Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời chào của châu báu Tần thị

Phiên bản Dịch · 2061 chữ

Lý Thanh Vân không thấy thành công, cũng không thấy thất bại, chỉ cần có người chú ý, rau dưa trong ruộng có thể bán đi bình thường, gì cũng dễ nói.

Mặc dù công ty nông sản phương Đông là một công ty nhỏ, đăng ký tài chính chỉ có mười triệu, thời gian thành lập chỉ trong một hai tháng, nhưng bọn họ có thể đáp ứng yêu cầu của Lý Thanh Vân, giá khởi điểm hai mươi tệ một ký, sau khi ký kết hợp đồng, phần lợi nhuận lại phân chia 5:5.

Đây là điều kiện thương mại Đại Hoa cho Lý Thanh Vân, đã nuôi kén chọn khẩu vị Lý Thanh Vân, do đó khi tìm công ty nông sản, cũng ra điều kiện tương tự. Nếu không phải như vậy, đã sớm có mười mấy công ty nông sản bằng lòng lấy giá hai mươi tệ một ký thu mua tất cả rau dưa của nông trường bọn họ.

Khi thu dọn gian hàng trưng bày, Lý Thanh Vân nói với Dương Ngọc Nô, hội nông sản lần này còn tạm, cơ bản đạt đến yêu cầu của mình. Không đề cập đến gì khác, chỉ nhìn Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao là biết mình thành công bao nhiêu.

Dương Ngọc Nô cười hắn không có điểm mấu chốt, đừng rắc muối lên trên vết thương của người ta. Lý Thanh Vân cười trả lời, nói mình chỉ nói ở trước mặt ngươi, không định để ý đến bọn họ.

Còn Hứa Tĩnh Thủ và Tần Dao cũng nghiêm mặt, khi đi qua trước mặt bọn họ, không thốt một lời. Nếu như quan hệ của mọi người đã đến mức này, nói gì đều không ổn, không bằng không nói.

Người phụ trách của công ty nông sản phương Đông nói, hai ngày nữa ông chủ của công ty bọn họ sẽ đến nông trường thăm Lý Thanh Vân, đến lúc đó điện thoại liên lạc. Nếu như đối phương đã nói vậy, Lý Thanh Vân cũng không vội, sau khi trở về, thu dọn với Dương Ngọc Nô, chuẩn bị tham gia lời mơi của ông cụ Tần và Vương Siêu.

Thay quần áo mới, mang theo lễ vật, Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Nô bắt taxi, đi đến biệt thự của Vương Siêu. Vốn định lái bán tải Dodge Ram Longhorn đi, nhưng thùng sau xe còn có một đống rau dưa và đồ lộn xộn, chạy đi không tiện lắm.

Đây là tiệc riêng tư, người mời đến phần lớn là bạn bè và bạn tốt trong vòng. Nhưng ông cụ Tần biến cắt đá thành điểm nhấn của bữa tiệc, mời khá nhiều người trong giới đá quý, giống như ông chủ Ngô Trung Hưng của Ngoan Thạch Trai cũng nằm trong số đó.

Trước kia Ngô Trung Hưng kêu Lý Thanh Vân tham gia đổ thạch, chưa hẳn không có ý lừa đảo, nhưng kể từ sau khi biết hắn là người trong nghề phỉ thúy, lập tức đổ mồ hôi lạnh, hối hận không thôi. Đồng thời suy xét, lúc trước nguyên thạch phỉ thúy bị hắn mua đi, có lẽ chứa đựng phỉ thúy cực kỳ quý giá.

Hiện giờ nhìn thấy Lý Thanh Vân, ông ta không hề lơ là, ngược lại vô cùng nhiệt tình, giống như bạn cũ nhiều năm không gặp. Xài chung một phiếu vào bàn đổ thạch, giống như đồng đội chung một chiến hào, nhiệt tình một chút, cũng không tính là dị thường.

Giống như Vương Siêu, trước kia hai người cũng chỉ là bạn bè được bạn giới thiệu, sau đó từng có một lần giao dịch. Nhưng kể từ sau một lần kết đội tham gia đổ thạch, thái độ của hắn đối với Lý Thanh Vân còn tốt hơn cả bạn tốt nhiều năm.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là Lý Thanh Vân đã đề cử cho hắn một khối nguyên thạch phỉ thúy to lớn giá trị mấy trăm triệu.

