Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự khác biệt của nấm mấy nhà

Phiên bản Dịch · 2050 chữ

“Trần Thắng, thuốc của cậu rốt cuộc có được không? Trong lều lớn của bọn tôi đã phun một lần, chậc chậc, hiệu quả kia, không phải nói khoác chứ, phun lên lập tức thấy có hiệu quả, sáng bóng lên, vô cùng tinh thần.”

“Cậu đừng vì tiết kiệm mấy trăm tệ, làm mất toàn bộ tiền lời của lều nấm, một lều nấm cộng thêm tiền vốn của cậu, giá trị mấy chục ngàn tệ đấy.”

“Vừa rồi lúc chuyên gia Cố đi có nói, ngày mai ông ấy còn đến, nhìn xem nấm nhà cậu chết như thế nào, nói nấm trong lều đã rất nguy hiểm, cậu còn không dùng dinh dưỡng số hai của ông ấy, như này là đang tự tìm đường chết.”

Trong thời gian hút điếu thuốc, mấy người nói lời gì đều có, kể lể với Trần Thắng. Trong lòng Trần Thắng cũng hơi chột dạ, nhưng đường lui duy nhất của hắn là đến nông trường của Lý Thanh Vân làm thuê, lúc này đã từ chối chuyên gia Cố, người ta cũng đã rời đi, nói gì đều chậm, không bằng yên lặng chờ kết quả.

Nhưng hút xong điếu thuốc, vài nông dân này vẫn không cam lòng, dù sao mình tiêu hơn một ngàn tệ, mua hai lọ dinh dưỡng số hai, chỉ có Trần Thắng không mua, trong lòng bọn họ không thăng bằng. có lẽ đến trong lều của hắn, chỉ ra chỗ vấn đề của nấm, trong lòng mới có thể thoải mái chút.

Lý Thanh Vân cũng đi vào theo, nhìn xem mấy người này nói sao. Lại nói cũng không phải lời hay gì, bởi vì phun nước suối không gian sau pha loãng, hiệu quả trên nấm thật sự không rõ ràng.

Trần lão nhị và ba nông dân đứng ở cửa nhìn một lúc, ai nấy đều lắc đầu lia lịa, vẻ mặt đồng tình nói: “Ôi trời, phen này cậu xong đời rồi, lều lớn của chúng ta bị lợn rừng ủi cùng một ngày, bọn tôi phun dinh dưỡng số hai, nấm đã tươi mới có sáng bóng, còn nấm của cậu vẫn cứ khô vàng, cảm giác sắp chết.”

“Trần Thắng, cậu đứng cố chống đỡ, thật sự không được, lọ của tôi cho cậu mượn dùng, dùng hết có hiệu quả, lại trả tiền cho tôi là được. Chúng ta chờ ngày mai khi chuyên gia Cố đến, lại mua thêm để dành. Nếu cậu trồng nấm thất bại, bọn tôi cũng xấu hổ! Về sau gặp ba cậu, tôi ngại mở miệng.” Có nông dân khuyên nhủ.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, có được hay không chờ ngày mai xem hiệu quả. Em họ tôi đã nói, lều nấm này bị hủy, cậu ấy để tôi đến nông trường làm công, học kỹ thuật trồng rau của cậu ấy.” Trần Thắng bị những người này phiền nhiễu, đành phải nói sang chuyện khác.

“Hóa ra cậu đã có đường lui, đáng tiếc cho lều nấm này...” Mọi người chế nhạo Trần Thắng xong, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Chị dâu ở bên cạnh nghe vậy chân mày nhảy dựng lên, hiển nhiên đang nhịn lửa giận, nhìn Lý Thanh Vân vài lần mới nặn ra một câu trong lòng: “Cho dù em đồng ý để Trần Thắng nhà chị đến nông trường nhà em làm công, cũng không nên khuyên anh ấy từ chối sử dụng dinh dưỡng số hai chứ, chỉ riêng chi phí cho lều nấm này thôi đã tốn mười ngàn hai mươi ngàn rồi.”

Trần Thắng giận dữ, cảm thấy vợ mình càng lúc càng quá mức, quát lên: “Câm miệng! Đây là lựa chọn của bản thân tôi, sao có thể trách em họ Phúc Oa chứ? Chút khôn vặt này của cô, cả ngày chỉ tính kế trên tiền thôi, có bẽ mặt hay không. Ở đây không có việc gì nữa, cô về nấu cơm đi, em họ mệt mỏi tận trưa, cô không nhìn thấy hả?”

