Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỳ Dạ

Tiểu thuyết gốc · 2311 chữ

Tuy bình thường Lã Vọng rất trầm ổn nhưng dưới cơn say của linh tửu cộng với cơn ghen trong người, sự ôn dưỡng của hắn đã tan thành mây khói, trong ánh mắt hắn chỉ còn lại sự ghen tuông và phẫn nộ.

Nhưng đối với Mạnh Tuấn Hạo và Hoa Hướng Tâm ánh mắt đó chính là sự biểu thị của sự đố kỵ, ghen ghét và thèm muốn của kẻ nghèo hèn trước sự sủng ái của Hoa Khôi dành cho Tam Điện Hạ.

Mấy tên này thấy vậy liền bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lã Vọng để khiêu khích hắn ta, chốc chốc lại nhìn về Ngưng Thanh Tuyết mà hồ ngôn loạn ngữ làm Lã Vọng ở bên kia bắt đầu trở nên nóng nảy.

Trong ánh mắt của Lã Vọng, hai tên này và Lý Trường Ca chính là có ý muốn bất chính hạ lưu với Ngưng Thanh Tuyết qua những ý nghĩ dơ bẩn ghê tởm, nghĩ vậy, trong lòng hắn càng thêm rạo rực muốn dạy cho đám quần là áo lụa này một bài học.

Trong lúc Ngưng Thanh Tuyết trở lại vũ đài sau rèm che để nghỉ ngơi một lát sau hai màn biểu diễn, những tên nam tử khác bắt đầu hướng Lý Trường Ca mà chúc mừng, hành động này của mọi người càng làm hắn tức tối.

Nhất là hai tên bên cạnh Lý Trường Ca liên tục dùng những lời lẽ thô tục để miêu tả về thân thể mỹ miều của nàng, hắn càng điên tiết.

- Hai tên đốn mạt kia, sao các ngươi lại dám dùng những lời lẽ như vậy để xúc phạm nàng?

Lã Vọng vỗ bàn đứng dậy chỉ tay về phía Mạnh Tuấn Hạo và Hoa Hướng Tâm mà quát lớn làm cả đại sảnh chìm vào im lặng trong thoáng chốc.

Đây là lần đầu tiên có người bất bình vì những chuyện thường thấy này ở Thúy Ngưng Lâu như Lã Vọng.

Ngưng Thanh Tuyết trong lòng không khỏi cảm thấy cảm kích bởi hành động này của Lã Vọng.

"Tên họ Lã này thật thú vị!"

Mạnh Tuấn Hạo tay cầm bình rượu, lảo đảo đứng dậy chửi lại hắn, một tay vẫn còn ôm thị nữ hầu rượu ở kế bên để đứng vững.

- Ngươi điên à? Đây là Thúy Ngưng Lâu, nàng cũng không phải là của ngươi, ngươi lớn tiếng như thế để làm cái gì? Để lấy lòng nàng hả? Ha ha, si tâm vọng tưởng vừa thôi, tự tiểu ra một bãi mà nhìn lại ngươi xem, có xứng đáng làm hộ vệ của Tam Điện Hạ hay không còn chưa biết, nói gì đến sánh vai cùng nàng?

- Ha ha ...

Cả đại sảnh cười ầm lên trước lời nói của hắn.

Lã Vọng cảm thấy bị hắn lăng mạ vô cùng.

Ngưng Thanh Tuyết vì những lời này của Mạnh Tuấn Hạo mà cảm thấy có chút chán ghét cả ba người Lý Trường Ca bọn họ.

Lã Vọng vận khí, ngay lập tức khí thế hắn tăng vọt trong phút chốc, chân khí hoàn lưu hất văng bàn rượu ra xa, dọa cho mọi người ở xung quanh hắn lùi ra xa để lộ một mảnh trống trải xung quanh hắn.

- Tên họ Mạnh kia có dám đánh với ta một trận? Nếu ngươi thua ngươi phải cúi đầu xin lỗi nàng ấy.

