Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Canh thịt bò của nhà lão Thôi

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

Tuy rằng thân thể của ông cụ Tần không tốt, nhưng nhìn thấy cảnh tuyết núi hoang thì vô cùng thích, tuy rằng cháu gái khuyên bảo mãi, ông vẫn muốn tự đi, thổi gió lạnh đón tuyết mịn, khi đi đến chờ lại đổ mồ hôi.

Khi đi ngang qua một nhà bán canh thịt bò, bụng ông cụ Tần sôi lên ùng ục, sau khi Lý Thanh Vân nghe thấy mới nhớ ra hình như mình đã quên mất nhóm khách này còn chưa ăn sáng, dù sao bọn họ từ trên tỉnh tới, chắc dậy rất sớm.

“Ông Tần, canh thịt bò nhà lão Thôi này là một trong những món ăn bình dân đặc sắc của thị trấn chúng cháu, đã có từ đời ông nội cháu, nghe ông nội nói, nồi lớn ở cửa chưa từng tắt, hương vị nhà bác ấy nấu ra có thể làm cho người ta dư vị cả đời. Trước kia có người nói trong canh của bác ấy bỏ thêm xác thuốc phiện, sau này người trong huyện tới chuyên môn kiểm tra, bận rộn một phen, lại không điều tra được gì, cuối cùng không nhắm vào nữa.”

“Về sau ông nội trò chuyện với lão Thôi mới biết, là có người ngấp nghé bi sphwong canh thịt bò nhà bác ấy, mới cố ý kêu người đến điều tra, nhưng không tìm được dấu vết công thức từ trong canh, lúc này mới từ bỏ.”

Ông cụ Tần vốn đói bụng, vừa nghe Lý Thanh Vân nói thú vị, nên đề nghị: “Hả? Đã đến trấn Thanh Long các cậu, không thể bỏ qua đồ ăn ngon. Nào, chúng ta đi vào nếm thử hương vị, vừa khéo hơi đói bụng.”

Một bên cửa quán canh thịt bò nhà họ Thôi là một cái bếp đất, còn là loại đốt than đá nguyên thủy kia, cũng có thể thêm củi gỗ, đến gần là có cảm giác nóng hầm hập. Đường kính miệng nồi lớn chừng một mét, đây là nồi sắt lớn nhất ở nông thôn, vô cùng dày..

Có một lớp ớt đỏ, dầu trong nổi trong nồi, từ xa đã ngửi thấy mùi thịt bò nồng đậm, thơm cay lẫn lộn, hầu hết có thể khiến cho người ta thèm ăn.

Cạnh nồi còn có một vài chậu sứ nhỏ, bên trong đầy rau thơm thái nhỏ, hành tỏi thái nhỏ, vô cùng tươi mới. Kết hợp với tàu hũ ky thái sợi, bánh phở hoặc miến, một chén canh thịt bò thơm ngào ngạt có thể bưng lên bàn.

Ông chủ hơn năm mươi tuổi, dáng người khỏe mạnh, khuôn mặt đỏ bừng, vô cùng tinh thần khỏe mạnh, nhìn thấy có khách đến cửa, lập tức cười hề hề chào đón mọi người, tiếp đãi bọn họ đến một cái bàn lớn.

“Mời vài vị khách quý ngồi, chuẩn bị mấy phần canh? Có cần bánh bột mì nướng không? Có thêm thịt bò không?” Ông chủ đoán cách ăn mặc và khí chất của mấy người này không phải người nhà quê bình thường, khi nói chuyện cũng khách khí hơn, vô cùng cẩn thận đối đãi, muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho khách.

Mọi người không hiểu tình huống nơi đây, Dương Ngọc Nô ít khi đến đây, không giống như Lý Thanh Vân, hồi nhỏ đến đây ăn nhiều lần. Có thể là sau khi lớn lên ít đến, cũng thay đổi dáng dấp, ông chủ Thôi lại không nhận ra hắn.

“Ông chủ Tiểu Thôi, theo quy củ cũ, một chén canh phối với một bánh bột mì nướng, thịt bò nội tạng bò cắt một trăm tệ. Thả nhiều rau mùi và hành tỏi, dầu ớt cho chúng cháu nửa bát, tự chúng cháu pha.” Lý Thanh Vân nói.

Ông chủ sửng sốt, người khác đều gọi ông là ông chủ Thôi, hoặc là lão Thô, người trẻ tuổi gọi ông là “Tiểu Thôi” thì hơi quá đáng. Nhưng mà, xưng hô này để lộ ra một chút quen thuộc và thản nhiên, giống như thường xuyên gọi vậy.

