Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điên cuồng vì trà

Phiên bản Dịch · 2099 chữ

“Hả? Mùi hương này? Không đúng…” Lý Xuân Thu đột nhiên đi vào trong nhà, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm vào ấm trà bằng gốm sứ thô ở trong tay Lý Thanh Vân, ông cụ hỏi: “Đây là trà gì? Cháu có được từ đâu vậy?”

“Trà dại đó ông! Lần trước vào núi, rơi vào trong hang động đá vôi dưới lòng đất kia, ở bên cạnh nhà cỏ do Linh Hư đạo trưởng dựng lên, cháu nhìn thấy một gốc trà dại, khó nhọc còn sống. Ở nơi đó quá ít ánh mặt trời, cây trà có thể còn sống cũng là kỳ tích, cháu vì tò mò nên cất cây trà kia vào trong ba lô mang về.”

“Có thể vì ở trong hang động đá vôi dưới lòng đất quá lâu, đã quen với hoàn cảnh nơi đó, khi ở nơi có ánh mặt trời, lại suýt héo rũ. Chẳng còn cách nào, cháu đành phải dời nó trồng ra sau núi, cũng không để ý đến nó, gần đây ra sau núi hái quả, thấy nó lại còn sống, mọc ra không ít lá trà trái mùa, cháu tò mò nên hái về, tùy tiện sao, làm thành trà dại pha uống. Đây là lần đầu tiên cháu pha đấy, mùi thật thơm!”

Lý Thanh Vân đã sớm tìm cớ cho xuất xứ của cây trà, cũng thật sự trồng một cây trà nhỏ ở sau núi, cao hơn 30cm, chính là gốc thật thô, giống như cây trà đã mọc rất lâu năm. Nhưng mà, cây trà này là do Lý Thanh Vân chọn ra từ trong ngàn vạn cây ở trong tiểu không gian, vì để tạo ra một xuất xứ hợp lý cho trà ngộ đạo.

Lý Xuân Thu nóng lòng rót nửa chén trà, cũng không quan tâm nước nóng cỡ nào, cứ uống vài ngụm, vui mừng kêu lên: “Không sai, chính là hương vị của trà ngộ đạo, đây là trà ngộ đạo, cây ở đâu vậy, mau dẫn ông đi nhìn xem, nhất định phải bảo vệ tốt, đây là bảo bối ngàn vàng khó cầu đấy!”

Khi pha trà, chất lượng nước chiếm một nửa. Đừng thấy nước không màu không vị, nhưng khi pha trà, nó lại có thể quyết định hương vị cuối cùng. Chất nước cực tốt, cộng thêm trà ngon cực phẩm, tạo nên nước trà độc nhất vô nhị, mới vừa pha ra đã rơi vào tranh đoạt của Lý Xuân Thu và Sở Ứng Đài.

Lý Thanh Vân rót cho ba mẹ mỗi người một chén, sau đó bản thân cũng gia nhập vào hàng ngũ tranh đoạt, hương vị rất đặc thù, không trà gì có thể thay thế được.

Sau đó bưng một chén, chuẩn bị đưa cho Dương Ngọc Nô nếm thử, lại bị em họ đang trong trạng thái quên mình đánh bay, nước trà rơi xuống giống như bị một luồng khí đánh văng ra, không hề bắn lên trên người nàng.

Sau đó các khớp xương trên thân xuất hiện âm thanh răng rắc, cơ bắp rung động rất nhỏ với mắt thường có thể thấy được, mỗi một lần quyền cước vung ra, đều có mồ hôi xuất hiện ở lỗ chân lông. Không bao lâu, nền dưới chân đã ướt đẫm, có mùi mồ hôi chua nhẹ, đây là quá trình thân thể bài trừ tạp chất một lần nữa.

Lý Thanh Vân âm thầm líu lưỡi, hắn nhìn tay mình, nghĩ rằng, có lẽ bản thân cũng có rất nhiều tạp chất, nước suối không gian bài trừ một phần lớn giúp mình, còn một phần nhỏ nữa vẫn cần trải qua rèn luyện để tự thân thể bài xuất.

Âm thanh kỳ lạ ở trên thân em họ càng ngày càng nặng, hai ông già cướp nước trà cũng dừng lại, không biết ai nói một câu “Thân như pháo sấm sét hiện, nửa bước lên trời nửa bước tiên”. Là nói tu luyện đến trình độ nhất định, đã bước nửa bước vào cổng tiên, là một dấu hiệu của thực lực tăng nhiều.