Ngưng Thanh Tuyết nhìn Lã Vọng không khỏi cảm kích vì câu nói này của hắn.

Mạnh Tuấn Hạo càng cười lớn hơn nữa.

- Ha ha ... ngươi có biết xấu hổ không đấy? Ngươi còn không xứng làm thị vệ canh cửa cho phủ bổn công tử lại đòi quyết đấu với bổn công tử? Có một chút tài năng là có thể kiêu căng sao? Lã gia ngươi so được với Mạnh gia ta?

Lã Vọng thẹn quá hóa giận cười lớn nói:

- Nam nhi đại trượng phu ra ngoài hành tẩu Tu Chân giới lại chỉ có thể võ mồm, hô to gọi nhỏ tên gia tộc để dọa nạt người khác, người như ngươi cũng xứng được gọi là nam nhi? Ngươi đúng là tên hèn nhát.

Lý Trường Ca uống nốt rượu trong ly, bộ mặt vô cùng chán chường đứng dậy rời đi, hành động này của hắn làm Lã Vọng vô cùng gai mắt.

Nhã hứng đêm nay bị ba tên này quấy rầy thành một mớ hỗn độn, thật hết nói nổi.

Lã Vọng quát lớn.

- Đứng lại cho ta! Các ngươi phải xin lỗi nàng mới được rời đi.

Lý Trường Ca mặc kệ hắn, tiếp tục bước đi.

- Ngươi đứng lại cho ta!

Lã Vọng hét lớn làm mọi người giật mình mà nhìn hắn, tên này điên rồi, hắn dám quát cả Tam Điện Hạ.

Mạnh Tuấn Hạo mặt nghệch ra, cười như không cười, giễu cợt hắn.

- Ngươi ... điên rồi sao? Ngươi dám khi quân phạm thượng?

Lý Trường Ca lúc này cũng đã xoay người lại, trông có vẻ rất tức giận, nhưng Lã Vọng đã lỡ lời, bây giờ có nói gì cũng vô ích, đúng là giận quá mất khôn.

Ngưng Thanh Tuyết vì mến mộ nghĩa khí lẫn tâm ý của Lã Vọng mà đứng ra giải vây cho hắn.

- Tam Điện Hạ, chuyện này cũng vì tiểu nữ mà ra, mong ngài lượng thứ cho Lã công tử, hắn cũng là vì có chút bất bình nên mới mạo phạm người.

Lý Trường Ca duy trì trầm mặc mà nhìn nàng một lát, đoạn, hắn hỏi nàng.

- Vậy nàng nói xem, nàng sẽ lấy cái gì để bồi tội thay hắn?

Lã Vọng siết chặt nắm đấm, nhưng đã bị Ngưng Thanh Tuyết truyền âm cản lại.

"Lã huynh, xin huynh hãy rời đi, chuyện ở đây, tiểu muội có thể lo liệu, xin đừng làm chuyện phức tạp hơn nữa!"

Nàng bình tĩnh đáp lời hắn.

- Tiểu nữ nguyện hầu chuyện điện hạ một đêm để bồi tội!

Lý Trường Ca sảng khoái gật đầu.

- Hảo, ta nể mặt nàng mà tha cho hắn ta một lần!

Lã Vọng đè xuống sát khí trong lòng, ánh mắt long sòng sọc nhìn Lý Trường Ca, đoạn, hắn khoát tay rời đi theo lời của Ngưng Thanh Tuyết.

Trong lòng không ngừng hiện lên hình ảnh vô lại của Lý Trường Ca và nàng đêm nay.

"Tên khốn kiếp, ta sẽ giết ngươi!"

Liễu Mi nhìn Lã Vọng thở dài, tên này thiên phú có thể nói là yêu nghiệt, chỉ là tính khí quá mức cương trực, cứng quá thì dễ gãy, đúng là tuổi trẻ nông nỗi.

"Tâm tính này so với công tử thật là kém xa!"

Liễu Mi thu lại ánh mắt, hứng thú nhìn Ngưng Thanh Tuyết trước mặt.

