Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Rừng

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

Sau khi rời khỏi khu vực thảo nguyên rộng lớn, nhóm ba người Red lại tới vùng rừng rậm để thu phục thêm nhiều Pokémon quý hiếm, mục tiêu của mọi người chính là Safari Zone vùng săn bắt thuộc khu liên kết bảo tồn và săn bắt Pokémon.

Misty nhìn thấy xung quanh có nhiều Pokémon hoang dã sinh sống, vui vẻ nói:

- Bên trái bên phải, chỗ nào cũng toàn là Pokémon... Vậy là chúng ta đã đến được vùng săn bắt rồi đó.

Đột nhiên Leaf phát hiện trong phía bụi rậm có một cái đầu tròn tròn màu hồng lộ ra, mừng rỡ nói:

- Đó là... Chansey? Chansey, tớ rất muốn thu phục cậu!

Leaf đang định ném ra Poké Ball triệu hồi Pokémon xuất chiến, đột nhiên từ trong bụi rậm có người nhanh chóng cầm súng đứng dậy, hoá ra chính là sĩ quan Jenny đội mũ hoá trang Chansey hấp dẫn những kẻ săn trộm, chỉ thấy sĩ quan Jenny gằn giọng nói:

- Hãy bỏ Poké Ball xuống mau! Tôi là người canh giữ khu bảo tồn, tôi sẽ bắt giữ các cậu bởi vì nghi ngờ hành vi săn bắt Pokémon trái phép.

Sau một hồi giải thích thì hiểu lầm cũng được hoá giải, sĩ quan Jenny chỉ tay vào trong bản đồ, chậm rãi nói:

- Nơi này chính là khu vực bảo tồn các loài Pokémon quý hiếm có khả năng bị tuyệt chủng... Bởi vì các cậu không biết nên lần này tôi sẽ bỏ qua cho, sau này tuyệt đối không được tái phạm đâu đấy!

Mọi người may mắn không bị đưa đi bóc lịch, đồng thanh nói:

- Vâng ạ, cảm ơn chị nhiều!

Đột nhiên có tiếng báo động vang lên inh ỏi, sĩ quan Jenny cau mày nói:

- Không xong... Lại có kẻ săn trộm rồi!

Sĩ quan Jenny nhanh chóng chạy ra ngoài khởi động xe, Red vội vàng nói:

- Sĩ quan Jenny, để xin lỗi chuyện lúc nãy, hãy để bọn em giúp chị một tay bắt kẻ săn trộm.

Mọi người nhanh chóng lên xe việt dã chạy đến hiện trường, chỉ thấy một đàn Pokémon có túi làn da màu nâu có nhiều mảng nổi đi bằng hai chân kích thước to lớn đang bị bắt giữ trong một tấm lưới rất lớn, cách đó không xa chính là tổ ba người Team Rocket chuyên làm việc xấu dự định tới một mẻ bắt gọn cả bầy Pokémon quý hiếm.

"Kangaskhan, Parent Pokémon, thuộc tính Normal, sinh sản Monster. Kangaskhan là loài Pokémon chăm sóc con non trong túi trước bụng, số liệu cho thấy chúng đang gặp phải nguy cơ tuyệt chủng và đa số Kangaskhan hiện tại đang được bảo vệ trong khu bảo tồn."

Mọi người nhìn thấy hành vi săn bắt trái phép các Pokémon hết sức bất bình, tức giận nói:

- Lại là Team Rocket! Chúng ta phải bảo vệ cho Kangaskhan mới được.

Đột nhiên có một tiếng hú vang vọng khắp cả núi rừng, có một cậu bé nhỏ tuổi mặc áo da thú đơn giản giống như người rừng nhanh chóng đu dây đến chỗ tấm lưới đàn Kangaskhan đang bị bắt giữ, trực tiếp dùng boomerang xé rách tấm lưới giải cứu đàn Pokémon, Jessie và James tức giận nói:

- Đáng ghét! Bọn chúng là tài sản của Team Rocket bọn ta, tại sao ngươi lại dám cả gan thả ra hả?

Cậu bé người rừng nhanh chóng nhảy lên một cành cây cao giơ boomerang để ra hiệu lệnh, cả đàn Kangaskhan lập tức dàn thành đội hình chỉnh tề chạy đến bao vây tổ ba người Team Rocket khí thế sôi sục cực kỳ hoành tráng, kẻ xấu săn trộm phi pháp không thể phản kháng trực tiếp bị đánh bầm dập bay lên không trung, đồng thanh hét lên:

- Một cảm giác thật đáng ghét!

