Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cuộc sống tốt đẹp đang nghênh tiếp lấy chúng ta

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

Lâm Phàm đóng cửa kính lại,yên lặng chờ xác sống tới, nhưng đột nhiên lúc đó, tiếng xác sống kêu gào ngưng bặt, nghe được âm thanh từ nơi khác, thu hút đám xác sống rời đi.

Chắc là một người nào đó bị phát hiện.

"Thật lộn xộn."

Công ty rất loạn, bản vẽ rơi đầy đất.

"Haizz, dì lao công đi đâu mất rồi? không ở đây cũng tốt."

Dì lao công hơn bốn mươi tuổi, thân hình cân đối, cũng khá thu hút.

Bác hai của ông chủ say mê dì lao công, có lúc sẽ lợi dụng dì một chút , có thể nói, ông bác hai đó là người thiệt là đê hèn, hết sức đê hèn.

Hắn cúi người, lụm bản vẽ, sắp xếp ngay ngắn trên bàn.

Đối với người bình thường, những cái này chỉ là mấy tờ giấy.

Nhưng đối với dân thiết kế, đây là tâm huyết.

Mỗi lúc trời mưa, ở đây luôn có dù, nhưng không phải để mọi người che gió che mưa, mà được dùng để che bản vẽ.

"Mọi người đâu hết rồi ta?"

Hắn dọn dẹp xong, nhìn khắp nơi, không thấy một bóng người.

Nhưng hắn phát hiện cửa sổ văn phòng bể nát, nhìn giống có người đạp bể cửa sổ, sau đó nhảy xuống.

Hắn ngó đầu ra, nhìn thoáng xuống dưới.

Quả nhiên.

bên dưới rất nhiều thi thể.

Chắc hẳn là bị xác sống rượt, mọt người phá cửa nhảy xuống, ảo tưởng có lăng ba vi bộ, nhưng không ngờ tới, lực hút của trái đất, chết ngay tại chổ.

"Haizz. . ."

Hắn thở dài, bi thương đi ngược dòng sông.

Các đồng nghiệp đều rất tốt, đều là thế hệ trẻ, là những con người liều lĩnh.

Cho dù làm việc, hay là làm người, đều như thế.

Liều mạng kiếm tiền, bằng cả trái tim.

Mấy triệu bạc, mấy chục triệu tiền thiết kế là do bọn hắn kiếm về, nhưng khi lãnh lương, thì ít tới thương tâm.

Coi như vậy, nhưng bọn hắn cũng không có một lời trách móc.

Tất cả cũng vì tồn tại ở thành phố.

Đột nhiên, có âm trầm tiếng gào thét từ văn phòng.

"Chắc là ông chủ. . . không biết còn ổn không?" Lâm Phàm hơi tò mò, nhìn cửa gỗ đã bể nát, vẻ mặt hơi lo lắng.

Hắn muốn chào hỏi ông chủ sau đó giải thích một chút.

Trong văn phòng, ông chủ bước đi tập tễnh, cơ thể cức ngắc, đôi mắt mờ mịt,không nhìn thấy tròng đen, nước miếng chảy đầy miệng.

Suy cho cùng cũng là ông chủ, ở công ty, vẫn phải làm theo quy tắc công ty.

Cửa mặc dù đã bể nát, thế nhưng theo Lâm Phàm thấy, cho dù có cửa hay không, cũng phải gõ cửa rồi mới vào.

Giơ tay lên, gõ nhẹ vách tường.

Cốc cốc cốc!

Không có gì phải vội, gõ nhẹ nhàng chậm chạp.

"Ông chủ, ta vào nha."

Chẳng qua là, chào đón hắn không phải là nụ cười giả tạo như mọi khi, nụ cười đó đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thèm khát đồ ăn.

Ông chủ gào thét dữ tợn, sau đó nhào về phía Lâm Phàm.

Sau khi biến thành xác sống, sức mạnh cùng với tốc độ tăng lên, không có cảm giác đau, là một quái vật khủng bố.

Nửa người trên của ông chủ tỏa ra mùi hôi.

Giống như thịt heo đã để mấy ngày, bị biến thịt heo thúi.

Lâm Phàm không tỏ ra ghét bỏ, hắn biết ông chủ rất vất vã, chắc chắc là ở lại công ty thức đêm tăng ca, chưa kịp đi tắm.

Cùng lúc ông chủ nhào tới, hắn chém một dao.

Phập phập!

Máu đen, bắn tung tóe.

Cái đầu của ông chủ bay lên trời, đầu một nơi thân một nơi, té ngã ra đất.

【 Giết chết xác sống 】

【 thu hoạch được điểm số +1 】

"Ông chủ, hôm qua ta xem phim thật mà, ta không có lừa ngươi."

"Ban đầu ta muốn đi làm, nhưng bây giờ công ty hoạt động không nổi nữa, đồng nghiệp còn không có, thật sự không có."

"Trong thời gian vừa qua, cảm ơn ngươi đã dạy dỗ ta rất nhiều, ta cũng học tập được nhiều tri thức."

