Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Ái Quốc

Tiểu thuyết gốc · 1775 chữ

[ Thông báo cho mọi người trước khi đọc:

Mình chỉ là tay ngang, không phải dân chuyên văn cùng làm trong nhà nước, nên khi viết khó tránh khỏi sai xót. Mong nhận được ý kiến đóng góp của mọi người để hoàn thiện hơn.

Lý do mình viết, một phần vì đam mê và một phần là do đọc bên Trung thể loại Quan Trường nhiều và hay như: Quan Lộ Trầm Luân, Quan Khí....nhưng bên mình chưa có nên thử đổi viết. Rất mong mọi người ủng hộ để tác phẩm có thể đi đến cuối. Ai không thích có thể out trước.

Truyện có hai tuyến:

1. Game [Chinh Chiến], con người vượt qua thu được thân phận [Siêu Phàm Giả] đối đầu SCP, những nhân vật khác. Đã xuất hiện SCP 076, SCP XXXX, SCP 1098 - RU. Nhân vật chính đóng vai sau màn

2. Quan Trường: Nhân vậy chính tham gia. Đang từ nhân viên Văn Phòng UBND huyện => Chủ tịch Xã. Các sự kiện trong truyện được lấy cốt liệu từ những việc có thật và được báo chí đưa tin. Khi nhắc tới sẽ kèm theo link Báo Nhân Dân chính thống.

Mong mọi người ủng hộ Hoa, kẹo. Đóng góp của mọi người là động lực để tác ra nhanh hơn]

Bên cạnh sân bóng Thủy Lợi, Hoàng Ái Quốc ngồi cởi trần, tay cầm cốc bia uống cạn, khuôn mặt dần đỏ bừng. Chú Hải tiến tới khuyên:

“ Chậm chậm thôi, cách giờ giới nghiêm còn lâu, cứ thoải mái mà uống. Mà việc thế nào rồi, gần năm nay ta mới thấy cháu quay lại.”

Quốc đánh nấc một cái đáp:

“ Buồn lắm chú à. Cháu ra trường đúng lúc dịch Covid, làm chưa bao lâu thì thành phố giãn cách, khiến công việc trì hoãn. Cháu phải nằm vật vờ ở phòng trọ, muốn về không thể về. Nay nới lỏng, nên qua chú uống chút, cũng để lời tạm biệt. Cháu định về quê chú ạ. Học năm năm đại học rõ phí.”

Chú Hải thở dài:

“Đúng là tội cho những người sinh năm 1997, thi đại học thì đổi cơ chế, ra trường thì dịch. Mà không cố thêm sao? Hà Thành điều kiện vẫn tốt hơn ở quê.”

Quốc cười không đáp, chú Hải cũng hiểu ý, rót đầy một cốc, tiếp:

“ Đây ta uống cùng cháu, chúc cháu thành công với lựa chọn của mình.”

“ Vâng. Cháu cảm ơn.” Cả hai uống hết sạch. Vừa đặt xuống, một tiếng điện thoại vang lên, Hoàng Ái Quốc cúi đầu xin lỗi, rồi ấn nghe. Màn hình được kết nối, đầu dây bên kia Tuân cười lớn:

“ Hà Thành hết giãn cách rồi. Mày về nhà tao chơi chuyến?”

Quốc khinh bỉ:

“Hà Thành vẫn vùng cam, Bắc Giang mày làm nghiêm, giờ về mày lại phải test PCR. Vừa đau vừa tốn. Mà có chuyện gì không?”

Tuân đáp:

“ Tao chuẩn bị cưới vợ. Về anh em làm bữa chia tay độc thân.”

Quốc giật mình:

“ Thật. Mày thì có chó mà yêu? Xạo đâu con.”

Tuân cười:

“ Haha. Duyên tới cản không kịp. Tý tao phát ảnh qua. Đợt này bọn thằng Hòa cũng về đó.”

Quốc đáp:

“ Vậy ư. Nếu thế thì mai về. Mày nói điêu thì liệu hồn.”

Tuân đáp:

“ Yên tâm. Về tao giới thiệu mấy đứa bạn vợ tao cho. Đảm bảo ngoan, hiền.”

Hai người hàn huyên chút. Quốc tắt máy, quay sang chú Hải:

“ Cho cháu thanh toán chút. Nay về ngủ sớm, mai đi.”

