Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biết là ai làm cũng không có chứng cứ

Phiên bản Dịch · 2039 chữ

Trong đầu Lý Thanh Vân toàn là chuyện về lão giả họ Dịch, không lưu ý đến vẻ khác thường của Dương Ngọc Nô. Thấy nàng mới tiến vào cảnh giới ám kình không lâu, nên khi rót nước cho nàng, lại tăng thêm một cốc tinh hoa linh tuyền không gian, vợ mình phải dốc sức bồi đắp, vợ khỏe mạnh, con cái sau này mới sẽ càng cường tráng.

“Nào, uống chén nước, hôm nay mệt muốn chết luôn nhỉ?” Lý Thanh Vân nói xong, đưa cốc nước đến trước mặt Dương Ngọc Nô.

“Không, không mệt, bận rộn rất vui vẻ, còn thoải mái hơn hai người đứng ở đối diện.” Dương Ngọc Nô nhận cốc nước, cũng không để ý gì khác, uống một ngụm. Hơi ấm, bởi vì bỏ thêm nước ấm bình thường nên mới không lạnh.

“Tạm nghỉ đi đã, ăn cơm tối, chúng ta lên phố đi dạo. Cả ngày ru rú ở thị trấn nhỏ, đã thành kẻ quê mùa trong mắt người khác rồi. Không nói gì khác, riêng quần áo đều nên thay, tiện thể mua ít quần áo cho ông bà ba mẹ.” Lý Thanh Vân nói.

“Được rồi, nhưng mà em không cần thêm quần áo, hai chiếc áo lông mua hơn một năm vẫn còn mới.” Dương Ngọc Nô uống nước xong, trên người ấm áp, vô cùng thoải mái.

“Em ấy, đều mặc một năm rồi lại còn không biết xấu hổ nói còn mới. Em có thể không phải là người phụ nữ keo kiệt nhất, nhưng chắc chắn là bà chủ keo kiệt nhất. Mở công ty mấy tháng, đã có tiền lời vài chục triệu, nhưng kể cả một bộ quần áo mới đều không chịu mua, nếu như bị công nhân biết được, nhất định sẽ chê cười em.” Lý Thanh Vân cười trêu ghẹo nói.

“Đâu đến vài chục triệu chứ, tính toán kỹ lưỡng cũng chỉ có lợi nhuận hơn hai mươi triệu, hơn nữa còn có một nửa là của anh.” Dương Ngọc Nô nghiêm túc giải thích.

“Cảm thấy có một nửa của anh thì em chịu thiệt hả? Nếu không, anh đưa một nửa cổ phần kia cho em, miễn cho em cả bộ quần áo đều không nỡ mua?” Lý Thanh Vân cười hỏi.

“Không có, anh nói lạc đi đâu vậy.” Dương Ngọc Nô không chịu, kéo tay hắn làm nũng: “Toàn bộ công ty môi trường đều là của anh, em cũng sắp thành người của anh, anh còn có gì để ghen tỵ chứ?”

“Em thành người của anh khi nào, sao anh không biết?” Lý Thanh Vân cười ôm lấy nàng, giả bộ muốn hôn.

Dọa sợ Dương Ngọc Nô vội vàng né tránh, nhưng bị anh ôm, đâu có không gian để trốn, uốn éo thân mình, ngã xuống, bị Lý Thanh Vân ép chặt.

Sau khi chơi nhào lộn, Dương Ngọc Nô thẹn thùng.

“Chán ghét, không muốn để ý đến anh.” Dương Ngọc Nô túm chặt chăn, che đầu lại.

Thấy mặc dù hiện giờ Lý Thanh Vân không có dấu hiệu làm ầm ĩ, nhưng còn có một buổi tối, cô đều không biết vượt qua đêm nay như thế nào. Cho đến lúc này mới hối hận, không nên ham vui đến đây.

Chờ thu dọn xong, đi đến nhà hàng, đã hơn bảy giờ. Tuy rằng hơi muộn, nhưng khách hàng vẫn không giảm, người đến người đi, náo nhiệt ồn ào.

Đây là một nhà hàng Xuyên Thục đặc sắc, tất cả món ăn đều là vị cay. Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô là người địa phương, ăn hợp khẩu vị, đã thấy bên cạnh có một bàn người nước ngoài, ăn đến đầu đầy mồ hôi, lại còn có sức để kêu la mấy từ “Ngon, tuyệt”.

