Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống bình tĩnh khó tìm

Phiên bản Dịch · 2111 chữ

Ông ta giống như nổi điên, đánh về phía Lý Thanh Vân, thề phải diệt ma. Nhưng mà Lý Thanh Vân hiện giờ cũng sát ý nồng đậm, lấy tốc độ cực nhanh chiến đấu với tăng nhân này. Hắn cũng không cần chiêu thức gì, lấy tốc độ nhanh đến không hợp lẽ thường và sức mạnh giống như bò đực voi khổng lồ, hung bạo đánh tăng nhân này hộc máu bỏ mình.

Xem ra không phải mỗi một tăng nhân đều tu luyện huyền thuật, mãi cho đến khi chết, tăng nhân này cũng không có dao động phương diện linh hồn, càng không xuất hiện ánh lửa hư ảo.

“Lý Thanh Vân, mấy tên đồ đệ của ta chắc chắn là do ngươi giết chết… Ngươi che giấu thật sâu, kể cả ta đều giấu giếm được. Các ngươi chờ đấy, Lạn Đà tự bọn ta không chết không ngừng với các ngươi!” Phiên tăng vành tai lớn hét lên, xoay người bỏ chạy. Nếu như hôm nay tính sai, hai sư đệ chết ở đây, kết cục tốt nhất chính là tạm thời rời đi, về trong chùa tìm người, ngày khác lại tới trả thù. Nội tình của Lạn Đà tự không phải những người này có thể tưởng tượng được, cho là có một võ giả cảnh giới thứ ba thì có thể tung hoành thiên hạ sao? Nực cười. Linh Hư đạo nhân năm đó ngông cuồng bao nhiêu, đạo quan lão ta lưu lại chẳng phải cũng bị hủy trong khoảnh khắc sao?

“Vậy… không hết không ngừng đi.” Mặc dù phiên tăng vành tai lớn trốn rất nhanh, Lý Thanh Vân cũng lập tức đi theo, hai con chó săn định ngăn trở, nhưng bị Lý Thanh Vân quát bảo dừng.

Chiến đấu ở cấp bậc này đã không phải chó săn bình thường có thể tham dự.

“Phúc Oa… đừng đuổi theo nữa… đừng để hắn hại tính mạng…” Lý Xuân Thu ở đằng sau sốt ruột hô to, khi ông cụ bước vào hóa cảnh, chân nguyên tích lũy trong cơ thể vốn hao phí không còn, hiện giờ bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đã không theo kịp tốc độ của Lý Thanh Vân.

“Hắn không chết, lòng cháu bất an. Trong nhà khó khăn lắm mới yên tĩnh vài ngày, không muốn bị những phiên tăng này phá hư.” Giọng nói của Lý Thanh Vân đã bay tới từ chỗ cực xa, tốc độ của hắn không hề thua kém gì Ma Kha Hiệp Già.

Chờ khi đuổi tới cách phiên tăng vành tai lớn chừng mười mét, Lý Thanh Vân sử dụng sức mạnh tiểu không gian, đột nhiên thu ông ta vào.

Ma Kha Hiệp Già đột nhiên cảm thấy hai mắt tỏa sáng, đi đến một thế giới ý xuân dạt dào, bầu trời có một tiểu thái dương, trên thái dương còn cột một con rắn độc. Tiểu thế giới này có sông có núi có trăn, còn có hai con thần ưng trắng như tuyết đang bay lượn trên bầu trời.

“Phật Tổ ở trên, chẳng lẽ ta đi tới đất nước của Thần? Này… này…” Tận sâu trong đáy lòng ông ta không tin, rõ ràng đang bỏ trốn, sao lại đột nhiên đi đến nơi đây, ông ta cho rằng bị trúng ảo thuật trong truyền thuyết hoặc thật sự có thần linh.

Chẳng qua ông ta còn chưa nói xong, chỉ thấy Lý Thanh Vân bay trên không trung hồi lâu, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta, lại giống như thiên thần, hoặc giống như tử thần.

“Hoan nghênh đi đến đất nước của Thần, ta chính là Thần.” Lý Thanh Vân khó có được ra vẻ một phen, nhưng phiên tăng vành tai lớn này phải chết, ra vẻ một phen cũng không có ai biết.

Ma Kha Hiệp Già ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn chằm chằm Lý Thanh Vân ở trên không trung, không biết mình rốt cuộc đang phải đối mặt với cái gì. Đáng sợ, người này lại giống như thần linh trong truyền thuyết, có thể bay. Nếu như lại có một lần lựa chọn nữa, ông ta tuyệt đối không muốn là kẻ địch với người như vậy.