“Thanh Vân, cậu đến thì tốt, tôi nghe ý của chị họ, còn sợ cậu không đến. Ha ha, khối nguyên thạch cao ngang người kia đã được bày ở trong sân, ông ngoại tôi nhìn khen không dứt miệng. Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên được ông khen đấy.” Vương Siêu hưng phấn đến giống như một đứa trẻ, một tay bưng rượu, một tay ôm cổ Lý Thanh Vân, cười đón hắn vào phòng khách.

Hôm nay mời mười nữ phục vụ từ khách sạn năm sao đến, chẳng những sắc đẹp hạng nhất, hơn nữa thái độ phục vụ vô cùng tốt. Đương nhiên, người tới hôm nay là khách mời đứng đắn, nữ phục vụ mời tới cũng đàng hoàng, trừ bỏ dùng sức quyến rũ ngầm trao đổi với người ta ra, chuyện động tay động chân không được người thích, cũng không có ai đê tiện đến mức này.

Biệt thự của Vương Siêu thật lớn, trừ bỏ đèn đường kèm theo trong viện ra, còn đặc biệt mắc một bóng đen to siêu cấp, một khối nguyên thạch cao hơn người đang ở dưới đèn.

Cả khu vườn được chiếu sáng như ban ngày, khách mời tập hợp, hoặc cụng ly rượu, hoặc nếm đồ ăn vặt, cười cười nói nói, náo nhiệt lạ thường.

Lý Thanh Vân mang theo Dương Ngọc Nô đi đến nói lời cảm ơn ông cụ Tần, nói là chọn được nhẫn kim cương vừa lòng. Ông cụ Tần cũng thật vui vẻ, nói chọn được thì tốt. Sau đó nhìn thấy lễ vật Dương Ngọc Nô cầm trong tay, nhìn thấy là mấy thứ thuốc bổ như đông trùng hạ thảo và thiết bì thạch hộc, ông cụ thật vui vẻ, nói lớn tuổi, chỉ thích thứ này, bổ chút, có năng lực sống thêm một trời đông giá rét.

“Ông Tần khách khí, thân thể của ông rất tốt, đừng nói một mùa đông, mười mùa đông cũng không thành vấn đề. Ông đã vất vả đến đất liền một chuyến, rảnh rỗi đến quê hương cháu nhìn xem, cháu có mở một tiểu nông trường ở đó, rau dưa xanh hoàn toàn tự nhiên, chẳng những hương vị hạng nhất, cũng có hiệu quả dưỡng sinh, người từng ăn đều khen ngon.” Lý Thanh Vân nói lời khách khí.

“Vậy tôi không khách khí, tôi đã sớm nghe Vương Siêu nhắc đến, nghe nói cậu làm nơi đó không tệ. Do đó, đầu bếp bọn tôi mời tới hôm nay, rau dưa dùng đến đều xuất xứ từ nông trường của cậu. Tôi đã sớm trộm nếm thử, thật sự hạng nhất. Cho dù cậu không mời tôi lão già yếu này, bản thân tôi cũng sẽ không mời tự đến.” Ông cụ Tần cười nói.

Bởi vì Vương Siêu giúp đỡ Lý Thanh Vân tìm được gian hàng trưng bày ở hội nông sản, Lý Thanh Vân tự nhiên sẽ không để cho hắn tay không, mỗi lần đi qua, đều sẽ kêu hắn mang một ít rau dưa về. Thứ khác khỏi nói, có lẽ Vương Siêu sẽ nhún nhường khách khí một phen, nhưng hắn thật sự thích rau dưa Lý Thanh Vân trồng, cũng việc tốt không nhường người đòi một ít, vừa khéo dùng vào bữa tiệc hôm nay.

Thấy khách mời về cơ bản đã đến đông đủ, ông cụ Tần bắt đầu chuẩn bị cắt đá. Bởi vì đã sớm thấy được bên trong khối nguyên thạch phỉ thúy to lớn này chắc chắn có phỉ thúy, cho nên định mở nó ra trước khi mở tiệc, để cho tất cả mọi người vui vẻ chút.

Dưới vây quanh của các khách mời, ông cụ Tần đi đến bên cạnh nguyên thạch phỉ thúy, lấy bút ký hiệu, một dấu hiệu được vẽ trên đường cắt, sau đó có công nhân nâng cự thạch lên trên máy cắt.

Máy cắt đá này rất lớn, tạp âm cũng không nhỏ, mọi người lùi ra đằng sau, tiếp tục uống rượu trò chuyện.