Từ minh kình vào ám kình, đã không còn trong phạm trù võ học bình thường nữa, xem như có thể gây tổn thương cho người khác trong vô hình, nếu như giả thần giả quỷ, võ giả bình thường không điều tra ra được, chỉ có thể cho là thủ đoạn của tiên gia. Nhìn chung toàn bộ võ lâm, cao thủ tu luyện ra ám kình cũng là vô cùng hiếm có.

Xương cốt toàn thân từ trên xuống dưới vang lên ba lần, Dương Ngọc Nô mới tự nhiên thu công, một ngụm khí trắng dày đặc phun ra khỏi miệng. Lúc này mới mở to mắt một lần nữa nhìn trời đất này, hơi ngẩn ra mới lấy lại tinh thần. Rất rõ ràng, thế giới trong mắt nàng đã có biến hóa về bản chất.

“Em họ, em đổ nhiều mồ hôi như vậy, chắc đã khát, uống nhanh một chén trà, làm dịu yết hầu.” Lý Thanh Vân lại cướp một chén trà ngộ đạo, hỗ trợ em họ thanh tẩy cơ thể.

Dương Ngọc Nô cười, không hề khách khí với hắn, hơi ngửa cổ, một hơi uống cạn sạch chén trà này, sau đó mắt đẹp sáng ngời lên, khen ngợi: “Trà này uống ngon thật! Em còn muốn.”

“He he, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Lý Thanh Vân cầm lại chén, định cướp, lại phát hiện ấm trà đã trống không, bị hai ông già cướp sạch.

Hết cách, đành phải chế thêm nước sôi vào. Trước kia thường nghe ông nội nói, trà ngộ đạo có thể chế thêm nước năm sáu lần, hương trà không giảm, hiện giờ không nói năm sáu lần, ba lần chắc không thành vấn đề chứ?

Rót ấm trà thứ hai, mùi càng chính tông, còn hoàn hảo hơn lần pha đầu tiên. Nhưng khi chế nước lần thứ ba, mùi đã bắt đầu nhạt đi, hai ông già giống như không phát hiện ra, chỉ Lý Thanh Vân khẩu vị đã sớm dưỡng kén chọn phát hiện ra.

Ấm trà này có thể rót ra sáu bảy chén, ở đây vừa khéo có sáu người, mỗi người một chén, tiêu hao rất nhanh. Sau ba lần, tốc độ uống trà mới coi như khôi phục bình thường, biết nhâm nhi xong mới nuốt xuống bụng.

“Sớm biết cậu có trà này, tôi đã sớm ném trà đại hồng bào cây cổ thụ vào trong chậu nước rửa chén, tuyệt đối sẽ không khoe khoang trước mặt cậu, hiện giờ ngẫm lại, hơi mất mặt xấu hổ.” Sở Ứng Đài bưng một chén trà cuối cùng lên, đã no căng đến có phần nuốt không trôi, lại không nỡ bỏ chén trà này đi.

“Vẫn đừng vứt, sản lượng trà này cực ít, bình thường ông cũng không uống được, đại hồng bào cây cổ thụ hoặc là trà Long Tĩnh của đỉnh Sư Tử, hương vị thật sự vẫn không tệ.” Lý Thanh Vân nói.

“Hàng năm có thể có bao nhiêu sản lượng vậy? Có thể bán cho tôi năm ký bốn ký không, giá dễ bàn, tôi sẽ không để cho anh bạn bị thiệt đâu.” Sở Ứng Đài lại ngửi hương trà, vẻ mặt say mê hỏi.

“Năm ký bốn ký? Ha ha, bốn lượng cũng không có.” Lý Thanh Vân từ chối rất rõ ràng, hắn cũng không thiếu tiền, trà này chỉ có thể lưu lại cho mình uống, hoặc là chiêu đãi bạn bè, từ đầu đã không nghĩ đến chuyện bán ra số lượng lớn.

“Cái này…” Sở Ứng Đài còn định hỏi sản lượng cụ thể, lại bị Lý Xuân Thu cắt ngang.

“Đừng nói nhiều nữa, mau dẫn ông đi nhìn xem cây trà nhỏ kia, nhìn xem nó lớn bao nhiêu.” Lý Xuân Thu nói xong, kéo cháu nội đi ra ngoài.

Trước khi rời đi, ông cụ không quên dặn dò Dương Ngọc Nô: “Sau khi đột phá, tĩnh dưỡng nhiều thêm một quãng thời gian, lĩnh hội cảm ngộ sau đột phá. Sau đó, lại nhanh chóng quen thuộc với tiềm năng của thân thể giai đoạn này.”