Đáng tiếc, thế gian không có thuốc hối hận, linh thể của Lý Thanh Vân đã huyễn hóa thành một bàn tay vĩ đại, từ trên trời giáng xuống, chụp vào Ma Kha Hiệp Già.

Khi Lý Xuân Thu tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ ở trong phòng ngủ của mình, trừ bỏ thân thể hư nhược ra, vết thương trên thân giống như hoàn toàn khỏi hẳn. Ông cụ trở mình bò dậy, lớn tiếng kêu vài tiếng Phúc Oa, không nghe thấy cháu trai trả lời, ngược lại nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của vợ truyền đến từ trong phòng bếp.

“Lão già chết tiệt kêu cái gì mà kêu, ngã chết ông, còn võ lâm cao thủ gì chứ, danh y tuyệt thế gì nữa chứ, đi vệ sinh thôi đều hôn mê cả một ngày, nếu như không phải Phúc Oa vừa khéo tới làm việc, còn không tìm thấy ông. Nghe giọng ông vang vọng như vậy, hiện giờ không có việc gì chứ? Không có việc gì thì nhanh tới trông bếp cho tôi, một lát nữa thằng bé định tới ăn cơm, bây giờ về nhà lấy rượu rồi.”

Lý Xuân Thu nghe thấy tiếng lải nhải quen thuộc, lúc này mới yên tâm, chỉ liếc nhìn thời gian, lập tức hoảng hốt, đã hơn bốn giờ chiều, xem như hôn mê hơn mười tiếng. Trong vòng hơn mười tiếng này đã xảy ra chuyện gì, sao vết thương trên người mình lại khỏi cả vậy?

Ông cụ vội vàng soi gương, phát hiện tất cả như bình thường. Bình thường là có ý khuôn mặt vẫn dáng vẻ cũ, tuy rằng nếp nhăn ít đi rất nhiều, nhưng tóc vẫn hoa râm. Ông cụ hoạt động xương cốt, phát hiện tất cả như thường, không hề để lại gốc bệnh. Vào lúc này mới cẩn thận nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua, đánh đến cuối cùng, cháu nội Lý Thanh Vân đuổi theo Ma Kha Hiệp Già, không đợi được hắn trở về, mình đã bị thương nặng hôn mê.

Biến hóa trên thân thể hiện giờ có lẽ có liên quan đến cháu nội, ở dưới tình huống ác liệt như vậy, có thể kéo mình từ bên bờ bị thương nặng về, có lẽ không tách khỏi ngọc tủy dịch. Nhưng mà, hình như thủ đoạn của cháu nội rất thần bí, hắn giết chết vài kẻ địch mạnh của Lạn Đà tự mà không thay đổi sắc mặt, năng lực như vậy, kể cả mình vào thời kỳ toàn thịnh tiến vào hóa cảnh, cũng phải tốn một phen mưu tính.

“Haizzz, càng ngày càng không nhìn thấu thằng nhãi kia.” Lý Xuân Thu thở dài, trong lòng có vài phần may mắn, cũng có vài phần tự hào, nếu như không nhờ đứa cháu này, có lẽ mình đã vĩnh viễn không về được. Nội tình của Lạn Đà tự còn thâm hậu hơn tưởng tượng của mình, chính là thi thể của ba phiên tăng đã giết chết đêm hôm qua, không biết thằng cháu đã xử lý như thế nào.

Buổi tối, Lý Thanh Vân mang theo một đống sản phẩm dinh dưỡng và hoa quả rau dưa tới, vừa vào cửa đã cười nói: “Ông nội, thân thể của ông không sao cả chứ? Đừng chỉ luôn lo khám bệnh cho người ta, lại xem nhẹ bệnh tình của bản thân. Lại nói quá khiến cho người ta lo lắng, cả đống tuổi, ngã gãy xương cốt gì đó sẽ không dễ xử lý.”

Lý Xuân Thu đen mặt, nhìn Lý Thanh Vân nháy mắt ra hiệu với mình, lập tức buồn bực, tức giận nói: “Ông không có việc gì, chính là bị trượt chân, về sau lắp một bóng đèn ở nhà vệ sinh, có muốn ngã nữa cũng khó, việc này giao cho cháu.”

“Được được, đều chỉ là việc nhỏ, cứ bao trên người cháu.” Lý Thanh Vân cười, xách sản phẩm dinh dưỡng trong tay vào phòng.