...

Yến tiệc buổi tối kết thúc vào giữa đêm như mọi khi, mọi người lúc này cũng đã rời khỏi Thúy Ngưng Lâu. Chỉ có Lý Trường Ca là ở lại theo ước định với Ngưng Thanh Tuyết.

Lý Trường Ca đi theo nàng đến một gian phòng riêng ở hoa viên phía sau Thúy Ngưng Lâu.

Dưới ánh sao cùng ánh sáng lờ mờ của Quang Thạch nhỏ bằng ngón tay cái, hoa viên của nàng đẹp linh lung đến lạ.

Mang đến cho người ở trong hoa viên một cảm giác thanh tao, nho nhã và nhẹ nhàng thư thái.

Lý Trường Ca thích cái cảm giác này, hắn hít vào một cái thật sâu, đem tâm tình thả lỏng, mùi hương của hoa viên có nét tương đồng với mùi hương của Thanh Tuyết.

Ngưng Thanh Tuyết vẫn có tâm lý đề phòng Lý Trường Ca, bởi xưa nay hắn biểu hiện ở bên ngoài là một con người có tác phong không đứng đắn.

Tuy nàng mạnh hơn hắn, nhưng thân phận hắn ở Phù Quang Tiên Quốc lại không dễ trêu chọc đến, tuy thế lực ở sau lưng nàng có thể dễ dàng đối phó được Lý gia hoàng thất nhưng hệ lụy phía sau rất phức tạp, tốt nhất vẫn nên thận trọng từ đầu thì hơn.

- Điện hạ, đêm nay người muốn nghe khúc nhạc nào?

- Tướng Dạ Hành đi!

Hắn nhìn bầu trời trên cao, tùy ý nói.

Tướng Dạ Hành này đối với nàng thì không lạ, nhưng đối với một kẻ nông cạn như hắn lại có thể nói ra tên của cầm khúc này quả thực làm nàng ngạc nhiên, đây là một đoạn cổ cầm đã rất lâu không còn phổ biến ở thế gian nữa.

Thường chỉ có những người chuyên nghiên cứu sâu về cầm kỹ như nàng mới biết đến nó.

Dẫu nghĩ vậy, nhưng Thanh Tuyết không có lên tiếng hỏi hắn, nàng lấy ra cầm, bắt đầu đàn lên khúc nhạc Tướng Dạ Hành.

Nhạc khúc của Tướng Dạ Hành da diết đến nao lòng, cả khúc cầm diễn tả sự cô độc của một vị tướng quân cô độc trong thiên hạ, một mình ôm nỗi sầu tư không ai thấu hiểu.

Sải bước dài náo loạn cả biên cương, lúc trở về mang nặng nỗi đau thương!

Đây là khúc nhạc mà loại người hắn sẽ thường không nghe, bởi vì nó không hợp với tính cách của y.

Dù có dịch dung, nhưng cảm xúc trong đôi mắt là thứ khó có thể che giấu, và nàng, người tu luyện Mị Linh Chi Thư lại có thể đọc được cảm xúc của hắn.

Hắn không phải là kẻ mà nàng thường thấy, hắn nhất định có nỗi khổ tâm khó nói thành lời.

Hắn nằm vắt chéo chân trước mặt nàng, tay ôm bình rượu, ngửa cổ tu ừng ực như trút nỗi lòng.

Thiếp thân thị nữ của nàng ngồi ở bên cạnh hắn đút cho hắn từng linh quả một, một màn này thật phong lưu.

- Điện hạ, hẳn là người có tâm sự khó nói.

Lý Trường Ca nhìn nàng một thoáng, không lên tiếng phủ nhận.

Con đường hắn đang theo đuổi này, mấy ai hiểu?

Bên ngoài hắn chỉ trải qua 11 năm, nhưng thực chất ở Mộng Cảnh hắn đã trải qua 8030 năm thời gian.

- Ta muốn chơi cờ!

