Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Dạ (1)

Tiểu thuyết gốc · 1686 chữ

Trời lúc này đã xẩm tối, ánh sáng trong khu rừng vốn đã ít ỏi vì bị đám cổ thụ che khuất nay lại càng ít hơn vì mặt trời đã bị dãy núi che khuất.

Lý Trường Ca ôm lấy Thường Hi trong lòng lao vun vút dưới tán cây rậm rạp, chân hắn liên tục điểm lên nhành cây nhô ra của đại thụ đẩy thân thể lao về phía trước ấy vậy mà lại không tạo ra bất cứ âm thanh hay động tĩnh gì.

Ngay cả Gia Cát Thường Hi cũng có chút ngạc nhiên trước thân pháp phi phàm của hắn, nàng không nghĩ đến ở cái độ tuổi này của hắn và nàng lại có người có thể đạt được trình độ thân pháp như vậy.

Trải qua một ngày dài đằng đẵng, cộng với trận chiến kịch liệt khi nãy, bây giờ, nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, trong vô thức nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của hắn, đầu tựa lên ngực, một tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai hắn.

Thình thịch, thình thịch ... nàng nghe thấy tiếng nhịp đập truyền đến từ lồng ngực của hắn, hai má nàng ửng hồng ngọt ngào như hoa.

Cũng không biết nàng thiếp đi từ khi nào, Lý Trường Ca bắt đầu cảm nhận được hơi thở ổn định sau khi ngủ say của nàng, bộ ngực nàng khẽ nhấp nhô theo từng nhịp thở, đem hai quả bươi kia nhè nhẹ cọ xát với thân thể của hắn.

Nghe từ hơi thở của nàng cũng có thể thấy nàng ngủ rất ngon giấc.

Lâu lâu hắn chuyển hướng khẽ động đến nàng làm nàng khẽ "ưm" một tiếng mê người, hai tai của hắn không tự chủ mà có chút nong nóng, nhiệt hỏa trong người có chút rạo rực.

Hắn đã di chuyển được hơn ba dặm nhưng vẫn chưa ngừng lại, bởi hắn lo lắng động tĩnh chiến đấu lúc nãy không chỉ có thể thu hút đệ tử khác hiếu kỳ qua xem mà còn có cả lũ yêu thú đi săn vào chiều tối.

Nhất là loài Phi Dực Mãng Xà ở dãy núi Hoàng Liên lấp ló trước mặt hắn kia.

Đi thêm một lúc, hắn cũng đã cảm thấy an toàn liền bắt đầu chủ động tìm kiếm một tán cây cao ráo rộng rãi để dừng lại nghỉ ngơi.

Hai chân hắn điểm lên nhánh cây to lớn, đường kính của nó ước chừng một mét, vừa đủ để cho hắn và nàng nghỉ ngơi đêm nay.

Sợ kinh động đến nàng, Lý Trường Ca cứ đứng như vậy ôm nàng để cho nàng ngủ một giấc trọn vẹn.

Liễu Mi thấy hành động ấm áp này của hắn cũng không khỏi dâng lên một cỗ ganh tỵ của nữ nhân.

"Tên lưu manh như hắn cũng có lúc ấm áp như vậy? Thả hắn ra ngoài đúng là tai họa cho khuê tú nhà lành mà!!!"

Một canh giờ sau, Gia Cát Thường Hi khẽ cựa mình, ánh mắt nàng hé mở một chút, phát hiện ra hắn không còn di chuyển nữa mới chậm rãi mở to đôi mắt thanh tú của mình ra mà nhìn xung quanh.

Lý Trường Ca thấy nàng mở mắt, nở một nụ cười nhẹ nhàng, hỏi nàng.

- Nàng tỉnh rồi?

- Ân!

Gia Cát Thường Hi hai má ửng hồng mà đáp lời hắn, nàng không nghĩ tới hắn lại đứng yên như vậy để cho nàng ngủ, nghĩ đến cảnh hắn cứ đứng đó ôm nàng một thoáng xuân tình liền thổi qua tâm hồn của nàng.

