Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
2840 chữ

Buổi tối nay, Khương Từ nằm trong lòng ngực Thẩm Thính Nam kể chuyện cho anh nghe thật lâu, từ khi cô còn nhỏ cho tới khi lớn lên, Thẩm Thính Nam vẫn luôn lẳng lặng mà nghe, ôm lấy cô cả một đêm không có buông ra.

Cây nhỏ ngoài phòng là một mảnh rừng cây nhỏ, mùa hè ban đêm càng thêm yên tĩnh, Khương Từ nói đến mệt mỏi, khi dựa vào trong lòng ngực Thẩm Thính Nam sắp ngủ, nghe thấy anh nhẹ giọng nói nói ở bên tai: “Tiểu từ.”

“Ân?” Khương Từ mơ màng lên tiếng.

Thẩm Thính Nam nghiêng đầu ôn nhu mà hôn lên tai cô, nhẹ giọng nói: “Sau khi về, em bớt chút thời gian cùng anh về Bắc Thành một chuyến được không?”

Khương Từ tỉnh táo hơn một chút, mở to mắt nhìn về phía Thẩm Thính Nam, khó hiểu hỏi: “Đi Bắc Thành làm gì?”

Thẩm Thính Nam ôn nhu nhìn, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nhỏ của cô, nói: “Anh muốn mang em đi gặp bà ngoại anh.”

Khương Từ vừa nghe nói phải đi gặp người lớn trong nhà của Thẩm Thính Nam, thực sợ hãi, theo bản năng liền lắc đầu, Thẩm Thính Nam nói: “Em đừng sợ, bà ngoại anh không giống mẹ anh đâu, em tin anh, bà sẽ thích em.”

Từ sau khi Thẩm Thính Nam nói muốn mang cô về Bắc Thành đi gặp bà ngoại anh, Khương Từ liền vẫn luôn có tâm sự, cảm thấy nếu đi gặp bà ngoại Thẩm Thính Nam, chuyện của cô cùng Thẩm Thính Nam liền không giấu được. Nhưng cô tạm thời còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với người nhà Thẩm Thính Nam, cho nên cô tự hỏi thật lâu, đến khi Thẩm Thính Nam hỏi cô khi nào thì đi gặp bà ngoại anh, cô cự tuyệt.

Khi đó Thẩm Thính Nam đã về Bắc Thành xử lý công chuyện, gọi điện hỏi Khương Từ trước, anh căn bản tính hẹn xong thời gian với Khương Từ, sau đó ngày hôm sau anh sẽ đi đến nhà bà ngoại bên kia trước, nói với bà một tiếng.Nhưng anh không nghĩ tới Khương Từ sẽ cự tuyệt, anh trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: “Vì sao? Em sợ bà ngoại anh không thích em sao?”

Khi đó là 10 giờ tối, Khương Từ ngồi ở bàn làm việc trong phòng ngủ, trên bàn còn dải rất nhiều tư liệu vụ kiện, máy tính cũng mở ra.Tối đó Dung Thành trời mưa, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Khương Từ nắm di động, nhẹ giọng nói: “Không phải.”

“Vậy vì cái gì?” Thẩm Thính Nam xác thật không biết Khương Từ đang suy nghĩ cái gì, cũng nhẹ giọng hỏi.

Khương Từ trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc lên tiếng, nói: “Thẩm Thính Nam, chúng ta tạm thời không gặp người lớn được không? Em biết anh sẽ an bài tốt hết thảy, cũng tin tưởng anh nói bà ngoại anh sẽ thích em, nhưng em bây giờ vẫn chưa muốn đi gặp người lớn lắm, chúng ta đơn thuần yêu đương trước được không? Chờ về sau thời cơ tới, em lại đi theo anh gặp người lớn được không?”

Thẩm Thính Nam hỏi: “Về sau là khi nào?”

Khương Từ trả lời nói: “Em giờ muốn lấy sự nghiệp làm trọng, chờ sự nghiệp em phát triển tốt hơn một chút lại nói được không?”

Cô không muốn lấy trạng thái hiện tại đi gặp người nhà Thẩm Thính Nam, cũng không muốn anh phải ở giữa hòa giải, cô hy vọng sau khi mình độc lập lại có năng lực nắm chắc, mới đi cùng Thẩm Thính Nam gặp mặt người nhà.

Thẩm Thính Nam trầm mặc trong chốc lát, không lên tiếng nữa.

Khương Từ lo lắng, hỏi: “Anh sao không nói gì? Không cao hứng sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Không có.”

Khương Từ hỏi: “Vậy anh đang suy nghĩ gì vậy?”

Thẩm Thính Nam nói: “Anh đang suy nghĩ, anh bây giờ có phải cũng không thể đem chuyện của chúng ta nói cho người trong nhà hay không?”