"Tiền lương tháng này, ta nghĩ nên thanh toán, ta giúp ngươi tính toán một chút."

Hắn lấy giấy bút ra.

Tính toán cẩn thận.

"Ông chủ, lương cứng của ta là hai ngàn năm trăm tệ , căn cứ theo quy tắc thiết kế một bản trích phần trăm được năm trăm tệ, tăng ca tháng này, tất cả vẽ năm bản thiết kế, mỗi một bản thiết kế đều thành công, tính toán đâu đó, tổng cộng là năm ngàn tệ."

Lâm Phàm nói một mình, lúc nói chuyện, còn nhìn vào đầu ông chủ.

Hắn không lợi dụng tính dư tiền, cxung không tính ít bớt tiền.

Tất cả đều dựa theo quy tắc công ty.

Tiền của ta là của ta, không là của ta, ta sẽ không lấy.

Cho dù là tận thế, trời sập đất nứt, chỉ cần quy tắc vẫn còn, là còn hy vọng.

"Ông chủ, tiền này do ta vất vã làm ra, những khoản tiền nhỏ nhặt, ta sẽ không tính toán với ngươi, ngươi nói người muốn có kết quả tốt, thì không nên để ý tới mấy cái nhỏ nhặt, ta hiểu rõ, cái chuông gió là quà ta tặng cho công ty." Lâm Phàm nói không có chút nào tự ti.

Tiền vốn là của hắn, cho nên thái độ của hắn cũng không phải thương lượng.

Chỉ cần không làm chuyện trái lương tâm, thì cũng không cần tự ti, ngẩng đầu ưỡn ngực.

"Ta thấy ngươi cũng không có ý kiến."

Lúc này, hắn thấy trên mặt bàn, có một xấp tiền, đè lên một bản hợp đồng.

Xem ra trước khi tận thế, có người tới công ty ký hợp đồng, đồng thời đưa tiền đặt cọc.

Ước lượng, xấp tiền này, có thể lên tới mấy chục ngàn tệ.

"Ông chủ, ta tự lấy tiền, ngươi cứ tin vào uy tín của ta, ta sẽ không lấy dư một tấm, cũng không lấy thiếu tấm nào."

Đếm tiền.

Lấy năm mươi tờ một trăm tệ, sau đó hắn đặt tiền thừa lên bàng.

"Ông chủ, hẹn gặp lại."

vẫy vẫy tay, đi ra công ty, quay đầu nhìn lại công ty, nơi này đã từng cho hắn cảm giác vui sướng, tương lai hy vọng.

Thật đáng tiếc, tất cả đều mất.

Đồng nghiệp mất.

Ông chủ mất.

Khách hàng cũng mất.

Cảnh còn, mọi người mất.

Hắn yêu quý chổ này, không phải vì nơi này đẹp, mà vì các đồng nghiệp của hắn.

Còn ông chủ thì. . . là người thường xuyên tẫy não bọn hắn.

Khẩu hiệu: Trung với khách hàng, vì khách hàng phục vụ.

Trong lòng thì, trung với ông chủ, vì ông chủ phục vụ, lợi ích của ông chủ là trên hết, khách hàng rất nhiều, hại một đám khách, sau đó hại tiếp đám khác.

Chuông gió nhẹ nhàng đong đưa.

Vang lên âm thanh nhỏ nhẹ.

Nhấn nút thang máy.

graoo!

Nghe âm thanh là biết vô cùng ác độc.

Mấy tên xác sống nhân viên ở công ty kế bên, nghe được âm thanh, phát khùng chạy tới.

Tốc độ rất nhanh, muốn cắn chết Lâm Phàm.

Phập phập!

Âm thanh có hơi âm trầm.

Hắn không nhìn lại, cũng không nói nhiều, đi vào thang máy, nhấn lầu một.

Lúc thang máy đóng cửa, mấy cái xác nằm yên bên ngoài.

Làm xong.

Lấy được tiền lương, từ lúc đi ra khỏi công ty, hắn đã không còn liên quan gì tới công ty nữa.

Hắn bấy giờ đã thất nghiệp.

Không còn công việc, không còn nguồn thu nhập.

Phải đi tìm việc làm thôi.

Rời khỏi tòa nhà.

Đạp xe đạp.

Chờ đợi đèn xanh.

"Thật trống trãi, quá yên tĩnh, ta không quen thuộc cuộc sống mới." Đèn xanh sáng lên, hắn đạp xe đạp, đạp cực nhanh trên đường lớn.

"Tới nhà rồi."

Đạp xe đạp, lưng đeo balo đựng tiền, cảm giác nặng nặng, vô cùng yên tâm, tốt đẹp.

Cuộc sống không chỉ lo trước mắt.

Còn lo cho tương lai.

Tương lai mù mịt, càng làm hắn mong đợi hơn.

Bạn đang đọc Ta Một Người Ném Lăn Tận Thế (Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LâmPhạmDuyPhương
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.