Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1368 chữ

Tam thiếu gia nằm mãi trên chiếc giường gấm hoa lệ, không buồn ăn uống, suốt ngày chỉ im lặng nằm đó suy nghĩ vẩn vơ cái gì mà không chịu đi ra khỏi giường.

Hai ngày trước lão thái gia và lão thái thái có đến thăm cậu ta, cậu ta chỉ im lặng nhìn họ rồi gật đầu đôi ba cái, gia gia và lão bà hết sức lo lắng nhưng đành phải mặt buồn rời khỏi Bách Điền phủ, trong lòng có chút chua xót cho Triệu Yên.

Triệu Yên hắn vốn biết việc làm của mình hiện tại chả có lợi ích gì, nhưng nghĩ đến việc từ nay phải sống với thân phận này hắn lại có chút khó thở trong lòng ngực, có lẽ vì chưa thật sự chấp nhận cơ thể này, chưa chấp nhận thân phận này.

Hắn cứ lụi thụi dách giường mà thút thít không ngừng, thân thể đứa trẻ tám tuổi này ngày càng suy nhược. Bên ngoài vang lên tiếng giày hoa lộp cộp dưới nền đất đá, một giẫm chân bước vào bên trong căn phòng của tam thiếu gia khiến cậu giật mình trong cơn nất.

-"Cậu còn tính nằm đó đến bao giờ! Cậu là sợ mất mặt nên mới giả điên đúng không!"

Một vị tiểu thư mặt mày sắc bén, gương mặt hài hoà, mặc một bộ trang phục hồng nhạt, trên đầu cài vài nhánh hoa mẫu đơn. Làm một câu đậu khấu niên hoa cũng là tả về vẻ ngoài của nàng.

"... Cô ta là ai vậy?"

Lòng hắn thầm nghĩ, ngước nhìn vị tiểu thư qua tấm rèm giường, Triệu Yên ngồi dậy trong mệt mỏi và có chút giật mình. Khi tấm rèm được kéo qua bởi các tiểu nha hoàn, dung mạo của Khả tiểu thư xuất hiện trước mặt bộ dạng lê tha lếch thếch của tam thiếu gia không khỏi có nhiều sự khác biệt. Cô ta là Gianh Hồng Khả, con gái của Gian Hỉ con trai nhà họ Gianh và Triệu Ngự Ngọc nữ tử Triệu Gia, độ tuổi mười hai.

-"Cậu xem lại cậu! Dù có là giả điên thì chuyện tốt xấu của cậu cũng đồn ra hết kinh thành rồi! Bộ dạng giả vờ đúng là rất giống! Nhưng đừng qua mặt ta!"

Khả tiểu thư vồ người nhào lấy y phục của Triệu Yên, cả người đè vặn người hắn khiến tam thiếu gia hốt hoảng khó thở.

-"Làm gì vậy! Đừng... Đừng cởi áo của ta!"

-"đang nói lảm nhảm gì vậy!!"

Vị tiểu thư này chỉ định thay y phục cho đệ đệ, trước đây cũng từng rất nhiều lần ghé qua dạy dỗ Yên đệ này, chỉ riêng lần này thấy hắn kì lạ như vậy. Cô là muốn thấy gương mặt cười ngu ngốc của hắn khi bị vạch trần chuyện giả bệnh, giờ đây thấy cậu ta gương mặt hốc hác, ăn nói linh tinh lại giật mình phán đoán lại...lẽ nào thật sự đã bị điên.

Triệu Yên mồ hôi chảy như mưa ngước nhìn Khả tiểu thư mà nước mắt ứ đọng, các nô tỳ thấy vậy liền chạy tới dìu tiểu thư ra. Khả tiểu thư được một lúc hoang mang lo lắng nhìn tam đệ.

-"Khả tiểu thư! Hay là để hôm khác, bọn nô tỳ đợi khi nào Triệu thiếu gia khoẻ rồi tự động thay y phục cho ngài ấy mà..."

-"Cậu... Cậu thật sự bị điên rồi sao?"

"Ra là họ nghĩ mình bị điên..." Triệu thiếu gia không nói gì, lau nước mắt rồi im lặng mà nhìn Khả tiểu thư.

-"P... Phải làm sao đây..."

Khả tiểu thư bình thường không thích tam thiếu gia, chỉ là rất trọng tình thân nên thấy hắn lạc lối thì luôn đến bên dạy dỗ. Tam thiếu gia đúng là rất ngỗ nghịch nhưng đối với Khả tiểu thư thì còn có chút nghe lời nên nhờ vậy mà cứ cách mấy ngày tiểu thư lại đến chơi sẵn giảng đạo lý cho cậu ta.