Khương Từ gật đầu, nói: “Đương nhiên, trước đừng nói.”

“Ta đây khi nào có thể nói?”

Khương Từ nói: “Chờ lúc nói em bảo anh nói thì anh hẵng nói.”

Thẩm Thính Nam nghe vậy, trầm mặc một lát, sau đó bỗng nhiên cười nhẹ.

Khương Từ khó hiểu, hỏi anh, “Anh cười cái gì?”

Thẩm Thính Nam cười, nói: “Anh bị em ăn chết, Khương Từ.”

Trong mối quan hệ yêu đương này, ai có thể nghĩ đến Thẩm Thính Nam mới là người bị khống chế, bị Khương Từ ăn đến gắt gao, cô là người chủ đạo hết thảy.

Khương Từ nghe vậy cầm lòng không đậu mà cười tươi, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ anh đang làm gì thế?”

Thẩm Thính Nam nói: “Đang nói chuyện điện thoại với em, còn có thể làm gì?”

Khương Từ cười nói: “Em biết, em là đang hỏi anh trước khi gọi cho em thì đang làm cái gì?”

Thẩm Thính Nam nói: “Tối nay có cái xã giao, vừa về đến nhà được một lúc.”

Khương Từ “Ác” một tiếng, hỏi: “Uống rượu sao?”

“Một chút.”

Khương Từ lo lắng, nhỏ giọng nói: “Anh chú ý một chút, dạ dày anh không tốt, tốt nhất không nên uống rượu.”

Giọng nói ôn nhu của Khương Từ từ điện thoại đầu kia truyền đến, trong đêm khuya yên tĩnh phá lệ làm người ta rung động, Thẩm Thính Nam ngồi dựa vào ghế dựa, anh giờ phút này người ở Bắc Thành, lại hận không thể bay đến Dung Thành.Khương Từ thấy Thẩm Thính Nam sau một lúc lâu không nói chuyện, cô nắm di động, nhẹ giọng hỏi: “Anh sao lại không nói? Suy nghĩ cái gì?”

“Nhớ em.” Giọng Thẩm Thính Nam truyền đến, rõ ràng cách ống nghe, lại phảng phất câu dẫn ở bên tai như vậy, Khương Từ cầm lòng không đậu mà cong khóe miệng, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, cô nằm bò trên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy khi nào anh về đây?”

Thẩm Thính Nam rất muốn đêm nay liền bay qua, nhưng anh ngày mai còn có công chuyện rất quan trọng, sáng sớm 7 giờ đã phải ra cửa, nói: “Gần đây có hơi nhiều việc, chờ bận xong đợt này, sớm nhất thì tuần sau mới qua đấy.”

Khương Từ theo bản năng mà nhìn ngày trên lịch bàn, tuần sau, còn tận một tuần.

Cô trước giờ không yêu đương nên không biết, thì ra yêu đương thật sự mỗi lúc đều nhớ đều muốn nhìn thấy người kia, chỉ là tách ra mười ngày ngắn ngủi cũng đã cảm giác như sống một ngày bằng một năm.

Tuy rằng mỗi ngày có thể gửi tin nhắn gọi điện thoại, nhưng chung quy không thể mỗi ngày gặp mặt, không thể lúc nhớ đến đối phương là lập tức có thể nhìn thấy, không thể nắm tay, không thể ôm, không thể chân thật mà cảm thụ độ ấm của đối phương, cách điện thoại để giảm bớt nỗi nhớ, ngược lại nỗi nhớ trong lòng càng sâu.

Mà chính là bắt đầu từ lúc này,trong kế hoạch tương lai của Khương Từ, có nghĩ đến ý định về Bắc Thành.

Có một ngày, cô cùng bà nội ở nhà ăn cơm chiều xong, khi xuống lầu cùng bà nội đi công viên tản bộ, cô rốt cuộc vẫn là mở miệng hỏi bà nội, nếu tương lai có một ngày cô muốn trở lại Bắc Thành, bà nội có nguyện ý đi cùng cô không.

Khi đó bà cháu hai người ngồi ở trên ghế dài bên bờ sông, trời mùa hè, gió đêm thổi quét mặt sông tĩnh lặng, bà nội Khương cười cười, lôi kéo tay cháu gái, từ ái mà nhìn cô, nói: “Tiểu Từ, con biết vì sao bà nội vẫn luôn thúc giục con kết hôn không?”

Khương Từ nhìn mái tóc hoa râm của bà, gương mặt già nua ấy, trong lòng bỗng nhiên rất khổ sở. Cô lắc đầu.