Ông nhìn chằm chằm khuôn mặt Lý Thanh Vân, lúc này mới giật mình, lập tức vỗ vài cái lên vai hắn, cười nói: “Hóa ra là cháu thằng quỷ này? Trước kia ông nội cháu gọi chú như vậy, cháu cũng học theo, học rồi là không sửa lại được. Đã sớm nghe nói cháu về thôn phát tài, sao không đến quán nhà chú ngồi chơi? Chẳng lẽ chú còn thiếu cháu một chén canh thịt bò à?”

Ông nội của Lý Thanh Vân và ba ông là bạn bè lui tới ngang hàng, tuy rằng Lý Xuân Thu chỉ lớn hơn ông mười tám mười chín tuổi, nhưng ông chủ Tiểu Thôi lại thật sự cung kính, há mồm là gọi chú, vì thế bối phận đã định ra như vậy. Sở dĩ ông chủ Tiểu Thôi cảm kích Lý Xuân Thu như vậy là vì khi mẹ ông sinh ông, khó sinh xuất huyết nhiều, suýt chết, nếu như không nhờ Lý Xuân Thu ra tay, nhất định sẽ một xác hai mạng.

Người của thế hệ trước khắc sâu trong lòng ơn cứu mạng, không dám quên, cho dù trôi qua thật nhiều năm, lòng cảm kích Tiểu Thôi học được từ chỗ ba mẹ ông vẫn nồng đậm.

Tính ra, khi đó y thuật của Lý Xuân Thu vừa có chút thành tựu, cứu hai mẹ con bọn họ cũng là lần đầu tiên nổi danh, nhắc đến chuyện đắc ý này, có khi bản thân Lý Xuân Thu cũng sẽ khoe khoang với cháu nội.

“Không phải sợ chú không quản nổi, là sợ chú không thu tiền. Hôm nay cháu mời bạn bè trong thành phố đến đây, chú đừng khách khí, bỏ tiền vốn cho cháu ưu đãi, cháu cũng không dám dẫn bạn đến đây nữa.” Lý Thanh Vân cười nói.

“Cháu ấy, không thú vị bằng hồi nhỏ. Khi ấy đến ăn uống miễn phí, mở miệng ra là gọi Tiểu Thôi, trong lòng chú lại vui mừng nhất.” Ông chủ Tiểu Thôi cảm thán, dưới tay lại không ngừng, đã nhanh nhẹn bỏ bánh phở mềm, tàu hũ ky đã chần vào trong nồi nước canh trụng, giống như chuồn chuồn đạp nước ba lần, nháy mắt đã trụng xong, thêm hai thìa canh thịt bò có ớt, rắc ít rau mùi hành tỏi lên, sắc hương vị lập tức đều có.

Vào lúc này cần khách hàng tự đến bưng, chỉ khi rảnh rỗi thì ông chủ mới tự mình bưng. Không giống như ở trong thành phố, có người bưng đến trước mặt khách hàng cho. Do đó, ở trong tiệm chỉ cần một người là đủ, vợ con của Tiểu Thôi không cần đến hỗ trợ. Khi cần thay phiên, vợ của Tiểu Thôi sẽ đến bận rộn trong tiệm, nhưng con trai của ông ấy thì nghe nói làm buôn bán trong thành phố, ít nhìn thấy.

Mấy bát canh thịt bò nhanh chóng được bưng lên bàn, thịt bò nội tạng bò một trăm tệ đặt trong một chậu sứ thô, có thể dùng đũa dùng chung gắp vào trong chén mình. Canh thịt bò bình thường chỉ cần 5 tệ một chén, rất rẻ, thịt bò được cắt mỏng, thả ít. Nếu như khách hàng muốn ăn nhiều thịt bò thì thêm tiền thêm thịt.

Lý Thanh Vân nhớ mấy quán canh thịt bò ở cổng trường đại học, từ năm nhất đã tăng đến 12 tệ một chén, đến năm mình tốt nghiệp tăng lên 20 tệ một chén, hơn nữa thịt bò trong đó mỏng như tờ giấy, hương vị nhạt đến chỉ có đổ nhiều dầu ớt và dấm chua vào trong chén.

Còn chén canh thịt bò trước mặt này, khẽ nhấp một ngụm, mùi thuần khiết, cay thơm ngon miệng, ăn vài miếng, cảm giác từ trong ra ngoài đều nóng hầm hập, cay đến chóp mũi đổ mồ hôi nhẹ.

