Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dặn dò của Tiên Tử

Tiểu thuyết gốc · 1351 chữ

Đợi mặt trời lên cao, Liễu Mi mới quay lại đỉnh Trúc Phong tránh làm phiền chủ tử nàng tu luyện.

Mặt trời lúc này vẫn còn khuất sau ngọn trúc trên đỉnh núi, những tia nắng vàng ươm buổi sáng đang len lỏi qua cánh rừng trúc bát ngát chiếu lên mặt sân ở đỉnh Trúc Phong, cũng có một chút ánh nắng hắt vào bên trong tiểu đình đánh thức Lục Tuyết Kỳ từ mộng cảnh tỉnh lại.

Từ trong rừng trúc xanh ngát kia một thân ảnh nử tử dần xuất hiện, ánh nắng buổi sớm mai bị bóng lưng nàng chặn lại ở phía sau, nàng chính là Liễu Mi.

Đến trước tiểu đình khoảng mười bước chân, nàng ta liền dừng lại, cẩn thận thi lễ với chủ tử của mình.

- Tiểu nô bái kiến chủ tử, đêm qua tiểu nô đã đi gặp Lý công tử, công tử có nhờ tiểu nô chuyển lời cho chủ tử.

Lục Tuyết Kỳ chăm chú nghe Liễu Mi thuật lại chuyện đêm qua, nghe xong nàng cũng chỉ nói.

- Cứ theo ý của hắn, hai năm tới đây cũng sẽ như vậy, ngươi cứ theo lệnh hắn mà làm là được!

Liễu Mi càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, bởi nàng nhận ra chủ tử của nàng dường như rất ưu ái vị đồ tôn họ Lý này.

- Vâng, thưa chủ tử!

Lục Tuyết Kỳ ngước lên nhìn sắc trời ở bên trên, rồi nói với Liễu Mi.

- Theo ta!

Liễu Mi nghe liền hiểu ý, hóa thành một tiểu bạch hồ nhảy lên vòng tay của Lục Tiên Tử, ngoan ngoãn nằm yên.

Lục Tuyết Kỳ chân đạp hư không, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ qua một vài bước chân đã đứng ở bên trong Hoàng Cung Phù Quang Tiên Quốc.

Nàng lăng không mà đứng, khí thế siêu phàm thoát tục, gió thổi làm đạo bào nàng bay bay trong gió không ngừng tôn lên vẻ đẹp huyền bí của nàng, hình dáng này của nàng làm cho không ít kẻ định lực thấp đứng ngây ngốc mà nhìn.

Hoàng đế của Phù Quang Tiên Quốc dường như ngay lập tức hiện thân, tiến đến nghênh đón nàng.

- Đồ nhi bái kiến sư phụ!

Lục Tuyết Kỳ tùy ý gật đầu đáp lễ của hắn, đoạn, nàng căn dặn.

- Chính Thuần, ta thấy Tam Hoàng Tử của ngươi tư chất không tồi, ta muốn thu làm Dược Đồng, tuy vậy, bản tính của hắn còn khiếm khuyết cho nên lệnh cho hắn trong vòng hai năm tu thân dưỡng tính, nuôi dưỡng linh sủng bạch hồ khai khiếu, sau đó mang theo bạch hồ tiến vào Thanh Vân Tông diện kiến ta hoàn thành khảo thí tư cách.

Âm lượng của giọng nói nàng tuy bình thường nhưng lại truyền ra khắp Hoàng Cung như thể thông báo với tất cả mọi người vậy.

Lý Trường Ca lúc này cũng đã được Phó Thống Lĩnh Đại Nội Thị Vệ mang đến diện kiến nàng.

Lý Trường Ca thấy nàng lập tức thi lễ.

- Tiểu bối bái kiến Tiên Tử!

Nàng chỉ nhìn hắn đúng một cái rồi xoay người rời đi, thái độ vô cùng lãnh đạm.

- Nhớ lấy, linh sủng này của ta tuyệt đối không được để thất lạc.

Giọng nàng vẫn còn quanh quẩn trong thiên địa nhưng thân ảnh của nàng đã hoàn toàn không thấy đâu.

"Tiểu tử, chuyện còn lại thành hay bại đều nằm ở trong tay ngươi rồi!"

Ở cách đó ước chừng gần trăm dặm, Lục Tuyết Kỳ thoáng nhìn lại Hoàng Cung Phù Quang Tiên Quốc một cái, rồi nàng tế lên Thiên Gia lấy nó làm phi kiếm lướt đi trên không trung như sao băng vụt ngang qua bầu trời Phù Quang Tiên Quốc.

"Phù, cuối cùng cũng rời đi!"