Lý Thanh Vân nghe thấy giọng nói này hơi quen tai, cẩn thận nhìn xem, không nghĩ tới lại là vài chuyên gia ẩm thực đã gặp buổi sáng, Fred và những người bạn chuyên gia ẩm thực của ông ta, với hai phiên dịch.

Fred cũng nhìn thấy Lý Thanh Vân, nâng chén ra hiệu cho hắn. Ở trường hợp như vậy, lấy quan hệ của bọn họ, nâng chén ra hiệu là được, mời ngồi cùng bàn hoặc sang bàn mời rượu thì hơi quá nhiệt tình.

Victor hiển nhiên không coi trọng những quy tắc này, nhìn thấy Dương Ngọc Nô xuất hiện, lập tức mắt sáng rực lên, cầm một chai rượu đỏ đã khui và cốc chân dài đi tới.

“Cô gái Trung Quốc xinh đẹp, xin chào.” Victor nói bằng tiếng Trung chắp vá, gọi một phiên dịch đến, sau đó dùng tiếng Anh nói: “Có thể gặp lại cô, thật sự là vinh hạnh. Đây là rượu vang Bordeaux có nguồn gốc từ quê hương bọn tôi, mời cô phải nếm thử, rượu đế của quê hương cô quá mạnh, rượu đế vừa cay lại nồng kia, thật sự không thấy dễ uống gì cả, không hề có khí tức quý tộc.”

Phiên dịch kia hơi chần chừ, vẫn phiên dịch đầy đủ ra.

Lý Thanh Vân liếc nhìn thằng cha này, chắc ăn nhiều ớt, cay đến đầu đầy mồ hôi, nước mũi còn chưa lau sạch sẽ, da mặt đỏ bừng, dáng vẻ đáng đánh đòn. Nói rượu trắng không thơm? Ha ha, đó là do kẻ này chưa từng uống rượu đế ngon chân chính.

Dương Ngọc Nô có thể nghe hiểu phần lớn tiếng Anh, lại nghe được phiên dịch giải thích một lần, mới hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của gã, lập tức thu liễm mặt cười, nói với Victor: “Tôi không uống nổi rượu đỏ quý tộc của anh, tuy rằng tôi không thích uống rượu, nhưng nếu uống thì vẫn chọn rượu đế.”

Nói xong, không thèm nhìn Victor, tập trung gắp thức ăn cho Lý Thanh Vân, hai người cười nói, làm lơ anh chàng nước ngoài đang bưng rượu đứng ở bên cạnh bàn.

Lý Thanh Vân thấy thằng cha này còn định nói gì, lập tức khoát tay, không kiên nhẫn nói: “Đồ ngốc chưa từng uống rượu ngon chân chính của Trung Quốc, rời đi nhanh lên, lời nói khiêu khích của anh sẽ chỉ mang đến nhục nhã cho đất nước của anh mà thôi. Chờ anh được nếm thử rượu đế Trung Quốc mở bình thơm trăm mét, anh lại đến bậy bạ cũng không muộn.”

Mở bình thơm mười dặm thì hơi khoa trương, nhưng rượu ngon lâu năm chân chính, khi mở vò hoặc mở bình, có thể ngửi thấy mùi ở xa ngoài trăm mét. Mùi rượu nông đậm, hơn xa rượu trái cây. Còn rượu nho cho dù rượu đỏ hay rượu trắng, cho dù công nghệ sản xuất khác biệt lớn cỡ nào, nói đến nguyên liệu, đều là quả nho.

Victor không nghe hiểu tiếng Trung của Lý Thanh Vân, nhưng từ trên vẻ mặt của hắn có thể đoán được, hẳn là không phải lời hay. Gã đưa mắt nhìn phiên dịch, xin phiên dịch giải thích.

Phiên dịch cũng không thích người nước ngoài suốt ngày khiêu khích này, hơi oán giận nói: “Ngài Victor, ngài vẫn nên rời đi, ở đất nước của bọn tôi khiêu khích người của nước tôi, dù sao không tốt lắm. Người này chính là kêu ngài rời đi, dù sao ngài quấy rầy người ta dùng cơm, là hành vi không lễ phép.”

“Tôi không lễ phép? Tôi chỉ mời cô gái xinh đẹp này uống rượu thôi, có gì không lễ phép chứ? Hay là anh đây không quá tự tin, sợ tôi cướp bạn gái của anh ta đi? Ha ha, đàn ông không có tự tin như vậy, sao lại tìm cô gái xinh đẹp thế làm bạn gái chứ?” Victor dựa vào hơi rượu, cực kỳ càn rỡ hét to, chẳng những không rời đi, lại còn kéo ghế dựa, ngồi bên cạnh Dương Ngọc Nô.

