Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất Khốc Tử Thần Và Bất Thế Tà Vương

Tiểu thuyết gốc · 2474 chữ

BỘ THIÊN CHI MỘ CÁCH ĐÂY VÀI THÁNG TRƯỚC

Nơi này cảnh vật thật là yên bình, không khí xung quanh dịu mát vô cùng, bốn bề thanh tịnh toát lên cảm giác an nhiên tự tại, không gian tĩnh lặng này chính là nơi an nghỉ của một nhân đã từng trải qua rất nhiều thăng trầm trong đời.

Người ấy thủa sinh thời từng là niềm tự hào của một nhân vật thần thoại, cũng từng là một người đã có lúc lầm đường lạc lối, nhưng sau tất cả anh ta đã tìm ra được lý tưởng sống lớn nhất cuộc đời mình.

Người đó chẳng phải ai xa lạ chính con trai Bộ Kinh Vân, đồng thời cũng là minh chủ của Đồng Minh Hội nôi danh năm xưa, tên của y là Bộ Thiên.

Khi sinh thời Bộ Thiên luôn một lòng vì chính nghĩa, tấm lòng quảng đại cùng một trái tim quang minh lỗi lạc, hết lòng vì lý tưởng của mình. Chính vì thế khi chàng qua đời, cha chàng Bộ Kinh Vân đã chọn nơi này làm nơi đặt mộ phần.

Đó là một mỏm đất cao nhất nhô lên giữa cánh rừng xanh bát ngát nằm ở phía sau Kinh Vân Đạo.

Nơi này cũng gần với vị trí năm xưa Hùng Bá cho dựng lên Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, vì ông ta muốn được ở nơi cao nhất, ngạo nghễ đạp chân lên thiên hạ.

Nhưng sau này vì tức giận với đồ đệ thứ hai là Bộ Kinh Vân đã phản bội mình, nên Hùng Bá đã tự tay phá hủy đi công trình kiến trúc hùng vĩ tráng lệ ấy.

Nay Bộ Kinh Vân cũng sắp xếp nơi an nghỉ cuối cùng cho con trai Bộ Thiên tại đây, với dụng ý muốn lòng nghĩa hiệp của chàng sẽ bao trùm thiên hạ.

Mặt tiền của ngôi mộ rất đơn sơ mộc mạc, bia đá chỉ khắc bốn chữ giản đơn Bộ Thiên Chi Mộ, hướng về phía tổng đàn Kinh Vân Đạo.

Có lẽ Bộ Kinh Vân muốn quãng đường còn dài về sau của ông ta, cũng như sự phát triển của Kinh Vân Đạo sau này, sẽ như có Bộ Thiên bên cạnh. Người ta nói Bất Khốc Tử Thần là hiện thân của tử vong, cô tịch và lạnh lẽo. Nhưng thực tế đâu phải như vậy, Bộ Kinh Vân cũng là một người bình thường, hơn thế nữa ông ta cũng là một người cha.

Một người cha từng tận mắt chứng kiến đứa con trai độc nhất hấp hối trong vòng tay của mình, trước khi rời xa cuộc đời, rời xa ông ta mãi mãi mà bản thân ông ấy không thể làm được gì hết.

Cảm giác lực bất tòng tâm ấy mới đau đớn làm sao, chua xót làm sao.

Bất Khốc Tử Thần cũng là một người cha đáng thương, vì còn gì đau đớn hơn là khi kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Bao năm phiêu bạt giang hồ, phụ tử họ cũng chẳng mấy khi được ở cạnh bên nhau, đến khi trùng phùng chưa được bao lâu đã phải chia xa, âm dương cách biệt.

Bề ngoài Bộ Kinh Vân vẫn giữ tác phong âm trầm lãnh ngạo, nhưng có ai biết rằng ông ta cũng đớn đau như bao người cha khác trên đời, phải chịu nỗi đau mất con.

Người khác vui thì có thể cười, buồn thì có thể khóc, nhưng ông ta thì không. Im lặng gánh chịu chính là cảm giác đau đớn cùng cực nhất trên đời.