Lão tổ Lý gia như trút được gánh nặng trong lòng mà tự nhủ.

Có một vị Đại Năng đi đi lại lại trong Tiên Quốc của mình, dù là ai thì đều cũng sẽ có tâm lý dè chừng, thấp thỏm như lão.

"Thuần nhi, bảo Trường Ca hắn cẩn thận một chút, cố gắng đừng làm phật ý của Tiên Tử."

"Vâng thưa phụ hoàng!"

Lý Chính Thuần quay sang nhìn hoàng nhi của mình, y trầm giọng nói.

- Hoàng nhi con nhất định phải bảo vệ tốt bạch hồ, đừng để bạch hồ xảy ra một chút thương tổn nào, nếu không đừng trách phụ hoàng ta.

Lý Trường Ca rất nghiêm chỉnh chắp tay thi lễ lĩnh chỉ từ phụ hoàng.

- Hoàng nhi tuân chỉ!

Nói xong, Lý Trường Ca liền đưa hai tay ra đón lấy bạch hồ đang lơ lửng trên không trung, Liễu Mi nằm gọn trong vòng tay hắn, đầu nàng một mực dúi vào khuỷu tay hắn như thể đang trốn mọi vật lạ lẫm xung quanh.

Biểu hiện này của nàng không khác gì một tiểu thú bình thường cả.

"Diễn còn giỏi hơn cả lão tử!!!" Lý Trường Ca nhìn vị đại tỷ trong tay mình không khỏi cảm khái, đây đúng là kẻ ở phường hát gặp người trong nghề mà!

Đồng thời hắn cũng để ý thấy được không ít ánh mắt ác ý đổ dồn về bạch hồ trên tay mình, tuy ngắn ngủi nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

"Tiểu đệ đệ, kẻ thù của ngươi trong Hoàng Cung này cũng không ít nhỉ?"

Thiên phú và thể chất của hắn bài danh hạng ba ở Hoàng Cung chỉ xếp sau Lý Thiên Minh và Lý Băng Băng, đương nhiên là nằm trong tầm ngắm của tất cả các thế lực có ý thù địch với Tần gia, hoặc những người không ủng hộ hắn, đặc biệt là phe cánh ủng hộ Lý Thiên Minh và Hoàng Hậu.

Thành thử ra mà nói, chỉ riêng những người chịu trách nhiệm thường xuyên giám sát hắn ở Hoàng Cung này cũng đã đủ để lập thành một đội ngũ thảo phạt ma thú tiêu chuẩn (trên dưới mười người).

Còn tai mắt mà nói, nhiều không đếm xuể, nhiều khi trong đội ngũ tuần tra quanh Trường Ca Cung cũng đã có ba đến bốn tên là tai mắt của các phương thế lực trong cung.

Cho nên chuyện này đối với Lý Trường Ca mà nói cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

"Rồi tỷ cũng sẽ quen thôi!"

Hắn đáp lời nàng, giọng điệu vô cùng tùy tiện, như thể rất quen thuộc với chúng.

Phó Thống Lĩnh Đại Nội Thị Vệ cũng mau chóng đưa hắn tiếp đất.

- Tam Điện Hạ đi thong thả!

Phụ hoàng hắn nhìn qua hắn một thoáng rồi lập tức rời đi.

- Phụ hoàng đi thong thả!

- Cung tiễn bệ hạ!

Lý Trường Ca đặt bạch hồ lên vai, lấy tay vuốt ve sống lưng của nó để trấn an, rồi nghênh ngang rời đi, vẻ mặt rất là đắc ý.

Có không ít quan lại mắng hắn là không có tiền đồ, đường đường là Tam Hoàng Tử của một Hoàng Triều Tu Tiên, vậy mà phải cúi mình làm dược đồng, ấy vậy mà tên ngốc này còn không nhận thức được hoàn cảnh của bản thân còn huênh hoang như vậy.

Tần Thiên Tuyết, phi tần của Hoàng Đế đương triều, nhìn theo bóng lưng nhi tử mà có chút đau lòng.

Đối phương không những là Đại Năng, mà còn là sư phụ của phu quân nàng, chuyện này thực sự rất khó để xoay chuyển.

"Lão thiên a! Rốt cuộc Ca nhi đã làm gì sai? Tại sao nó lại phải gánh chịu những điều tệ hại như thế này?"

Ánh mắt của Thiên Tuyết thập phần thương xót cho Trường Ca, nàng bắt đầu tính toán đường lui cho hắn.

Cảm nhận được sự lo lắng của mẫu thân, Lý Trường Ca có chút xúc động.

"Mẫu thân, chỉ còn hai năm nữa thôi, Ca nhi sẽ không để cho người buồn phiền nữa!"

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.