“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, của cải bị anh phá hết, anh còn chỉ lo ăn!” Chị dâu tức giận bỏ đi, bởi vì nàng thấy Trần Thắng thật sự nổi giận, định giơ tay đánh mình, bất đắc dĩ đành phải chạy ra khỏi lều lớn, chuẩn bị về mách lẻo với ba mẹ chồng.

“Haiz, gặp phải cô vợ như vậy, anh đúng là xui xẻo tận mạng...” Trần Thắng bất đắc dĩ thở dài, rồi mới nói với Lý Thanh Vân: “Chị dâu em cứ như vậy, em đừng để trong lòng.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, em biết rõ tính nết của chị dâu, không để bụng đâu. Kết hôn vài năm, tính cách của anh biến hóa rất lớn, xem ra nhẫn nại không ít. Nếu là trước kia, gặp phải người không phân rõ phải trái, anh đều cho người ta bạt tai. Khi lên cấp ba, nghe nói anh từng đánh hai nữ sinh, còn bị phê bình trước toàn trường nữa.”

“Cái này, cái đó... Hối hận khi trước còn trẻ tuổi nóng nảy, làm tổn thương bạn học nữ có mối quan hệ không tệ, năm kia gặp lại cô ấy, dáng vẻ xinh đẹp, cho đến giờ người ta còn nhớ kỹ cái tát đó... Em nói xem khi đó anh bị làm sao, không phải chỉ mắng anh hai câu thôi, sao lại đánh thật chứ.”

Lý Thanh Vân thấy anh họ buồn rầu khó hiểu, nên đề nghị: “Đến nhà hàng nhỏ bên kia sông ăn cơm đi, buổi trưa hai anh em mình uống vài chén, trò chuyện. Những năm qua em đi học và làm việc xa nhà, ít liên hệ với anh, nhớ đến hồi nhỏ anh luôn bảo vệ em, cảm thấy thật có lỗi với anh.”

“Đừng nói những lời khách khí này... Ừm, đi, chúng ta đi uống rượu, đỡ cho trở về nghe chị dâu em lải nhải.”

Lý Thanh Vân và anh họ hàn huyên thật lâu, ăn xong một bữa cơm, hai người uống say khướt, đều tự về nhà. Gần đây Lý Thanh Vân không có chuyện gì, chỉ cần người nhà an toàn, cũng nhàn nhã.

Gần đây em họ Dương Ngọc Nô rất chăm tới đây, nhưng bởi vì sĩ diện, sẽ không ở trong phòng cùng Lý Thanh Vân quá lâu. Bởi vì cho không ít tiền đính hôn, đồ trang sức cũng cho nhiều, bên nhà gái không có gì để soi mói, chỉ cần chụp ảnh cưới trước khi kết hôn, mua vài món quần áo và giày dùng kết hôn là xong.

Về phần tiệc chiêu đãi ngày kết hôn, đều do đầu bếp trong thôn xử lý, chuyện này đã sớm giao cho hai ba con Lý Đại Trù, bọn họ còn để ý hơn bất cứ ai, vô cùng bận rộn, đã sớm chuẩn bị thực đơn, bảo là muốn làm thỏa đáng cho “Ông chủ Lý”, thuận lợi vui vẻ, tuyệt đối ko khiến hắn mất mặt.

Bởi vì tiền đặt cọc Lý Thanh Vân cho cũng đủ, làm một trăm mâm, mỗi mâm tính theo quy cách năm trăm tệ là cao cấp nhất ở nông thôn, tính ra chỉ năm mươi ngàn tệ, chút tiền ấy chỉ là mưa bụi đối với hắn, mắt không hề chớp.

Uống rượu, vốn định ngủ ngon, nhưng ngủ đến hơn bốn giờ chiều, đột nhiên điện thoại vang lên. Lý Thanh Vân không kiên nhẫn mở ra xem, lại là số lạ, vốn tưởng là điện thoại quảng cáo, định tắt. Nhưng mã vùng của địa phương, tiện tay nhận.

“Alô, ai vậy?” Lý Thanh Vân ngái ngủ hỏi.

“Anh rể, em là Ngọc Điệp, trường em nghỉ học rồi, em đã đến nhà ga thành phố, vốn tưởng rằng tìm xe là có thể về nhà, nhưng xe dù quá kiêu ngạo, đòi một trăm rưỡi, không trả thì không chở, còn xe taxi thông thường thì không tìm được. Không phải chỉ tuyết rơi sao, cần chơi xấu đến vậy. Em nghe chị em nói rồi, anh có xe, anh đến nhà ga đón em đi.”

