Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vì sao không nói sớm?

Phiên bản Dịch · 1012 chữ

- Không phải, ta muốn mua nhà

- Ngươi là một học sinh cấp ba, ngươi mua nhà cái búa!

Giang Thành nói có sách mách có chứng:

- Ta đã trưởng thành, pháp luật quy định ta có thể mua nhà, còn có thể cư ngụ

- Được được được, ngươi lợi hại, ngươi không thích Lâm Dao. Thế thì ai suốt ngày cứ nói vào tai ta rằng 'Ài, lão Tào, ta thích nàng, ta cố gắng học tập chính là để học cùng trường đại học với nàng, còn có cái gì ta sẽ không cưới ai khác ngoài nàng

Đầu của Giang Thành càng ngày càng to

- Lão Tào, Lâm Dao hiện tại đang ở phía sau ngươi

Tào Vượng vui vẻ

- Ngươi lừa gạt quỷ à? Lâm Dao ở sau lưng ta, tên tiểu tử ngươi còn có thể nói trôi chảy như vậy? Đã sớm biến thành cà lăm rồi. Học cùng lớp với ngươi ba năm, ta còn không hiểu ngươi?

Giang Thành lộ vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa

Tào Vượng trừng mắt, ngoảnh lại nhìn

Lâm Dao mỉm cười nhìn Tào Vượng

Đôi mắt của Tào Vượng còn mở to hơn cả quả trứng cút trên vỉ nướng

Hắn vội vàng quay đầu lại:

- Lão Giang, con mẹ nó ngươi vì sao không nói sớm?

Giang Thành bất đắc dĩ nói:

- Ta đã sớm nói với ngươi rồi

Tào Vượng co rụt thân thể, ước gì tìm được một vết nứt trên mặt đất để chui vào

Lâm Dao là được công nhận là Lâm tiên tử, nữ tu sĩ xinh đẹp nhất ở trường trung học cơ sở bọn hắn. Hắn đã mất hết mặt mũi ở trước mặt Lâm Dao, không còn chút hình tượng nào, đã nản lòng thoái chí, không còn hy vọng gì đối với quãng đời còn lại

Được rồi, cứ như vậy đi, không sống nổi nữa

Sau khi Tào Vượng co rúm người lại, Giang Thành trực diện với ánh mắt của Lâm Dao

Ánh mắt của Lâm Dao tràn đầy nhu tình, nhưng Giang Thành lại chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng

- Lão Tào, rời đi thôi, chúng ta không thể ở lại nơi này nữa

Mắt thấy Giang Thành lôi kéo Tào Vượng đến quầy thu ngân trả tiền, Lâm Dao lập tức ngồi không yên

- Giang sư huynh, ngươi trông thấy Dao nhi, cũng không có chuyện gì muốn nói sao?

Giang Thành rùng mình một cái, làm bộ mắt điếc tai ngơ trước tiếng gọi của Lâm Dao

- Bao nhiêu tiền?

Giang Thành mở túi trữ vật ra vội vàng trả tiền

Cả đời này hắn chưa bao giờ có ham muốn tiêu tiền lớn đến như vậy

Trông thấy Giang Thành muốn đi, Lâm Dao liền vội vàng đuổi theo

Ở cửa ra vào tiệm đồ nướng, Lâm Dao ngăn ở trên đường đi của Giang Thành

- Giang sư huynh, ngươi có thể ngừng giả vờ được không?

Lâm Dao khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói:

- Tào Vượng sư huynh vừa rồi đã nói, sư huynh ưa thích Dao nhi, hơn nữa còn là rất ưa thích

Giang Thành lập tức duỗi lòng bàn tay ra, làm ra động tác "cấm" kinh điển

- Dừng lại. Ta thừa nhận, Giang Thành ta đã từng ưa thích ngươi. Chẳng qua, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Sư muội đừng có lúc nào cũng coi quá khứ là hiện tại

Giang Thành dứt lời, lôi kéo Tào Vượng liền muốn rời đi

Nhưng không nghĩ tới, Lâm Dao trực tiếp nắm lấy tay áo của hắn

Giang Thành lùi lại một bước, vung tay ra, tránh né hành động không an phận của Lâm Dao

Nhưng yêu nữ chính là yêu nữ, không để ý chút nào cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nhất định phải chiếm tiện nghi của hắn

Giang Thành tránh trái tránh phải, vốn định cao giọng kêu cứu, nhưng lập tức nghĩ đến, nơi đây là ở trên đường cái

Trên đường nhiều người đi lại, nếu để cho bách tính phổ thông nhìn thấy hắn dây dưa cùng với yêu nữ ma đạo, cung cấp một lượng lớn nhân chứng cho đội thu thập chứng cứ của tiên môn chính đạo điều tra sự trong sạch của hắn, như vậy lại nên giải thích thế nào?

Yêu nữ thật sự là hại khổ ta rồi!

- Dao nhi, các ngươi đây là...

Chu Diệc Văn mở cửa xe ra, nhìn thấy Lâm Dao cùng với Giang Thành giằng co, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn

Bản thân hắn chủ động, cộng thêm dùng linh thạch lấy lòng, còn không thể sờ đến góc áo của Lâm Dao, vị nam tu này có lai lịch như thế nào? Vậy mà có thể làm cho Lâm Dao chủ động ôm ấp yêu thương?

Lâm Dao hiển nhiên là chú ý tới Đường Thiển cùng với Chu Diệc Văn

Ở dưới ánh nhìn của bọn hắn, nàng không thể không kiềm chế bản thân

Giang Thành bắt lấy cơ hội quay người bỏ chạy

Lâm Dao nhìn bóng lưng của Giang Thành, biết rõ nàng không tiện lại đuổi theo, tức giận đến dậm chân

- Dao Dao, hắn là ai thế?

Đường Thiển xáp lại

- Giang Thành!

Lâm Dao cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói

Chu Diệc Văn đi xuống từ trên xe, chỉnh lại quần áo

- Gần đây ta đang phụ trách một dự án trị giá ba mươi vạn linh thạch, bận rộn đến mức đầu óc quay mòng mòng. thậm chí còn không thể lái con Mercedes-Benz phiên bản giới hạn đời mới nhất này...

Lâm Dao làm ngơ trước hành vi ngây thơ của Chu Diệc Văn

Nàng nhìn chằm chằm thân ảnh đi xa của Giang Thành, tay ngọc nắm chặt

- Dao Dao, đồ ăn đều đã được mang lên, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện...

Đường Thiển tới khuyên bảo Lâm Dao

Bạn đang đọc Phù Lục Ta Vẽ Đều Bị Cấm Dùng (Bản Dịch) của An Tĩnh Phủng Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạnhXuyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 279

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.