm pháp. Lý Thanh Vân hỏi, những người này đánh hai người bị thương, báo cảnh sát có tác dụng không? Bắt được người không?

Câu hỏi này đã làm nghẹn họng hai người, ai nấy than thở, hiển nhiên hơi bực tức. Dương Ngọc Nô ở bên cạnh khuyên giải, nói ở hiền gặp lành ở ác gặp ác, kẻ khốn kiếp cuối cùng không có kết cục tốt.

Lý Thanh Vân gọi điện thoại cho thư ký Chu Xán của chủ tịch thành phố ngay trước mặt người nhà, điện thoại rất nhanh được nhận.

“Anh Chu, hiện giờ có tiện nói chuyện không?” Bình thường hai người bọn họ cũng có liên hệ, nói chuyện tương đối tùy tiện, vào trường hợp riêng tư đều xưng anh gọi em.

“Chú em Thanh Vân hả, tôi và Thị trưởng Hoàng mới vừa nói về chuyện của cậu đấy. Chuyện nông trường của cậu bị đập phá, bọn tôi đã biết, đang từ trên tỉnh chạy gấp về thành phố. Chậm thêm một chút nữa, trưởng trấn Ngô của các cậu sẽ chạy đến trong tỉnh tố cáo.” Bây giờ Chu Xán nói chuyện tương đối chính thức, chắc bên cạnh có người, nói chuyện không tiện.

“Hả? Khí phách của trưởng trấn Ngô cũng không nhỏ đấy, chính là hiệu quả về thời gian xử lý thì hơi kém. Nếu như anh Chu đã biết, vậy hỏi hộ em Thị trưởng Hoàng có ý gì vậy, có định phái tổ công tác đến trong huyện điều tra không? Ba mẹ em bị bọn họ đánh bị thương, trước mắt còn đang nằm trong bệnh viện đấy.” Lý Thanh Vân nói.

“Cái gì? Bác trai bác gái bị bọn họ đánh bị thương? Chuyện này, này… đúng là, sao trưởng trấn Ngô lại không nhắc đến chuyện này chứ.” Giọng nói của Chu Xán quả nhiên khẩn trương lên, nếu như là dỡ bỏ song sắt đơn thuần, vậy dễ xử lý, nhưng nếu như làm người bị thương, vậy là một chuyện khác.

Quả nhiên, bên cạnh truyền đến giọng nói của Thị trưởng Hoàng, lấy nhĩ lực của Lý Thanh Vân, Thị trưởng Hoàng giống như chủ động muốn nghe điện thoại.

“Thanh Vân, Thị trưởng Hoàng muốn nói chuyện với cậu, cậu chờ chút…” Nói xong, thư ký Chu giao điện thoại cho Thị trưởng Hoàng.

“Thị trưởng Hoàng, chuyện này đã làm phiền đến anh, hy vọng sẽ không khiến cho anh khó xử.” Lý Thanh Vân nói.

“Thanh Vân, cậu nói vậy thành khách khí. Đáng nhẽ tôi cũng sẽ nghiêm túc xử lý những kẻ lạm dụng chức quyền, sử dụng quyền lực để trục lợi cá nhân. Bây giờ nghe nói ba mẹ của cậu bị bọn họ đánh bị thương, như vậy càng kiên định quyết tâm của tôi, tuyệt đối điều tra rõ ràng, dính dáng đến ai, tuyệt đối không dung túng. Hôm nay sau khi về thành phố, tôi sẽ thành lập một tiểu tổ điều tra, tôi tự mình phụ trách dẫn đội, đi đến huyện các cậu.” Thị trưởng Hoàng trịnh trọng nói.

Lúc này, Cục trưởng Tề của Cục Quản lý Đô thị đang trò chuyện trong văn phòng chính phủ huyện, bên cạnh ông ta chính là Chủ nhiệm Hứa văn phòng chính phủ, cũng chính là Hứa Thành Nhân ba của Hứa Tĩnh Thủ.

“Chủ nhiệm Hứa, công việc đã làm thỏa đáng, chẳng những dỡ song sắt ở cổng, còn đánh bị thương ba mẹ của Lý Thanh Vân, chuyện này ầm ĩ không nhỏ, đối phương đã báo cảnh sát, may mà cảnh sát không nhận án.” Cục trưởng Tề nịnh nọt nói.

Một chút lạnh lẽo lóe lên trong mắt Hứa Thành Nhân, cười nói: “Ha ha, lão Tề, cậu cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai sẽ nhận vụ án này cả. Đánh bị thương thì đánh bị thương, chờ khỏi thì tự bọn họ ra viện, đám điêu dân này, trái pháp luật, nên có trách nhiệm của trái pháp luật. Chờ mấy ngày nữa, chúng ta lại đi nhìn xem, tốt nhất tìm chút điều khoản, hủy cả biệt thự của cậu ta.”

“Nhưng mà… liên quan đến nông trường, đó là chuyện của Văn phòng Quản lý đất đai và Văn phòng Xây dựng Đô thị, Đội Quản lý Đô thị trên huyện bọn em không chen vào được. Nếu như ầm ĩ quá lớn, bên trên có người xuống kiểm tra, em sợ không tiện ăn nói.” Cục trưởng Tề hơi bất an nói.

“Ha ha, hiện giờ, ai sẽ vì chút chuyện cỏn con đó đi kiểm tra chứ? Chỉ là vài điêu dân trong thôn thôi, không lật trời được. A… tôi nhận điện thoại.” Hứa Thành Nhân cầm điện thoại trên bàn lên, sau khi nhận nghe, lập tức thay đổi sắc mặt, vụt đứng lên, không thể tin nổi kêu lên: “Cái gì, cái gì… trong thành phố có lãnh đạo lập tức tới kiểm tra? Còn chỉ ra muốn đi đến trấn Thanh Long? Cái này…?”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.