“Thật sự không tệ, cay đến đã ghiền.” Bình thường ông cụ Tần không thích ăn cay lắm, nhưng vừa nhấp một ngụm canh thịt bò, lại không dừng lại được, gần như một hơi ăn sạch canh trong chén, lúc này mới thở phào, chuẩn bị chậm rãi ăn bánh phở và tàu hũ ky còn thừa lại.

Lý Thanh Vân thấy thế cười nói: “Ông à, ông uống chậm thôi, uống xong có thể thêm canh. Nếu như ăn bánh bột mì nướng mà không có canh, vậy mất đi hương vị nên có.”

Bánh bột mì nướng là một loại bánh khô dùng bột mì sau khi lên men, nướng bằng chảo, nhưng bên trong mềm mại, vỏ hơi dầu hơi mặn, nhúng ngập vào canh cắn một miếng, tràn đầy đều là hương bánh bột mì và thịt bò. Cho dù không cẩn thận ăn trúng ớt, dùng bánh bột mì nướng cũng có thể nhanh chóng giảm cay và ho.

Một cái bánh bột mì nướng to bằng cái mâm, người bình thường ăn một bánh bột mì nướng một chén canh vừa vặn. Đây là lần đầu tiên ông cụ Tần ăn món này, cảm thấy thật tươi mới, lại ăn ngon, chờ khi ông chủ Tiểu Thôi rót đầy canh cho ông cụ, một cái bánh bột mì nướng đã được ông cụ ăn một nửa.

Ông cụ thấy Lý Thanh Vân đổ ít tương ớt trét lên bánh, cũng học theo, không hề chê tương ớt màu nâu khó coi. Tần Minh Nguyệt cản vài lần, thấy ông nội kiên trì, cũng chỉ kệ ông cụ, nhưng trong lòng lại bực Lý Thanh Vân mang ông nội vào trong tiệm nhỏ mất vệ sinh này.

Tuy rằng Vương Siêu thường xuyên đi lại ở Xuyên Thục, nhưng cũng là lần đầu tiên được ăn canh thịt bò chính tông như vậy, vốn không rảnh nói chuyện, cho đến ăn sạch đồ ăn trong chén mới cười nói: “Cuối cùng ăn no, may mà sáng sớm không ăn bánh bao hấp của nhà ven đường kia, bằng không đã không có bụng để ăn canh thịt bò ngon đến như vậy.”

Dương Ngọc Nô cười hề hề nhìn mọi người, thỉnh thoảng gắp vài miếng thịt bò vào chén cho Lý Thanh Vân, nàng cảm thấy những người có tiền trong thành phố rất dễ chiều, một chén canh thịt bò đã khiến cho bọn họ vui vẻ vô cùng.

Còn Hồ Đại Hải và Tưởng Cần Cần đã đến tiệm canh thịt bò này, là Dương Ngọc Nô dẫn bọn họ đến, tuy rằng cảm thấy ăn ngon, nhưng đã qua giai đoạn kinh ngạc. Trừ bỏ thỉnh thoảng nói đôi câu ra, cũng vùi đầu ăn canh, nhưng bánh bột mì nướng thì ăn không trôi, bởi vì điểm tâm Lý Thanh Vân làm không hề thua kém gì canh thịt bò ở đây.

Ăn uống no đủ, Lý Thanh Vân đi tính tiền. Ông chủ Tiểu Thôi đẩy mãi, vốn không thu tiền, nhưng thấy Lý Thanh Vân kiên trì, nói không thu tiền thì về sau không dám đến đây nữa nọ kia, lúc này mới rất bất đắc dĩ nhận lấy giá vốn 100 tệ, mười mấy tệ còn lại thì dù thế nào cũng không chịu thu.

Tuy rằng vẫn có tuyết nhỏ, người trên chợ không hề ít, vòng qua chợ náo nhiệt, đi về phía trước chừng ba bốn dặm, đã nhìn thấy một dãy núi nhỏ thấp, gần đó có hai thôn xóm ở hai bên triền núi, tuy rằng hơi lệch, nhưng tốt hơn an cư ở giữa triền núi.

Trời có tuyết rơi lên núi rất nguy hiểm, cho dù là người thạo đường, cũng không dám đi loạn, bởi vì hơi sơ ý, sẽ hụt chân, rơi xuống vách núi đen.

Chân núi thấp có một mảnh cỏ hoang, có kênh rạch chỗ lõm in dấu tự nhiên, mấy người dừng xe xong, chỉ vào những bụi cây bông xù phủ đầy tuyết chụp vài tấm hình.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.