Sau khi mọi chuyện kết thúc cậu bé người rừng nhanh chóng chui vào trong túi Kangaskhan thủ lĩnh tộc đàn, lớn tiếng hú lên một tiếng cả đàn lập tức hành quân chỉnh tề rời đi, Misty sửng sốt nói:

- Chỉ cần kêu gào như vậy thôi mà cậu bé có thể điều khiển cả đàn Kangaskhan... Mới còn nhỏ tuổi như vậy mà cậu bé đã trở thành một nhà huấn luyện luôn rồi.

Red sở hữu Aura Power có thể hiểu được cậu bé đang dùng ngôn ngữ của Kangaskhan giao tiếp với chúng để ra hiệu lệnh, sĩ quan Jenny trầm ngâm nói:

- Không đâu, cậu bé kia là...

Đột nhiên có tiếng động cơ vang lên, một chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ cánh bên trên đồng cỏ, một cặp vợ chồng trung niên trong bộ trang phục thám hiểm từ trên máy bay chậm rãi bước xuống, hoà nhã nói:

- Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người. Chúng tôi là bố mẹ của cậu con trai tên Tommy, chúng tôi nghe nói có người nhìn thấy nó ở khu vực này nên liền đến xem thử xem sao.

Sĩ quan Jenny không khỏi sửng sốt, nghi vấn hỏi:

- Hai người có thể nói rõ hơn không?

Mẹ của Tommy thở dài một hơi, buồn bã nói:

- Chuyện là khoảng năm năm trước... Vợ chồng chúng tôi và đứa con trai lúc đó tầm khoảng ba tuổi tên là Tommy đang đi du lịch vòng quanh thế giới, Tommy không may rơi khỏi máy bay và cũng thất lạc từ đó... Sau đó chúng tôi vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm, bất cứ nơi nào cũng sẽ tới cho bằng được, lại mãi không tìm được bất kỳ manh mối gì...

Mọi người đối với câu chuyện con trai thất lạc hết sức cảm động, nhưng cũng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía bố của Tommy, rõ ràng đối với hành vi "không may" đánh rơi con trai mình xuống khỏi máy bay không thể gật bừa, chỉ thấy mẹ của Tommy tiếp tục nói:

- Gần đây chúng tôi nhận được tấm hình có người nhìn thấy một đứa trẻ khoảng tám tuổi điều khiển đàn Kangaskhan... Nếu như xét về độ tuổi phù hợp thì cậu bé ấy chắc chắn chính là Tommy con trai chúng tôi.

Bố mẹ của Tommy nhanh chóng lấy ra bức ảnh cậu bé người rừng cùng với đàn Kangaskhan, còn có tấm hình chụp chung của cả gia đình năm năm về trước, sĩ quan Jenny ngạc nhiên nói:

- Đây là hình của Tomo mà... Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm người thân cậu bé, hình của cậu ấy cũng đang được đang trên bảng thông tin của khu bảo tồn.

Bố mẹ của Tommy nhìn thấy hình của con trai không thể kìm được nước mắt, hạnh phúc nói:

- Đúng con trai chúng tôi rồi, tuyệt đối không thể sai được!

Misty và Leaf hết sức cảm động, hào hứng nói:

- Nghe xong câu chuyện thì bọn cháu cũng muốn được giúp đỡ mọi người một tay.

Bố mẹ của Tommy vô cùng vui mừng, cảm kích nói:

- Thành thật cảm ơn các cháu nhiều lắm.

Mọi người nhanh chóng cùng với bố mẹ của Tommy đến khu vực sinh hoạt của đàn Kangaskhan tìm kiếm con trai bọn họ, rất nhanh gặp được cậu bé người rừng Tomo đang ngồi trên cành cây cao, vui mừng nói:

- Đã tìm thấy rồi!

Tomo nhìn thấy có người lạ mặt lập tức nhảy xuống ném mạnh boomerang về phía mọi người, may mắn Red đã kịp thời kích hoạt chân khí hùng hậu bắt được boomerang của đối phương, Misty giận dữ nói:

- Bọn chị không phải là có ý xấu, em vẫn còn nhỏ ném cái boomerang đó lung tung như vậy rất nguy hiểm đó. Mau đến xin lỗi Red đi!

Tomo nhìn chằm chằm vào ngực của Misty, đột nhiên hỏi:

- Em uống sữa của chị có được không?

Một câu nói ra kinh thiên động địa, mọi người ai nấy sững sờ ngây ngốc, Misty đỏ mặt táng luôn một quả đấm mạnh vào đầu Tomo, nghiêm giọng hỏi:

- Sao lại dám ăn nói như vậy hả?