Bà nói: “Con hẳn là biết Tiểu Từ, con từ nhỏ đã rất thông minh. Bà nội lớn tuổi, không biết còn có thể lại ở cạnh con mấy năm nữa, có lẽ một năm, có lẽ hai năm, tóm lại sẽ không lâu lắm. Mẹ con còn trẻ, có cuộc sống riêng, vạn nhất ngày nào đó bà rời đi, trên đời này phần lớn thời gian cũng chỉ dư lại một mình con, cho nên bà vẫn luôn hy vọng con có thể kết hôn sớm một chút, tìm một người yêu thương con, xây dựng một gia đình, mỗi ngày kết thúc công việc, lái xe về nhà, biết trong nhà có người đang đợi con, mà không phải liếc mắt một cái nhìn lại, không biết nhà ở nơi nào, không biết có ai để có thể dựa vào.”

Bà nắm tay cháu gái tay, trong mắt có nước mắt lập loè, “Tiểu Từ, bà nhìn ra được con thực thích Thẩm tổng, Thẩm tổng cũng thực thích con, nếu các con thiệt tình yêu nhau, phải ở bên nhau thật hạnh phúc, không cần cố kỵ quá nhiều, con muốn đi nơi nào liền đi nơi nấy, không cần để ý bà.”

Khương Từ đỏ mắt lắc đầu, tay cô cầm chặt tay bà ngoại, kìm nén nước mắt, mỉm cười nói: “Con sẽ không đi đâu bà nội, con chỉ ở Dung Thành. Con sẽ không rời bà, bà cũng không thể rời khỏi con.”

Bà cười, nói: “Tiểu Từ, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, con phải chấp nhận.”

Khương Từ lắc đầu, cô dựa vào trong lòng ngực bà nội, nước mắt không khống chế được mà trào ra. Bà Khương hiền từ mà vỗ nhẹ lưng cháu gái, gió đêm mùa hè nhẹ nhàng thổi qua, phảng phất trở lại rất nhiều năm trước, ở trước cửa nhà cũ nát, Khương Từ khi còn nhỏ cũng thường dựa vào trong lòng ngực bà nội như vậy, đó là khoảng thời gian mà bà cháu hai người sống nương tựa vào nhau, cả đời cũng sẽ không quên.

Buổi tối nay, Khương Từ mới bỗng nhiên nhận ra bà nội so với mấy năm trước lại già đi rất nhiều, cô suốt đêm không ngủ được, sáng sớm hôm sau cùng bà nội ăn xong bữa sáng, liền vội vàng ra ngoài. Cô đã hẹn người môi giới, đến xem phòng bên Tân Thành, căn hộ kia cô đã xem qua rất nhiều lần, phòng có tầm nhìn thoáng đãng nhìn ra hồ, rất yên tĩnh, đối diện chính là công viên do chính phủ quy hoạch, bên cạnh có siêu thị cũng có bệnh viện, tất cả đều đầy đủ hết. Cô ở trong phòng lại tỉ mỉ nhìn, người môi giới nói với cô: “Khương tiểu thư, căn hộ này nếu cô thích thì nhanh chóng chốt luôn, tôi không lừa cô, phòng này gần đây cũng có một khách hàng coi trọng, cô nếu bây giờ không mua luôn, hai ngày nữa khả năng đã bị người khác mua mất rồi.”

Khương Từ đi ra bên ngoài ban công, có thể nhìn thấy hồ nhân tạo phía đối diện rất đẹp. Cô xác thật thực vừa lòng căn hộ này, nhưng tiền nhà hơn số tiền cô dự toán, phòng ở lại là phòng thô, sau phải trang hoàng còn cần một số tiền. Cô lúc trước căn bản muốn chờ thêm một thời gian, tích cóp một khoản tiền, nhưng cô hiện tại bỗng nhiên không muốn chờ nữa, hạ quyết định, quay đầu lại cùng người môi giới nói: “Phiền anh giúp tôi liên hệ chủ phòng, tôi lấy phòng này.”

Người môi giới nghe vậy cao hứng nói: “Được, tôi lập tức liên hệ cho chủ phòng.”

Người môi giới đi ra bên ngoài gọi điện thoại, Khương Từ đứng ở bên ngoài ban công, cô cầm di động, do dự một lát, cuối cùng nhắn WeChat cho Diệp Chiêu: Cậu bây giờ có tiền trong tay không? Có thể cho tớ vay mười vạn trước được không, chờ thêm một khoảng thời gian nữa tớ có liền lập tức trả cậu.

WeChat gửi đi, qua trong chốc lát, Diệp Chiêu gọi điện thoại qua đây cho cô, hỏi: “Làm sao vậy? Đột nhiên cần nhiều tiền như vậy?”

Khương Từ nói: “Tớ muốn mua nhà cho bà nội, đã xem xong, nhưng tớ giờ vẫn thiếu mười vạn để đặt cọc.”

Diệp Chiêu biết Khương Từ vẫn luôn muốn mua phòng ở cho bà nội, nghe vậy cũng không hỏi nhiều, gật đầu, nói: “Được, chốc nữa tớ chuyển cho cậu.”