Lúc này sắc mặt Lý Thanh Vân thay đổi, thằng ngốc này không coi trọng lời cảnh cáo của mình. Vì thế không khách khí nữa, chân dưới gầm bàn đá mạnh, cái ghế kia lập tức quỷ dị bay ra đằng sau, rầm, Victor đang chuẩn bị lời ngon tiếng ngọt ngã đến mặt đầy máu, mảnh thủy tinh của chai rượu vỡ vụn rơi khắp người.

Động tĩnh này quá lớn, rầm, Victor đã đâm lên cây cột, mới khiến cho ghế dựa dừng lại, nếu không, còn không biết bị một cước của Lý Thanh Vân đá đến nơi đâu.

Toàn thân Victor là máu, hét lên thảm thiết, đừng nói người khác không nhìn rõ, kể cả chính bản thân gã đều không rõ ràng. Chỉ vừa kéo ghế dựa ngồi xuống, đã giống như cưỡi mây đạp gió, lập tức ngã ở trên đất ngoài mấy mét, toàn thân là máu.

Phiên dịch ngẩn người, kinh ngạc há hốc miệng, tuy rằng hơi hả giận, nhưng việc đầu tiên hắn nghĩ đến là chuyện ngoại giao, nếu như xảy ra chuyện, hắn người phiên dịch này cũng bị ảnh hưởng.

Các chuyên gia ẩm thực như Fred cũng ào ào đứng lên, đi đến bên chỗ bọn họ. Có người kinh ngạc, có người thét lên, cũng có người bình tĩnh gọi điện thoại báo cảnh sát. Tuy rằng không thấy rõ là có chuyện gì, nhưng Victor ngã ra vài mét quỷ dị, hẳn là có liên quan đến Lý Thanh Vân.

“Lý thân ái, có chuyện gì vậy? Tuy rằng Victor không biết nói chuyện, nhưng cậu ta không có ý xấu, nếu như bị tổn thương thân thể ở đây, ở đâu đều khó nói.” Fred hơi khó chịu, nghiêm mặt chất vấn Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: “Ngài Fred, mấy người một lần nữa quấy rầy tôi ăn cơm, còn tự dưng chỉ trích tôi, như vậy rất không lễ phép. Tuy rằng chúng ta có một lần duyên phận, nhưng chỉ trích quá độ, sẽ tổn hại tình hữu nghị vốn chưa quen thuộc của chúng ta.”

“Không không không, Lý thân ái, tôi nghĩ cậu hiểu lầm. Tôi chỉ muốn biết đã có chuyện gì, không hề có ý chỉ trích cậu.” Fred hiển nhiên không định đắc tội Lý Thanh Vân, thấy thái độ của hắn cứng rắn, lập tức mềm giọng.

Lý Thanh Vân thản nhiên nói: “Quá trình sự việc, tôi nghĩ camera giám sát của nhà hàng có thể nói cho chúng ta biết tất cả. Tôi và bạn gái đang dùng cơm, anh Victor này tới nói vài lời khó nghe, phiên dịch có thể làm chứng. Sau đó anh ta kéo một chiếc ghế lại, không biết làm sao, không ngồi, sau đó lấy một phương thức làm cho người ta kinh ngạc ngã ra xa vài mét, quá trình sự việc chính là như vậy, không tin mấy người có thể mở camera giám sát ra nhìn xem.”

Thấy Lý Thanh Vân tỏ vẻ chuyện chẳng liên quan gì đến mình, bạn bè của Victor hơi khó chịu, nhưng bọn họ thật sự không nhìn thấy hắn ra tay, kể cả phiên dịch đều tỏ vẻ không hiểu, chứ đừng nói tới người khác.

Dương Ngọc Nô cười tủm tỉm, người khác không biết có chuyện gì, nhưng không giấu giếm được nàng cao thủ võ lâm này, dòng khí và tiếng gió do một cước kia sinh ra đủ để cho nàng biết tình huống cụ thể. Người đàn ông nhà mình ra mặt vì mình, là chuyện đương nhiên, nàng mặc kệ chuyện khác.

Chuyện có dính dáng đến ngoại giao, cảnh sát đến rất nhanh, nhưng sau khi hai cảnh sát nhìn xem camera theo dõi, lại hỏi vài người liên quan, đều nói không biết có chuyện gì. Bằng vào một mình Victor chỉ trích Lý Thanh Vân, nói là Lý Thanh Vân làm hơi không hợp lệ, nếu như nói tự ngã lại càng miễn cưỡng.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.