Chú Hải cười:

“ Thôi. Coi như ta mời. Mà uống thế này thì nằm chút rồi về.”

Quốc lắc đầu:

“Có hai ba cốc đáng gì đâu chú. Với phòng trọ cháu ngay đây.”

Chú Hải định khuyên can thì có khách gọi, đành thở dài:

“ Ừm, vậy cẩn thận.”

Quốc vâng dạ, rồi nhanh chóng ngồi lên con Wave alpha cũ, rít ga.

Đang đi, bỗng từ bên vệ đường, một bóng người lao ra, Quốc vội vã kít phanh, đánh lái. Con xe đâm vào đống cát, cả người đầy bụi cát. Hoàng Ái Quốc ho khù khụ bước ra, định mắng chửi, nhưng thấy đó chỉ là một lão già, vội nén nhịn, tươi cười:

“Cụ có sao không ạ? Ban đêm đi lại nguy hiểm. Nhà cụ đâu cháu đưa cụ về.”

Lão già hết chỉ đông chỉ tây, thấy vậy, Quốc thở dài:

“Vâng, để cháu đưa cụ về.”

Lão già bàn tay run run, chậm rãi theo bước. Quốc đưa cụ tới Ủy Ban Quận Đống, nhưng cửa trụ sở tối đen, Hoàng Ái Quốc đang ngơ ngác thì bác Hà – một phụ nữ trung tuổi, đi ngang tập thể dục, hỏi:

“ Cậu đến đây có việc gì. Các cán bộ đi hỗ trợ chống dịch hết rồi.”

Quốc trình bày lại sự việc, bác Hà nói:

“ Rõ khổ. Cậu về đi. Nhà tôi gần đây. Để tôi đưa tạm về nhà. Lúc nào các chú ấy đến, tôi đưa qua.”

Quốc suy tư một hồi, nói:

“ Bác có thể cho con xem giấy tờ tùy thân được không ạ? Con không phải nghi ngờ, mà…”

Đang định phân trần thì Bác Hà cười:

“ Đây. Không cần giải thích đâu. Ta hiểu mà.”

Quốc cầm lấy, dùng máy chụp lại, rồi gật đầu cảm tạ. Sau đó quay lại nơi vừa va chạm, nhưng con xe vốn nằm đó, giờ đã biến mất, Quốc không tức giận, cười một cách đầy đắng chát, bởi sự đen đủi đã diễn ra với bản thân từ nhỏ, Quốc quá quen, hít một hơi thật sâu, lững thững đi về phòng.

Nhưng Quốc đâu có ngờ rằng, mọi việc đen đủi mà bản thân trải qua từ trước tới nay, đều là sự thử thách của Tứ Bất Tử. Trong bóng tối, Chử Đồng Tử nói:

“Ta xem cuộc đời hắn từ nhỏ đến lớn. Tài trí, đối nhân xử thế bình thường. Nhưng tính cách thương người, sự tự tôn và lòng yêu nước rất lớn? Phù hợp nhân tuyển?”

Tản Viên Sơn Thánh (Sơn Tinh) trầm tư:

“Trái Đất luôn là miếng mồi ngon của tất cả các thế lực, Kỷ nguyên 0, chính Mẫu Tổ u Cơ cùng Lạc Tổ Lạc Long Quân, dùng thân mình che chắn, mới khiến con người có thêm cơ hội thay đổi. Nhưng chúng ta cũng rơi vào vòng lặp vô hạn. Năm 2100 của Kỷ nguyên 2009 gần kề, cơn đại hồng thủy hiện hữu trước mắt. Nó thêm lần lữa resert lại thế giới từ đầu, đưa thế giời bắt đầu từ thuở khai thiên lập địa. Chúng ta cố gắng 2009 lần, lựa chọn tinh anh trong tinh anh, đều không có thể phá giải cục diện. Hoàng Ái Quốc chỉ là một người bình thường, không thể bình thường hơn, chúng ta có thể giao phó lần cuối cùng cho người này được không? Ta phản đối.”

Phù Đổng Thiên Vương ( Thánh Gióng) lên tiếng:

“ Nhưng chúng ta không còn quá nhiều thời gian? Cũng không thể chậm rãi đi tìm kẻ phù hợp hơn với Cỗ máy hơn Hoàng Ái Quốc. Đánh liều một phen.”