Một giọng nữ vui vẻ truyền ra từ trong điện thoại, xua tan cơn buồn ngủ của Lý Thanh Vân, chuyện rõ ràng rất buồn bực, nghe nàng nói vậy, lại có cảm giác tấu hài khó hiểu.

“À... Ngọc Điệp hả, sao giờ đã nghỉ vậy, không phải còn vài ngày nữa sao? Ừm, em đã nói với chị gái em chưa?” Lý Thanh Vân đột nhiên tỉnh táo, trong đầu nhớ ra cô nhóc có tính cách hoạt bát kia, chuyện gì đều hiếu thắng, tuy nhỏ hơn Dương Ngọc Nô một tuổi, nhưng làm việc luôn hung hãn, là tiểu nữ vương trong nhà.

“Em không gọi được điện thoại cho chị, nên gọi thẳng cho anh. Tuyệt đối đừng nói anh bận, không đến đón em. Hừ hừ, em từ rất xa về, em dễ dàng sao... Em không gọi được điện thoại cho chị, nếu anh rể không đón em, em chỉ đành ngồi xe dù vậy. Xe dù bây giờ ấy mà, toàn nguy hiểm, những tài xế đáng ghét này, luôn dâm dê nhìn chằm chằm người ta, có gì đẹp mắt chứ, chưa từng thấy phụ nữ sao, nếu không có cảnh sát, em đã sớm lôi bọn họ ra khỏi xe, đánh bọn họ một trận. Hừ hừ, bà cô đây học võ từ nhỏ, không phải dễ bắt nạt đâu.”

Dương Ngọc Điệp vô cùng kiêu ngạo, kêu la ấm ức trong điện thoại, giống như Lý Thanh Vân không đi đón nàng, nàng sẽ tạo phản vậy.

Lý Thanh Vân vội an ủi vài câu, nói lập tức đi đón nàng. Cúp điện thoại, Lý Thanh Vân gọi điện thoại cho vợ chưa cưới Dương Ngọc Nô, quả nhiên không gọi được, không biết là hết pin hay do tín hiệu trời tuyết không tốt.

Giữa trưa uống rượu, lại là trời tuyết, Lý Thanh Vân thật sự bất đắc dĩ. Nếu qua sông đến Trần gia câu tìm vợ chưa cưới, ít nhất phải chậm trễ nửa tiếng. Sợ rằng cô em vợ chờ ở nhà ga không chịu được, ngồi xe dù về thì hỏng bét.

Tuy rằng Dương Ngọc Điệp học võ từ nhỏ, nhưng tuổi tác của nàng còn đó, lại chưa từng uống nước suối không gian, đến nay vẫn là cảnh giới minh kình, thuộc về giai đoạn sơ cấp trong chốn giang hồ. Chắc không sợ gì đao súng ngoài sáng, có thể khống chế được năm ba tên lưu manh, nhưng gặp phải côn đồ bỏ thuốc hạ độc, chỉ có phần chịu thiệt mắc mưu.

Kể từ khi cô em vợ này hiểu chuyện là chưa từng yên tĩnh, Lý Thanh Vân không dám khinh thường, uống một ly nước suối không gian giải say, lái xe xuất phát.

Trước khi xuất phát có gửi một tin nhắn cho vợ chưa cưới, hy vọng sau khi nàng đọc được, sẽ gọi điện thoại cho mình, để nói rõ chuyện.

Bằng không mình đi đón cô em vợ vào giữa mùa đông, về sau giải thích với vợ chưa cưới như thế nào? Tuy rằng Dương Ngọc Nô là người có tính tình tốt dịu dàng, nhưng Lý Thanh Vân không thể không lo lắng.

Longhorn thêm xích chống trơn, nhưng tốc độ chắc chắn không bằng bình thường, hơi chậm. Nhưng lái xe ở vùng núi tuyết lớn bao phủ, an toàn hạng nhất, có khi tốc độ cũng không quan trọng, tuy rằng đi đón cô em vợ... hơi vội.

Khi đi ngang qua huyện thành, phát hiện có rất nhiều cảnh sát giao thông đang điều khiển giao thông trên đường, bây giờ còn chưa đến giờ cơm, kiểm tra nồng độ cồn không nhiều. Chính là tốc độ nhiều xe hơi chậm, tương đối hỗn loạn. Lý Thanh Vân không dám đi quá giới hạn, tử tế xếp hàng đi qua, sợ cảnh sát giao thông tới kiểm tra.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.