Khương Từ cảm kích nói: “Cảm ơn, tớ nhất định sẽ chuyển cho cậu.”

“Không có việc gì.” Diệp Chiêu nói: “Nhưng mà di động tớ có hạn ngạch không chuyển được nhiều như vậy, khi nào cậu cần? Lát tớ đi ngân hàng chuyển cho.”

“Buổi chiều đi.”

“Được, tớ bận xong, một lát liền đi ra ngoài chuyển cho cậu.”

“Được.” Khương Từ nắm di động, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu, Diệp Chiêu.”

“Được, với tớ mà còn khách khí như vậy.”

11 giờ trưa, Diệp Chiêu đi ra ngân hàng chuyển tiền cho Khương Từ, chính là vừa đi từ ngân hàng ra tới, vừa lúc gặp được Thẩm Thính Nam.Thẩm Thính Nam xử lý xong công chuyện ở Bắc Thành,bay về Dung Thành hai ngày, lúc ấy anh mới vừa xuống phi cơ, đang chuẩn bị về khách sạn tắm rửa thay quần áo trước, giữa trưa lại đến văn phòng Khương Từ đón cô ăn cơm, tính cho cô kinh hỉ.

Khi đó xe ngừng ở ven đường, đang ở chờ đèn đỏ, Diệp Chiêu chuẩn bị qua đường, vừa vặn chạm mắt với Thẩm Thính Nam đang ngồi ở hàng ghế dưới.Thẩm Thính Nam không có biểu tình gì mà nhìn cậu một cái, cũng không có ý tứ muốn chào hỏi, nhưng Diệp Chiêu đã mở miệng trước, “Thẩm tổng.”

Thẩm Thính Nam liếc cậu một cái, nhàn nhạt “Ân” một tiếng, anh vừa rồi nhìn thấy Diệp Chiêu từ ngân hàng đi ra, thuận miệng hỏi một câu, “Đến ngân hàng có công chuyện?”

Diệp Chiêu khẽ cười, nói: “Đúng vậy, qua đây chuyển tiền cho Tiểu Từ.”

Thẩm Thính Nam căn bản đã dời ánh mắt, nghe vậy, ánh mắt một lần nữa trở lại trên mặt Diệp Chiêu, nhìn cậu, hỏi: “Tiền gì?”

Diệp Chiêu nói: “Anh không biết sao? Tiểu Từ mua phòng ở cho bà nội, thiếu mười vạn đặt cọc.”

Cậu biết rõ còn cố hỏi, “Sao thế? Tiểu Từ không nói với anh sao?”

Thẩm Thính Nam không có biểu tình gì mà nhìn cậu một cái, sau đó thu hồi ánh mắt, cùng tài xế nói: “Lái xe.”

Khương Từ kí xong hợp đồng mua phòng, đến ngân hàng thanh toán khoản cho vay đã là 6 giờ chiều.

Cô cả một buổi trưa đều bận rộn ký hợp đồng cho vay, vẫn luôn không để ý di động, từ ngân hàng đi ra, mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ. Cô click mở cuộc gọi nhỡ, nhìn thấy tên Thẩm Thính Nam, trên mặt tức khắc nở nụ cười, lập tức gọi qua cho anh, điện thoại vang lên trong chốc lát liền kết nối, cô vui vẻ nói: “Thẩm Thính Nam, anh gọi điện thoại cho em sao, em vừa mới ở bên ngoài làm việc.”

Thẩm Thính Nam “Ân” một tiếng, cảm xúc không quá cao, nói: “Anh đến Dung Thành rồi.”

Khương Từ nghe vậy, hoài nghi chính mình nghe lầm, kinh hỉ hỏi: “Đến khi nào? Không phải nói cuối tuần mới về sao?”

Thẩm Thính Nam nói: “Xong xuôi hết liền lại đây.”

Lại hỏi: “Em bây giờ ở đâu?”

Khương Từ nói: “Em mới vừa ở ngân hàng xong việc, anh giờ ở khách sạn sao? Em qua đấy tìm anh đi.”

“Ở ngân hàng nào? Phát định vị cho anh, anh qua đón em.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Khương Từ liền vào Wechat Thẩm Thính Nam gửi định vị, sau đó liền ngồi đến ghế dài ven đường đợi anh.

Mười phút sau, xe Thẩm Thính Nam dừng đến ven đường, Khương Từ liếc mắt một cái là nhìn thấy, vui vẻ mà chạy tới phía anh.

Cô mở cửa ghế phụ lên xe, vừa lên xe liền lai vào trong lòng ngực Thẩm Thính Nam, đôi tay ôm lên cổ Thẩm Thính Nam, ngẩng đầu hôn anh.

Bạn đang đọc Rơi vào trong tay em của Nghê Đa Hỉ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trang.trang
Phiên bản VietPhrase
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.