Tiếc là tên này như thân gỗ, nghe xong cũng lọt bên này sang bên kia, không thèm học theo.

Khả tiểu thư khi nhìn thấy tình trạng của Triệu Yên thì cũng im lặng rời đi, lòng có chút đau xót cho hắn.

Từ lúc ngã bệnh, trong phủ ngoài phủ đều có rất nhiều tin đồn, bảo hắn là sợ nhục nên giả bệnh, bảo hắn bị như vậy là đáng đời...có một số ít thương xót cho hắn ta. Khả tiểu thư này lại tin vào lời họ, nghĩ là đệ đệ cô chỉ là giả vờ nay biết sự thật lòng đầy hối hận, tự về phủ trấn chỉnh bản thân.

Bên này tam thiếu gia được một phen hoảng hồn, chỉ là nhớ lại lúc nãy các bọn nha hoàn có nói tên vị tiểu thư kia là "Khả" thầm nghĩ lẽ nào là vị tiểu thư trong cuốn sách cũ kĩ kia mà bản thân từng đọc lúc còn sống ở kiếp trước.

"Mình đọc một lần thì đã thuộc tất cả, chỉ là cũng không phải thần tiên, sợ sẽ có lúc quên hết nội dung."

Nghĩ xong thì Triệu Yên thẫn thờ một lúc, sau đó nhẹ nhàng vén miếng màn rèm lên một khe hở nhỏ, lén lút nhìn ra bên ngoài phòng.

-"K... không có ai"

Có lẽ là để cậu yên tâm nghĩ ngơi một mình, các nha hoàn đã kéo nhau ra đằng sau viện. Tam thiếu gia dùng mắt nhìn một lượt căn phòng, là một người học rộng nên vốn biết được giá trị của từng vật có trong căn phòng này, bình hoa, hộp tủ, tranh treo, tua rua đính ngọc, rèm lụa, chén dĩa còn có các vật trang trí kì lạ xa xưa, đều là phẩm cấp rất cao.

"... Còn không phải là vua, đồ đạc lại giá trị lớn như vậy..."

Triệu Yên mím môi nuốt ực nước bọt xuống cổ họng, hắn bẻn lẻn kéo rèm ra rồi bước xuống giường. Đôi chân ngọc ngà chạm vào miếng trần sàn sơn phủ bóng, hắn ta lạnh mà giật thót nhóm chân lên. Đôi mắt hướng về phía bên dưới nhìn ngắm bản thân dưới nền sàn.

"Mùi hương... Lạ quá, không biết đã sử dụng loại keo trám gì..."

Hắn nhìn ngắm bộ dạng của mình dưới nền sàn, tay bất giác đưa lên sờ soạn. Nghĩ mình thật sự thành con trai thì lại tò mò muốn nhìn rõ, chỉ là hình ảnh dưới sàn quá mờ và khó thấy.

Tam thiếu gia từ từ đứng dậy trên mặt sàn, hít một hơi sâu cảm nhận mùi hương xa lạ của thế giới này, đôi chân cậu bước đi nhẹ nhàng nhẹ nhàng qua từng ngóc ngách trong phòng, xem qua tất cả các hình ảnh đáng được ghi vào sử sách.

"Ba vẫn hay dẫn mình đi xem bảo tàn lịch sử, mình cũng rất thích. Chỉ là lần đầu có cảm giác thế này, có lẽ vì nơi này không phải là lịch sử... Mà cũng không giống tương lai"

Triệu Yên nhìn thấy bóng dáng của chiếc gương thì lập tức đi nhanh lại gần nó và nhìn vào mình bên trong.

-"Mô phật... Thật sự thành còn trai"

Triệu Yên ngạc nhiên nhìn chính mình, hắn thầm nghĩ tuy gương mặt có chút hốc hác như nhìn lại rất đẹp, dung nhan này quả thật giống như trong sách miêu tả, không thêm không bớt một từ nào, tóc cũng rất dài. Sau đó không khỏi đưa mắt nhìn từ từ xuống thân dưới, mặt lại ửng đỏ lên rồi thở dài nườm nượp.

Sau đó nữa hắn ta lại bước chân đi khắp nơi trong căn phòng, tìm kiếm thứ gì đó. Tam thiếu gia bước nhanh về phía đông căn phòng, ở đó có một tủ đựng rất nhiều sách, ánh mắt hắn bỗng chốc sáng loá, chạy nhanh lại chỗ đó mà lục lội khắp nơi, không biết là đang định làm gì.

Bạn đang đọc Nữ Nhân Xuyên Thành Tam Thiếu Gia sáng tác bởi Chanhpp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpp
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.