Mỗi ngươi có một cách đối diện với sự đau đớn, mất mát khác nhau, có điều cách ông ta hứng chịu điều đó rất khác biệt, bởi vì ông ta là Bộ Kinh Vân.

Không khóc không có nghĩa không buồn.

Không nộ không có nghĩa là không nổi giận.

Im lặng không có nghĩa đó là sự tha thứ.

Kẻ giết chết Bộ Thiên không phải ai xa lạ chính là Dịch Phong con của Nhiếp Phong. Tại sao kẻ sát nhấn không phải bất kỳ một người nào khác mà lại cứ phải là Dịch Phong.

Tại sao nói “lại là Dịch Phong” bởi vì Bộ Thiên chính là đã từng bị tên Tà Vương này giết chết một lần. Nhưng may mắn được Thần Y cứu sống.

Nhưng lần này thì ngay cả Thần Y có sống lại cũng khó cứu nổi Bộ Thiên, bởi vết thương trên ngực chàng là vết thương chí mạng, nó được gây nên bởi hai thanh hung binh tuyệt thế là Thiên Thu kiếm và Đại Kiếp đao.

Và hung thủ tạo ra điều đó lại chẳng phải ai xa lạ vẫn là hắn Dịch Phong.

Lẽ nào Bộ Thiên sinh ra chỉ để chết trong tay của Dịch Phong, hay số phận muốn con của Bộ Kinh Vân phải chết bởi con của Nhiếp Phong. Tình nghĩa sâu đậm đời cha, lại đổi thành sinh tử đối đầu ở đời con, có phải số mệnh trêu ngươi hay định mệnh ép buộc, mà mọi chuyện lại trở nên oan nghiệt như thế.

Nếu cùng chung một đích đến, thì đường đi đến đó người ta có thể chọn bất kỳ con đường nào cũng được. Như Nhiếp Phong và Bộ Kinh Vân, mỗi người có một cách chọn lựa đường đi cho riêng mình, nhưng đích đến cuối cùng của họ vẫn là vì đại nghĩa.

Còn Dịch Phong và Bộ Thiên lại chọn đặt chân lên hai con đường khác nhau hoàn toàn. Xưa nay chính tà bất lưỡng lập, hai thế lực đối lập này đấu tranh với nhau đời đời kiếp kiếp, vẫn chưa thấy hồi kết, cũng quyết không khoan nhượng.

Dịch Phong là Tà Vương Chi Chủ hành sự khó đoán, nhưng sâu trong con người hắn vẫn một lòng vì chính nghĩa. Chỉ có điều số mệnh ép buộc hắn phải đi trên một con đường mà không ai khác có thể đi ngoài hắn.

Người tà thì làm việc cũng tà, Dịch Phong làm việc không ai có thể đoán biết, cũng chẳng ai có thể đoán ra. Dù hắn biết hậu quả của việc mình làm là rất nguy hiểm, nhưng hắn vẫn cứ làm.

Giết Bộ Thiên thì cha của chàng Bộ Kinh Vân sao có thể bỏ qua cho Dịch Phong. Cả đời đam mê vào cá cược, hắn cũng muốn bản thân sẽ đánh một ván cược lớn nhất. Ván cược sinh tử lớn nhất trong cuộc đời mình.

Đánh cược với tử thần.

Ngày hôm nay ở nơi đặt mộ thất của Bộ Thiên, y cũng đang có mặt tại đây. Dịch Phong hắn muốn dùng cái chết để đền tội với Bộ Thiên, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể chết.

Bởi vì sao?

Bởi vì Tử Thần đã tha cho hắn tội chết.

Khí tức tử vong nồng liệt bao trùm tất cả cỏ cây xung quanh, đó là dấu hiệu tử thần đã từng hiện diện ở nơi đây. Nhưng lần này không có ai bị tử thần đoạt đi tính mạng cả, bởi vì kẻ thủ ác Dịch Phong vẫn còn sống.

Tử thần đã thực sự để cho hắn sống.