Ngưng Thanh Tuyết nhìn thiếp thân thị nữ của nàng khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng ấy mang bàn cờ bày ra.

Bàn cờ của Thanh Tuyết được làm từ Thanh Ngọc ngàn năm hiếm thấy, toàn bộ bàn cờ có màu xanh lục bích nhàn nhạt, tỏa ra hương thơm cùng luồng khí man mát dễ chịu, làm cho tinh thần của kỳ thủ trở nên vô cùng minh mẫn.

Hắn tiện tay lấy hộp cờ trắng về phía mình, cũng ngụ ý nhường nàng đi trước ở ván này.

Cả hai bắt đầu hạ cờ, khai cuộc ván đấu đầu tiên của đêm dài thơ mộng.

Suốt cả một đêm như vậy, cả hai chỉ đánh cờ vây dưới mái tiểu đình.

Trải qua một đêm dài đánh cờ cùng hắn, Ngưng Thanh Tuyết nhận ra nước cờ của hắn vô cùng phóng khoáng tiêu dao, nhưng lại không kém phần cẩn trọng, dứt khoát, độc đoán.

Lúc cần buông thì sẽ buông, khi cần giữ thì nhất định hắn sẽ giữ.

Cầm lên được thì buông bỏ được.

- Oáp! Nhanh vậy đã hết đêm rồi sao?

Hắn vươn vai ngáp dài, hạ nốt quân cờ kết thúc ván đấu, suốt 3 canh giờ bọn họ chỉ đấu 10 ván cờ, kết quả hòa nhau 5 thắng 5 thua.

Sở dĩ hắn làm như vậy chính là do Liễu Mi đã nhắc nhở hắn, kết giao với nàng có lợi cho hắn về sau ở Thanh Vân Tông.

Thanh Tuyết nhìn bại cục trước mặt, nhẹ nhàng nói.

- Không ngờ đến điện hạ lại quan tâm đến kỳ nghệ như thế.

- Chẳng qua là thú vui lúc rảnh rỗi mà thôi. Dù sao ta cũng lười biếng tu luyện!

Hắn nhìn nàng mà đáp lời, đoạn đợi nàng tháo tấm vải lụa trên mặt ra theo ước hẹn.

Hai canh giờ trước, chính nàng là người đề xuất chuyện này với hắn, nếu hắn có thể hòa hoặc thắng nàng, nàng sẽ tháo xuống vải lụa cho hắn xem dung nhan của nàng, ngược lại nếu hắn thua, hắn sẽ không được làm khó dễ Lã Vọng.

Nhưng nàng không ngờ tới, Lý Trường Ca ở phương diện kỳ nghệ lại cao tay đến như vậy.

Chỉ có điều nàng không biết rằng hắn là cố ý hòa với nàng, nếu không với nghiên cứu kỳ nghệ của hắn trong Mộng Cảnh, e là nàng khó thắng nổi hắn 3 ván.

Ngưng Thanh Tuyết từ từ tháo lớp vải mỏng ra khỏi mang tai, để lộ dung nhan tuyệt thế sau lớp màng che kia.

Lý Trường Ca cũng không tránh khỏi ngây người trong thoáng chốc, nàng hệt như phiên bản trẻ tuổi của Lục Tiên Tử vậy, xinh đẹp không thể mô tả bằng lời.

Hắn cười cười mà nói.

- Vì nhan sắc này của nàng, ta sẽ tha cho tên Lã Vọng đó một lần.

Nói rồi hắn đứng dậy, xoay người rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.

Nàng còn nghĩ hắn sẽ giở trò hạ lưu gì đó mới chịu buông tha cho nàng.

"Là ta nghĩ xấu về hắn quá nhiều ư?"

Bóng lưng của hắn trong ánh nắng ban mai phản chiếu lại sự cô độc, như thần long một mình du lượn trong tầng mây ngàn năm, khuất mắt thế gian.

P/s: kỳ dạ, kỳ trong cờ, dạ trong đêm, kỳ dạ - một đêm chơi cờ :))

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.