Tản Viên Sơn Thánh (Sơn Tinh) nhìn sang người cuối cùng, Công chúa Liễu Hạnh đáp:

“ Để hắn đi. Nhưng trước khi hắn có thể bắt đầu kế hoạch, ta cần để hắn trải qua một trận thử thách nhân sinh, tôi rèn tính tình cùng tính cách. Thứ đánh đổi mới có thì mới đáng trân trọng."

Ba người đồng ý, Sơn Tinh cũng đành tuân theo, bốn người hợp sức, tạo thành một quả cầu nhỏ, chậm rãi chui vào đầu Hoàng Ái Quốc. Xong mọi việc, bốn người chậm rãi tiêu thất, ánh mắt vẫn tràn đầy sự lo lắng.

Mọi việc trên, Quốc cũng không hề hay biết, về tới phòng, cũng chẳng kịp thay đổi quần áo, lăn vội lên giường, đánh 1 giấc thật sâu. Sáng hôm sau, khi tia nắng chui qua khe cửa rọi trên mặt, cùng tiếng báo thức inh ỏi liên hồi, Quốc mệt nhọc lồm cồm bò dậy, lầm bầm:

“Bia rượu không tốt, hư người a.”

Vừa dứt lời, tiếng điện thoại kêu, ấn nghe, Tuân giọng đã oang oang:

“Mày đi chưa?”

Quốc cười:

“Đang chuẩn bị đây. Hôm qua uống nhiều, giờ mới tỉnh.”

Tuân đáp:

“Đi cẩn thận, đừng tự đi xe mà bắt taxi mà về, có gì tao trả cho.”

Quốc gật đầu:

“Ừm, tối gặp.”

Nói xong cất điện thoại đi tắm rửa.

Mọi thứ xong xuôi đã là 10h, Quốc dùng app đặt 1 cái Taxi, không bao lâu, xe tới. Quốc thắt dây an toàn, nói:

“Tới nơi, anh gọi em. Đêm qua uống nhiều hơi mệt. Em cảm ơn.”

Bác tài gật đầu coi như đồng ý.

Mặc dù dịch tạm hoãn, nhưng chưa dứt hẳn, nên mỗi khi đi qua trạm, xe đều phải dừng để kiểm tra giấy khám sức khoẻ, thời gian bị kéo dài gần gấp đôi, tối mịt xe mới tới nơi. Trả tiền cho bác Tài, Quốc chậm đi vào, Tuân đang bận rộn, trông thấy, cười:

“Về rồi à. Nghỉ lúc rồi ăn cơm.”

Quốc cười:

“ Ngủ cả ngày, để tạo phụ tay.”

Dứt lời cũng không để Tuân kịp phản đối, xắn tay vào dọn. Khi tiếng nhạc cưới vang, thì cả hai cũng cơm nước xong, Quốc nhíu mày:

“Bọn Hoà bảo nay về, giờ vẫn chưa thấy đâu, để tao gọi xem.”

Chuông điện thoại vang, một hồi thằng Hoà cũng bắt máy, nước mắt như mưa:

“ Chúng mày ơi, bọn tao Fo rồi?”

Tuân cười phớ lớ:

“ Haha. Chúng mày lại đi quán Karaoke của mấy em 2K dính Fo hả?”

Thằng Hoà chửi đổng:

“ Răng cũng còn chó mà ăn, nghĩ gì mà Karaoke. Thật xin lỗi nha, mấy hôm nữa khỏi, tao qua tạ lỗi mày sau.”

Quốc chen:

“ Ít nhất gấp hai. Không đừng trách.”

Thằng Hoà đáp:

“ Được. Được, tao nghe điện thoại mẹ đã.”

Màn hình tắt ngúm, cả hai người đượm buồn, nhất là Tuân, bởi dịch mới hoãn, rất nhiều người lo ngại nên hạn chế về, không khí ngày vui cũng bình đạm đi rất nhiều. Quốc thở dài:

“Mai chú rể rồi, nghĩ nhiều thêm mệt. Tao với mày qua đình ngồi cho thoáng.”

Tuân gật đầu.

Bạn đang đọc Quan Trường Khốc Liệt sáng tác bởi nguyencongthanhhy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyencongthanhhy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.