Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áo trấn thủ nhỏ công đức (2)

Phiên bản Dịch · 1644 chữ

Chương 299: Áo trấn thủ nhỏ công đức (2)

Nếu vì chuyện này mà bại lộ thân phận của mình, vậy thì đây là họa chứ không phải phúc, chính mình cũng không có chỗ nào có thể vui.

“Nên nghĩ một cách nào đó, để giấy đạo nhân có thể tạm thời tích trữ công đức, lại để cho sau này lúc Thiên đạo lão gia phát tiền lương sẽ phát đến tài khoản phụ thuộc kia...”

Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, rất nhanh đã rơi vào suy tư.

...

Nếu như nói có đặc tính gì đó không cần có ở con người, theo quan điểm của Lý Trường Thọ chính là tràn đầy lòng hiếu kỳ quá mức.

Hắn đã căn dặn nhiều lần, bảo Vương Kỳ không nên tùy tiện nếm thử Độc Long rượu.

Không nghĩ đến chưa tới mười hai canh giờ, vị Vương Kỳ sư đệ này đã...

Ngày hôm sau xuất phát đi Trung Thần Châu, bảo thuyền đang từ từ bay về phía trước, trên thuyền hơn phân nửa luyện khí sĩ, bất luận là tu vi cao hay thấp, có phải đang làm dáng hay không cũng đều tự tìm địa phương tu hành.

Lý Trường Thọ vì nguyên thần mới làm xong áo trấn thủ nhỏ công đức, lén lút từ bên cạnh Hữu Cầm Huyền Nhã trốn đi, rồi tìm nơi hẻo lánh ngồi ở đó.

Hắn vừa ngồi xuống, lấy một tờ giấy linh thụ tinh hoa thành người trẻ tuổi, bắt đầu dùng ngón tay cắt tỉ mỉ, Vương Kỳ đã khom người vội vàng đi tới đây.

Tu vi của Vương Kỳ đã là Quy Đạo cảnh cấp năm, nhưng vào lúc này đỉnh đầu đang bốc khói, mặt mày đỏ ửng, trong đôi mắt có thần quang lấp lóe, ngày thường phóng khoáng ngông ngênh, nhưng lúc này hoàn toàn không có một chút.

"Trường Thọ sư huynh... rượu kia, có, có thuốc giải không?

Ta không cẩn thận, đã uống lỡ một ly!"

Lý Trường Thọ: ...

“Không cứu nổi, mau đi đi, người kế tiếp.”

Tất nhiên, những lời thoại này không thể nói thẳng ra, dù sao mọi người đều là đồng môn.

Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Rượu này lấy đâu ra thuốc giải?

Vương sư đệ, ta đã dặn đi dặn lại, tại sao ngươi vẫn!"

"Ta chỉ là có chút hiếu kỳ..."

Vương Kỳ không nhịn được dậm chân, "Sư huynh, ta nên làm thế nào đây?"

"Ngươi và Nhạn Nhi sư tỷ đã kết thành đạo lữ, việc này vốn không nên khó khăn như thế mới đúng."

Vương Kỳ yếu ớt nói: "Nơi này vạn chúng nhìn chằm chằm, Chưởng môn và thái thượng trưởng lão đều nhìn thấy đó!"

Lý Trường Thọ: ...

Nói cho cùng, nếu Chưởng môn và các trưởng lão muốn nhìn trộm những chuyện này, các ngươi ở trong tiên môn bố trí trận pháp phòng ngự trong động phủ, thật sự có thể ngăn cản tiên thức dò xét của những cao nhân này sao!

Tiên thức của Thiên Tiên cảnh hậu kỳ mạnh bao nhiêu, đương nhiên trong lòng Lý Trường Thọ hiểu rất rõ.

Tửu Cửu sư thúc bỏ ra rất nhiều tiền, ủy thác hắn chế tạo trận pháp phòng hộ tổng ở lầu các, như vậy mới có thể miễn cưỡng ngăn cản thôi...

Tất nhiên lời này không thể nói thẳng ra, để tránh việc gây nên nỗi bất an cho những đạo lữ trong môn phái.

Ngộ nhỡ có một số người đệ tử trẻ tuổi theo đuổi kích thích, vụng trộm nhưng rất to gan, xấu hổ đến mức bất ngờ bộc phát tâm ma, tẩu hỏa nhập ma, vậy thì nhân quả sẽ kết lớn.

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng rồi nói:

"Việc này không bằng đi tìm Chưởng môn cầu cứu, mời Chưởng môn ra tay, giúp ngươi luyện hóa dương khí trong cơ thể.

Thật ra chưởng môn cực kỳ chiếu cố với những đệ tử trẻ tuổi như chúng ta, hơn nữa việc này cũng chỉ có thể đi tìm chưởng môn, nếu tìm các trưởng lão khác, chắc chắn ngươi sẽ gặp trách phạt quở trách."

Vương Kỳ cẩn thận suy tư, nhưng cũng có đạo lý như vậy.

"Đã tạo phiền phức cho Trường Thọ sư huynh rồi!"

Vương Kỳ khom người làm đạo vái chào, đáy lòng thở dài, "Vậy ta đi cầu kiến Chưởng môn, nếu Chưởng môn trách phạt ta, ta cũng phải nhận."

Lý Trường Thọ khẽ gật đầu, vị Kỳ Kỳ sư đệ này cũng có chút trách nhiệm, sau khi uống trộm Độc Long rượu, không hề mang rắc rối cho đạo lữ nhà mình.

Đưa mắt nhìn thân hình Vương Kỳ khom lại vội vàng rời đi, Lý Trường Thọ không nhịn được lắc đầu...