Bố mẹ của Tommy hớt hải chạy đến, kích động nói:

- Đúng là Tommy rồi! Cứ mỗi lần nó nhìn thấy cô gái nào cũng đòi uống sữa cả.

Tomo vẻ mặt ngơ ngác, thắc mắc hỏi:

- Cô chú là ai vậy hả?

Bố mẹ của Tommy kích động ôm lấy Tomo, sụt sùi nói:

- Tommy, là bố và mẹ đây mà, chúng ta về nhà thôi con.

Tomo vẫn không nhận ra hai người trước mặt, Red thở dài nói:

- Có vẻ như là em ấy không nhớ... Cũng dễ hiểu thôi, dù sao em ấy đã bị lạc từ lúc mới ba tuổi.

Misty đưa Tomo đến trước mặt bố mẹ của Tommy, giới thiệu nói:

- Được rồi em hãy nhìn cho thật kỹ đi nha, hai người này chính là bố mẹ của em đó. Kể từ khi em bị lạc vào năm năm trước, cô chú đã đi tìm em rất vất vả đó. Tên thật của em chính là Tommy, không phải là Tomo đâu.

Tomo nhanh chóng hồi tưởng ký ức về người thương yêu, nhớ đến những tiếng hát ru dịu dàng của mẹ Kangaskhan, cự tuyệt nói:

- Không phải... Không phải! Tên em chính là Tomo, mẹ của em là Kangaskhan.

Bỗng nhiên bố của Tommy bất ngờ cầm cây gậy gỗ đập ngay vào đầu Tomo, hành động kinh thiên động địa không thua kém gì Tomo ban nãy, mẹ của Tommy cả kinh nói:

- Bố nó, anh đang làm cái quái gì vậy hả!

Bố của Tommy thản nhiên như không, bình thản nói:

- Tạm thời cứ làm như vậy trước đi, mang về nhà rồi từ từ giải thích nó sẽ hiểu thôi.

Mẹ của Tommy vội vàng đến đỡ Tomo ngồi dậy, lo lắng nói:

- Làm vậy lỡ con chấn thương thì sao? Tommy, hãy tỉnh lại đi, làm ơn tỉnh lại đi con...

Tomo chậm rãi mở hai mắt ra tỉnh lại, dường như cũng đã nhớ lại mọi chuyện, buột miệng nói:

- Mẹ... Mẹ ơi!

Mẹ của Tommy vui mừng ôm chầm lấy con trai mình, vui sướng nói:

- Tommy, cuối cùng con đã nhớ ra mẹ rồi! Mẹ sẽ không để lạc mất con nữa, chúng ta cùng nhau về nhà nha con.

Leaf nhẹ nhàng gật đầu, cảm khái nói:

- Vậy là nhờ vào cú đánh ban nãy khiến cho Tommy nhớ lại mọi chuyện, nhưng còn Kangaskhan...

Tomo đột nhiên đứng dậy vỗ vào đầu mình, bối rối nói:

- Mẹ chính là mẹ, Kangaskhan cũng là mẹ! Tomo không hiểu, Tomo không hiểu...

Đột nhiên Tomo hú lên một tiếng vang dội, vươn tay bắt lấy dây leo đu người chạy đi mất hút, mẹ của Tommy bất lực nói:

- Bây giờ đối với Tommy thì Kangaskhan mới là người mẹ thật sự của nó chứ không phải mình...

Bố của Tommy chậm rãi bước đến động viên vợ mình, quả quyết nói:

- Tuyệt đối không có chuyện đó đâu, nó là con trai chúng ta mà, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi...

Bố mẹ của Tommy vốn xuất thân nhà mạo hiểm, bây giờ lại vì cuộc sống hạnh phúc cùng với con trai nguyện ý ở lại khu bảo tồn Pokémon chung sống cùng đàn Kangaskhan, tới bảo vệ bình yên cho các Pokémon hoang dã, xem như kết cục viên mãn đối với gia đình người rừng.

Còn Red thì đang tiếc hùi hụi do không thể thu phục Kangaskhan, Kangaskhan đã được phát hiện sở hữu trạng thái siêu cấp tiến hoá rất đáng giá bồi dưỡng, đáng tiếc các Pokémon sinh sống trong khu bảo tồn không cho phép được thu phục, loài Pokémon quý hiếm như thế biết đi đâu tìm bây giờ...

Bạn đang đọc Pokémon: Hành Trình Huyền Thoại sáng tác bởi R-E-D
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi R-E-D
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.