“Cháu biết rồi, cảm ơn ông chỉ điểm.” Dương Ngọc Nô vẫn luôn không quá ham thích võ công, thấy các bậc cha chú giống như rất vui vẻ vì mình đã đột phá, cũng vui vẻ theo mọi người.

Lý Thanh Vân nháy mắt ra hiệu với nàng, từ trên vẻ mặt kia, giống như kêu nàng nhanh chóng đi tắm rửa. Lúc này nàng mới nhìn xuống người, quần áo đều ướt đẫm, tuy rằng không trong suốt, nhưng tạo thành hiệu quả dán sát người, để lộ rõ ràng dáng người xinh đẹp đến cực kỳ nóng bỏng.

Dương Ngọc Nô xấu hổ, cuống quýt chạy vào trong phòng, không dám lộ mặt ra.

Lý Thanh Vân mang theo hai ông già đi ra vườn trái cây đằng sau núi, tìm được cây trà nhỏ kia, hiện giờ chỉ cao cỡ nửa người, cành chỉ có bảy tám nhánh, lá cây gần như bị hái sạch. Lý Xuân Thu cuống đến mức lượn vòng quanh cây trà vài vòng, luôn mắng Lý Thanh Vân phá sản, cây trà nhỏ như vậy lại hái hết, cũng không sợ tát ao bắt cá, giết chết cây trà.

Sở Ứng Đài nhìn thấy cây trà nhỏ này, lập tức hết hy vọng, bởi vì sản lượng của cây trà này một năm đừng nói bốn ký hay bốn lạng, kể cả bốn mươi gram đều thành vấn đề. Nhưng một câu nói của Lý Thanh Vân lại khiến cho tâm tư của hắn sống lại.

“Đừng nóng vội, sưc sống của nó rất mạnh, hái lá xong, mấy ngày nữa sẽ lại một lần mọc ra lá cây, cho dù xuân hạ thu đông, gió bão mưa tuyết đều sẽ không ảnh hưởng đến sinh trưởng của nó. Hai người đừng nhìn cháu, cháu chỉ đang suy đoán thôi, bởi vì mùa thu này, cháu đã hái ba lần, cứ vài ngày nó lại mọc ra một lượt lá cây mới. Hai ông nhìn xem, có phải chỗ này đã đâm chồi rồi không?”

Nghe Lý Thanh Vân nói vậy, hai ông già mới phát hiện ra khác thường, mùa này, cây ăn quả khác đều rụng lá, nhưng nó còn đang bật chồi. Nếu như không tận mắt nhìn thấy, nói gì đều sẽ không tint ưởng. Đây vẫn là cây trà sao?

Lý Xuân Thu coi cây trà này thành bảo bối, nếu như không phải sợ di chuyển sẽ chết, đêm nay ông cụ định chuyển nó về nhà. Một lần nữa dặn dò Lý Thanh Vân, nhất định phải trông coi cẩn thận, tuyệt đối không được để cho nó chết. Chờ qua năm, nghĩ cách trồng mấy cây non.

Lúc này Sở Ứng Đài mới phát hiện mình luôn đổ mồ hôi, trên thân nhớp nháp, lại nói vài câu, ông lại theo Lý Thanh Vân về biệt thự. Bản thân ông không ngửi thấy mùi gì khác thường, nhưng quản gia A Khoan vừa nhìn thấy ông, lập tức kinh ngạc nói: “Lão gia, ông đi đâu vậy? Sao trên người lại có mùi chua? Rất giống với năm đó lần đầu tiên ông luyện công có chỗ đột phá…”

A Khoan vừa nói vậy, Sở Ứng Đài mới vui mừng ngửi nách mình, sau đó hưng phấn xông ào vào trong phòng tắm, không bao lâu sau, trong phòng tắm đã truyền ra tiếng thét dài vui sướng. Một lão già lại có sức mạnh phát ra tiếng gầm to như vậy, xương cốt thật sự được bảo dưỡng không tệ.

Lý Thanh Vân cười, không coi là quan trọng, trà pha nước suối không gian vốn chuẩn bị cho người nhà, bị ông ta uống mấy chén, coi như là duyên phận. Vài chén trà này chắc chắn sẽ cải thiện rất lớn thể chất của ông ta, tạm không đề cập đến cái khác, ít nhất có thể để cho ông ta sống thêm vài năm. Về phần công lực, nó rất mơ hồ, một điểm này, Lý Thanh Vân vẫn tin tưởng lý luận của ông nội, cho dù tu luyện cái gì, tu luyện đến giai đoạn nhất định, chắc chắn sẽ tăng lên.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.