Chuyện này là sao.

Cũng may không đưa cho Vương Kỳ Hùng Tâm đan, nếu không thì bây giờ thân hình Vương Kỳ đã không phải cong lại đơn giản như vậy, mà phải là ở đầu thuyền, ôm lan can nhảy múa đong đưa...

Lý Trường Thọ nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục giám sát khắp nơi, cũng thuận tiện chú ý tới tình hình bên Vương Kỳ.

Ở trên chiếc bảo thuyền này, Lý Trường Thọ đã tìm được mấy con đường thoát thân nhanh nhất.

Nếu trên đường bị tấn công, lại địch mạnh ta yếu, vậy thì hắn có thể lấy tốc độ nhanh nhất, thoát ra khỏi nơi này, đi tìm viện binh...

—— Lúc tính chiến lược rút lui phải có một lý do danh chính ngôn thuận, thật ra nó cực kỳ quan trọng.

Lý Trường Thọ tiên thức bắt được, Vương Kỳ gõ cửa phòng xa hoa ở tầng cao nhất trên bảo thuyền.

Sau khi Vương Kỳ đi vào, phịch phịch một tiếng trực tiếp quỳ xuống, nói với Chưởng môn Quý Vô Ưu chuyện mình nhất thời hiếu kì, uống Độc Long rượu.

Vô Ưu đạo nhân cũng có chút buồn bực, liếc nhìn Vương Kỳ, bảo Vương Kỳ mang Độc Long rượu tới đây.

Sau đó, Quý Vô Ưu dùng ngón tay dính một chút dịch rượu, cẩn thận phân tích dược tính, không nhịn được cười lên, lại hỏi Vương Kỳ vật này tới từ đâu.

Vương Kỳ do dự một lát, cũng không dám giấu diếm, liền khai ra Lý Trường Thọ, nói là mình đi tìm Trường Thọ sư huynh để đòi hỏi, không liên quan gì đến Trường Thọ sư huynh.

Vô Ưu đạo nhân cũng buồn cười, ôn thanh nói một câu:

"Đừng khẩn trương, vật này cũng không tệ, bần đạo cũng sẽ không trách phạt các ngươi.

Ta đã truyền âm gọi đạo lữ của ngươi tới đây, nhìn phía sau thử đi..."

Vương Kỳ quay đầu nhìn lại, Lưu Nhạn Nhi đã vội vàng đi vào căn phòng này, quỳ gối bên cạnh Vương Kỳ, khuôn mặt tràn đầy mờ mịt.

Sau đó, Quý Vô Ưu chắp tay cười, không cho bọn họ cơ hội mở miệng, đã bay ra khỏi căn phòng.

Chưởng môn mở trận pháp xung quanh căn phòng ra, lại tự mình ra tay, bố trí một tầng kết giới cho bọn họ.

Vương Kỳ và Lưu Nhạn Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã bị giam trong đó, không có cách nào đi ra được.

Làm xong những chuyện này, Quý Vô Ưu đến đỉnh chóp bảo thuyền, thưởng thức non sông tráng lệ trong thiên địa, còn không nhịn được cảm khái một tiếng:

"Trẻ tuổi thật tốt... khụ, khụ khụ!"

Lúc Quý Vô Ưu đang ho thì cúi đầu xuống, vừa khéo nhìn thấy Lý Trường Thọ đang đả tọa trong một góc bên mạn thuyền.

Vị Chưởng môn Độ Tiên môn này lập tức có chút hào hứng, thân hình bay xuống dưới đó.

Lý Trường Thọ vội vàng đứng lên nghênh đón, đáy lòng có chút bất đắc dĩ, cung kính hô: "Đệ tử bái kiến Chưởng môn."

"Ừm, không cần đa lễ." Vô Ưu đạo nhân tiện tay bố trí một tầng cách âm kết giới, đi thẳng vào vấn đề, "Ban nãy Độc Long rượu kia, còn có Hùng Tâm đan mà ngươi luyện chế, có mang theo không?"

Lý Trường Thọ lập tức lấy ra ba bình Hùng Tâm đan, sáu bầu Độc Long rượu, bỏ vào trong một bảo nang, dâng lên cho Chưởng môn.

"Chưởng môn, hình như nguyên thần của ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, sử dụng hai thứ... đại bổ này cùng một lúc..."

"Nghĩ lung tung gì đó, bần đạo lấy đâu ra đạo lữ?

Mấy nguyên hội này đều lẻ loi một mình."

Vô Ưu đạo nhân thấp giọng nói, "Bần đạo thật sự có mấy vị lão hữu, bọn họ trường sinh đã lâu, tâm tính phai nhạt, bản thân đạo lữ đã vô cùng bất hòa, thường xuyên vì chuyện này mà khổ não.

Khụ khụ...

Việc này ngươi làm không tệ, sau này đi bên kia, ngươi và Huyền Nhã đi theo sau ta, ta dẫn ngươi đi làm quen cao thủ thật sự trong tam giáo tiên tông một chút."

Đáy lòng Lý Trường Thọ không chút gợn sóng, cố gắng làm ra dáng vẻ hơi kích động, thấp giọng nói:

"Đa tạ chưởng môn, đệ tử lĩnh mệnh."

Vô Ưu đạo nhân hài lòng cười một tiếng, thu bảo nang vào, đang định quay người rời đi thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

"Trường Thọ, ngươi và Nhân giáo Huyền Đô đại pháp sư của chúng ta..."

Trong lòng Lý Trường Thọ lập tức run lên.

Chuyện hắn và Đại pháp sư âm thầm thân cận quá mữ... đã bị bại lộ?

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 134

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.