Bà nội bận rộn bưng thức ăn, Lý Thanh Vân vụng trộm ra dấu tay cho ông nội, tỏ vẻ tất cả đều làm xong.

“Ma Kha Hiệp Già cũng chết? Thi thể của ba phiên tăng kia xử lý như thế nào?” Lý Xuân Thu thấp giọng hỏi.

“Ông nội yên tâm đi, cho dù thần tiên đến cũng không tìm thấy thi thể của bọn họ. Cháu còn dọn dẹp cả tảng đá ở trên đỉnh núi, chắc không ai có thể điều tra được gì.” Lý Thanh Vân nói.

Lý Xuân Thu gật đầu, vui mừng nói: “Như vậy thì tốt, ông chẳng có chỗ nào hay để bội phục cháu cả, nhưng mà thủ đoạn xử lý thi thể của cháu thì thật sự bội phục. Hiện giờ ông có thể xác định, vài đệ tử phiên tăng kia hẳn là bị cháu giết. Linh Hư đạo trưởng có lẽ thật sự lưu lại ghi chép linh tinh gì đó, thủ đoạn cháu thi triển chắc học được từ trong đó đúng không? Linh Hư đạo trưởng xuất thân danh môn đại phái, bí kỹ trên người có nhiều, cũng coi như cháu may mắn. Được rồi, chuyện đều đã qua, đợi lát nữa ăn cơm uống thêm với ông vài chén.”

Lý Thanh Vân thừa dịp hôm nay ông nội vui vẻ, hỏi thăm ông không ít chuyện ở trên giang hồ, nhắc đến thần thông trong truyền thuyết, ông nội lại hỏi lại, nói tu luyện đến trình độ cao cũng chẳng qua giống như phiên tăng kia, giết người thường có thể vô hình vô ảnh, nhưng giết võ giả ở trình độ ngang nhau, tỷ lệ thành công rất thấp. Do đó, người như linh tu này, chỉ biết trốn đi hại người, chứ không dám khai chiến công khai. Do đó, thế giới này vẫn là thế giới võ giả, giang hồ vẫn là giang hồ kia.

Qua hôm nay, cuộc sống giống như bình tĩnh lại. Lạn Đà tự giống như không có người xuống núi gây chuyện, về phần trong âm thầm như thế nào, Lý Thanh Vân không hề biết rõ.

Huyền Ấn đạo trưởng xuống núi vài lần, vẻ mặt kích động, gặp mặt Lý Xuân Thu, nói một ít chuyện. Lý Thanh Vân cũng không quan tâm đến, ngồi ở giữa mọi người, nhìn xem đoàn phim mạng quay phim. Thấy nói hôm nay diễn màn đầu tiên, còn tiến hành nghi thức khởi động máy đơn giản.

Lý Vân Thông ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Vân, cắn hạt dưa, chỉ trỏ diễn viên của đoàn phim: “Nhìn thấy người đẹp đặc biệt thanh thuần kia không? Cô ấy chính là nữ chính của bộ phim này, nghệ danh là Thủy Tiên Nhi, là diễn viên được chọn từ trên mạng, chưa từng trải qua trường lớp, cũng chưa từng bị người quy tắc ngầm, độ nổi tiếng trên mạng cực cao, he he, bắt đầu từ lần đầu tiên em nhìn thấy cô áy, cô ấy đã là nữ thần của em. Em và đạo diễn đã thương lượng, đạo diễn Nguyễn đồng ý rồi, nói chỉ cần có cơ hội sẽ sắp xếp cho em vài nhân vật phụ qua đường, có thể diễn chung với nữ thần của em. Đất diễn không cần nhiều, năm ba câu là đủ.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, còn nữ thần nữa chứ… thôi bỏ đi, không đả kích em. Này, em dùng thủ đoạn gì để uy hiếp đạo diễn Nguyễn vậy, để cho ông ta mạo hiểm kịch bản bị hủy, sắp xếp nhân vật cho em?”

“Sao vậy? Khinh thường thằng em này à? Em đâu hù dọa đạo diễn Nguyễn đâu, chỉ cho ông ấy một bảo đảm dịu dàng, nói về sau trong đoàn phim có ai bị rắn độc cắn trúng, cứ việc đến tìm em, em chính là truyền nhân của xà y nổi tiếng nhất trăm dặm quanh đây. Nếu như không sắp xếp nhân vật cho em, vậy xin lỗi, đến lúc đó dù trả thù lao cũng chưa chắc tìm được em.” Lý Vân Thông chẳng biết xấu hổ nói.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.