Bộ Kinh Vân đã bỏ đi rồi, nhưng sát khí xung thiên của một chiêu Bi Thống Mạc Danh, vẫn còn lưu lại trên mặt đất. Đủ thấy nỗi căm phẫn tột cùng trước cái chết của con trai, trong lòng ông ta vẫn chưa hề vơi đi.

Chiêu này đáng ra đã có thể lấy mạng của Dịch Phong, nhưng có lẽ vì Bộ Thiên trước khi chết đã cầu xin cha không nên trả thù, vì thế mạng của Dịch Phong vẫn còn được giữ lại.

Tuy không chết nhưng mũi kiếm sắc nhọn của Tuyệt Thế Hảo Kiếm, đã tạo ra một huyết khẩu dài trên ngực của Dịch Phong.

Bội đao của Dịch Phong bị đánh văng ra xa khỏi gã mấy trượng, còn bản thân hắn thì sắc mặt xám ngắt, hơi thở gấp gáp, một tay ôm ngực máu đỏ từ đó phun ra không ngừng. Xung quanh cỏ cây nghiêng ngả, trên mặt đất từng luồng tà khí đang bị hắc khí kìm nén xuống. Chỉ nhìn qua những gì còn xót lại đó, chắc hẳn ai cũng hiểu kết quả trận chiến vừa rồi là như thế nào.

Bộ Kinh Vân ân oán phân minh, chỉ phải chịu một nhát kiếm để đổi lấy sinh mạng của con trai ông ta Bộ Thiên, rõ ràng tử thần đã thấu hiểu một phần nào đó ẩn tình bên trong.

Sắc mặt Tà Vương lúc này nhợt nhạt trông rất khó coi, máu từ chỗ vết thương chảy ra rất nhiều, đủ thấy phong nhuệ cái thế vô song của Tuyệt Thế Hảo Kiếm không hổ được mệnh danh là vua của chúng kiếm.

Giờ đây tử thần đã bỏ đi trả lại sự yên tĩnh vốn có cho nơi này. Ở đây chỉ còn mây trôi hờ hững trên cao, gió nhẹ thổi lay lắt dưới những tán cây ngọn cỏ và còn có hai người, nói chính xác thì còn lại đó là hai cha con.

Nhiếp Phong không biết phải nói gì với con trai, ông ta không biết phải bắt đầu mở miệng như thế nào, nhưng sau cùng ông ta vẫn phải là người lên tiếng trước.

– Phong Nhi! Ba chiêu vừa rồi của Vân sư bá, ta nghĩ rằng với thực lực của con, vốn không thể nào dễ dàng thảm bại như thế.

Thì ra hai người còn lưu lại này là Dịch Phong và Nhiếp Phong, sau trận ân oán ban nãy với tử thần, Dịch Phong đã bị kiếm của ông ta làm trọng thương, Nhiếp Phong đang toàn lực trị thương cho con trai.

Hai cha con đang ngồi trong một mái đình nhỏ, hai tay Nhiếp Phong đặt lên lưng Dịch Phong để truyền lực, khí tức tử vong của Bộ Kinh Vân chỉ có Băng Tâm Quyết của Nhiếp Phong mới tiêu trừ đi được.

Vừa rồi trong chiêu thứ ba của Bộ Kinh Vân tạo nên sức mạnh nghiêng trời lệch đất, đã làm cho Dịch Phong đến đao cũng không giữ được. Vậy tại sao Nhiếp Phong lại nói ra những lời như vừa rồi, ông ta rốt cuộc là có ý gì.

– Trong chiêu cuối cùng là Bi Thống Mạc Danh của Bộ Kinh Vân, con cảm nhận được nỗi đau mất con cùng cực của ông ta. Bộ Thiên là do con giết, lấy mạng đền mạng cũng là điều nên làm mà.

Lời con trai vừa nói cũng không phải là không đúng, nhưng nó đâu hiểu tâm trạng lo lắng của một người cha như Nhiếp Phong, khi tận mắt chứng kiến con mình đặt chân vào tử địa. Nhiếp Phong là người ở ngoài quan sát, ông ta tuy đoán được Dịch Phong sẽ bại trong tay Bộ Kinh Vân, nhưng Phong thần cũng cho rằng với thực lực của Dịch Phong thì với ba chiêu đó, nếu nó dốc toàn lực phản kháng, thì chưa chắc đã thất bại.