“Anh bạn nhỏ Thanh Vân, thật ra tôi vẫn luôn rất tò mò, lúc trước cậu dựa vào đâu để cho rằng tỷ lệ khối nguyên thạch phỉ thúy này chứa phỉ thúy là rất lớn, trọng điểm đề cử cho cháu ngoại tôi vậy?” Ông cụ Tần cười hỏi.

“Cháu nào có nắm chắc gì đâu, dù sao không phải cháu bỏ tiền, mua sai rồi cũng không sao.” Lý Thanh Vân đùa giỡn, chết sống không thừa nhận mình có năng lực đặc biệt gì, hoặc là ánh mắt siêu cường gì.

“Móa, thằng nhãi cậu lừa tôi.” Vương Siêu giả giận, căm giận bất bình kêu ầm lên: “Thiệt thòi thay tôi còn coi cậu là bạn, còn ngốc nghếch bỏ tiền mua khối nguyên thạch này. Làm hồi lâu, hóa ra tôi người ngốc có phúc ngốc, vốn còn nghĩ, nếu cắt tăng mạnh, lại chia hoa hồng cho cậu, hiện giờ không có.”

“Có chia hoa hồng hả? Ôi, sớm biết đã không nói thật, toi công mất một khoản hoa hồng.” Lý Thanh Vân giả bộ thật đau lòng.

Mọi người cười to, đều biết bọn họ đang nói đùa. Nhưng Ngô Trung Hưng lại không cho là như vậy, ông ta luôn cho rằng Lý Thanh Vân rất tinh mắt, mới vừa rồi khi trò chuyện, ông ta đã miêu tả sinh động như thật một lần đấu giá công khai Myanmar này, nói Lý Thanh Vân lợi hại cỡ nào, thần kỳ như thế nào, tùy tiện đấu một nguyên thạch nhỏ, đã cắt ra một khối phỉ thúy đế vương lục giá trị hơn một tỷ, còn nhân cơ hội tạo dựng quan hệ với Sở Ứng Đài nhà giàu Sở của Nam Dương.

Ông cụ Tần cười nói: “Một khối phỉ thúy là trùng hợp, hai khối cũng là trùng hợp sao? Khối đế vương lục giá trị hơn một tỷ của cậu, được lão già Sở Ứng Đài chiếm hời, giá nguyên thạch là thế, nếu như tạo hình tác phẩm nghệ thuật, vậy giá sẽ tăng gấp bội. Lần sau gặp lão già Sở, tôi sẽ phải trò chuyện tử tế với lão.”

Lý Thanh Vân thấy bọn họ quen biết, nên không tiện nói thêm gì nữa, mỉm cười, nói đùa với mọi người, dù sao không thừa nhận bản thân có bản lĩnh gì hơn người là được.

Lúc này, khối nguyên thạch phỉ thúy này cắt ra theo mặt ngang, một mảnh xanh biếc, có màu sắc tương đồng với mặt thẳng đã cắt ra ở Myanmar, phen này mọi người sôi trào lên, ánh mắt trợn trắng. Nếu như cắt sát vỏ đá, bên trong đều là phỉ thúy, như vậy khối phỉ thúy chất lượng trung thượng đẳng này đáng giá, giá trị mấy trăm triệu đó.

Lúc trước Vương Siêu đầu tư năm triệu tệ đổ thạch, nguyên thạch khác khó nói, nhưng riêng một khối này thôi đã đủ hồi vốn. Đặc biệt gần đây, giá trị của phỉ thúy ở trên thị trường quốc tế lên như diều gặp gió, mỗi ngày một giá, lúc trước khi mở ra một bên, đã có thương nhân báo giá ba tỷ, hiện giờ mở ra hai bên, giá trị có thể lại tăng thêm vài chục triệu.

Nhưng mà bây giờ đã không có tính chất đổ thạch nữa, bởi vì mở hết hai bên, gần như trong suốt, dùng đèn pin ánh sáng mạnh chiếu vào mặt trong, có thể nhìn thấy một mảng tia sáng xanh mượt.

“Chúc mừng Vương Siêu, một tảng đá này cậu đã hồi vốn, giới đổ thạch của chúng ta lại xuất hiện thêm một ngôi sao mới, về sau nói đến đổ thạch, không ai dám coi thường cậu Vương nữa.”

“Đổ thạch thật kích thích, một khối nguyên thạch này của cậu đã hồi vốn, nhưng tôi nghe nói, con trai chuyên gia giám định tư vấn cho các cậu lại bởi vì đổ thạch thất bại, trong ngày về nước đã tự sát. Một đao giàu một đao nghèo một đao mặc vải bố, nói rất có đạo lý.”

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.