Vì nghĩ như vậy nên Nhiếp Phong mới đứng qua một bên, để hai người rảnh tay xuất chiến. Có điều Nhiếp Phong không ngờ Dịch Phong lại cam tâm chịu chết, chứ không dốc toàn lực để cầu sinh. Đúng là Tà Vương tâm thuật khó đoán, thứ Dịch Phong làm chỉ có trời mới biết được. Dù cho có ra cha ruột của y thì cũng không phải là ngoại lệ.

– Vừa rồi nếu Vân sư bá không thủ hạ lưu tình, ta e rằng tính mạng của con khó mà giữ được.

Vừa nói Nhiếp Phong vừa thở phào nhẹ nhõm, ai cũng biết ông ta nhân nghĩa sẽ không bao che cho cái ác, cả con mình cũng sẽ không dung túng. Nhưng cũng giống như Bộ Kinh Vân ông cũng là một người cha.

Ai cũng có một nguyên tắc sống của mình, Nhiếp Phong cũng thế. Với cái ác và sự sai trái, ông ta quyết sẽ không bao che, Dịch Phong đã nhận tội giết Bộ Thiên đương nhiên là nó phải chịu đền tội.

Nhưng ai biết được cảm giác khi đứng nhìn đứa con thân yêu lâm vào hiểm cảnh, trong lòng Nhiếp Phong cũng nóng như lửa đốt vậy.

Trái tim muốn bước lên che trở cho con, nhưng lý trí lại ngăn cản vì con trai là kẻ có tội và nó phải chịu trừng phạt.

Cuối cùng Nhiếp Phong đã chọn lý trí.

Giờ đây nguy hiểm đã qua đi, Bộ Kinh Vân đã không giết Dịch Phong. Không biết có phải vì mối giao tình lâu năm giữa Phong Vân hai người, hay vì một lý do đặc biệt nào khác mà khiến Bộ Kinh Vân chịu thu kiếm.

Bởi vì từ trước đến giờ Bộ Kinh Vân hành sự cũng rất khó dự liệu. Nhiếp Phong không hiểu và cũng không muốn hiểu. Vì quan trọng lúc này con của ông ta Dịch Phong vẫn còn sống, ông ta phải dùng hết sức để giúp nó trị vết thương trên người.

Nhiếp Phong đã truyền toàn lực, nội lực cuồn cuộn chút vào trong người của Dịch Phong, bên trong đó còn hòa quyện một tình yêu thương dạt dào, của người cha dành cho con của mình.

Trong lòng Dịch Phong hiểu rõ điều này hơn ai hết, đây là việc duy nhất phụ thân Nhiếp Phong có thể làm cho mình.

Ngay lúc này dù có tâm phản nghịch, Dịch Phong cũng không nhẫn tâm nỡ lòng nào từ chối.

Dựa vào tu vị băng tâm quyết băng thanh lãnh tĩnh của Nhiếp Phong, sức mạnh hàn khí khiến vết thương trên người Dịch Phong cấp tốc đóng băng, tránh tình trạng ác hóa lan rộng ra khắp kỳ kinh bát mạch.

Qua thời gian khoảng hai nén hương, vết thương bị Tuyệt Thế Hảo Kiếm gây ra trên ngực Dịch Phong đã liền lại, khuôn mặt đã có chút khởi sắc hơn.

Chỉ thấy Dịch Phong từ lúc ấy đến giờ vẫn luôn im lặng, hắn trúng chiêu đau đớn đến không thể nói, hay hắn thực sự là không muốn nói gì hết chăng.

– Ta đã dùng Băng Tâm Quyết tiêu trừ tử khí bên trong, chỉ cần con không vong động, qua một thời gian sau là sẽ hoàn nguyên. Hy vọng con từ nay có thể buông bỏ tà đạo, quay về đường ngay nẻo tránh.

Bạn đang đọc Phong Vân Quyển 4 sáng tác bởi HùngBáTHH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 512

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.