Tự dưng nàng quên luôn cả chuyện hắn mạo phạm bờ mông của nàng khi chiều, bàn tay kia của nàng vẫn còn nắm chặt lấy vai áo của hắn.

Nhận ra điều đó, nàng xấu hổ rụt nhanh tay lại, hai tay cứ xoa vào nhau trước bụng vì bối rối.

- Ta ... ta đã không sao rồi, điện hạ để ta xuống được rồi!

Lý Trường Ca gật đầu, hắn cúi người xuống thấp một chút, hạ tay từ từ để cho chân nàng dễ dàng tiếp đất.

Lúc này mặt hắn cúi sát ngay mặt nàng, rất gần, cả hai đều có thể nghe được tiếng thở của nhau.

Đột nhiên Lý Trường Ca không cự tuyệt được nhiệt hỏa của thiếu niên trong lòng, trộm hôn lên má của nàng một cái.

- A ...

Cả hai rơi vào lúng túng, Gia Cát Thường Hi vô thức lùi lại mấy bước, không nghĩ đến đang ở trên cành cây, chân nàng bước hụt vào chỗ cong của nó, thân thể mất đà ngã về sau.

Lý Trường Vội đưa tay kéo tay của nàng lại, lần nữa đem nàng ôm vào trong ngực.

Một màn này vô cùng lãng mạn nhu tình.

Gia Cát Thường Hi bối rối không biết nói gì, cũng không biết nên làm gì, chỉ biết im lặng mà để hắn ôm một lúc.

- Ta phải tĩnh tọa phục hồi chân khí. Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi một chút.

- Nương tử, đừng gọi ta là Điện Hạ nữa! Hai chữ Điện Hạ này thật là xa cách, làm ta nghe thấy mà đau lòng!

- Điện hạ, người không đứng đắn!

Nàng mắng hắn một câu, rồi xoay người đi đến gốc đại thụ, mặc kệ hắn đứng đó bắt đầu ngồi xuống để tĩnh tọa.

Sau khi bố trí xong đại trận cảnh giới, Lý Trường Ca cũng tranh thủ bố trí một ít mê trận cùng huyễn trận để che mắt tiểu thú và ma thú cấp thấp trước khi nhập thiền.

Làm xong hết thảy, hắn mới ngồi đối diện nàng cách một khoảng ước chừng nửa trượng, bắt đầu đả tọa nhập thiền.

Bởi vì một câu này của hắn mà Gia Cát Thường Hi cứ bị phân tâm không cách nào tĩnh tâm nhập thiền.

"Aida, ta bị làm sao vậy!"

Nàng len lén mở đôi mắt ra nhìn xung quanh, thấy hắn đã nhập thiền từ lúc nào mới mở lớn đôi mắt ra mà nhìn hắn.

Lòng nàng có chút rối, cứ nhìn hắn như vậy trong yên lặng, bất giác khóe miệng có ý cười nhẹ nhàng như làn gió xuân thoảng qua.

"Hừ, đúng là con nít dễ dụ mà!"

Liễu Mi thấy biểu cảm của Thường Hi như vậy không khỏi tự lẩm bẩm một câu, cái tên lưu manh mà nàng đang ngồi trên vai này thật là có vận đào hoa phong lưu hết nói nổi.

Càng về khuya, khu rừng càng yên tĩnh, bây giờ người ta đã có thể nghe rõ tiếng lá cây xào xạc trong gió, tiếng ngọn cỏ lung lay.

Liễu Mi chợt nhíu đôi chân mày lại.

"Phi Dực Mãng Xà kết đan sơ kỳ?"

Con Phi Dực Mãng Xà đột nhiên xuất hiện trong phạm vi thần thức của nàng, vốn dĩ không có gì để nói, nhưng tu vi của nó lại làm nàng có chút thắc mắc.

"Chẳng phải khu vực bãi săn chỉ có Trúc Cơ kỳ yêu thú thôi sao? Ta có nên cảnh báo tiểu tử đó một câu?"

Liễu Mi liếc Lý Trường Ca đang nhắm nghiền mắt ở một bên mà tự hỏi, rồi nàng quyết định đem con Phi Dực Mãng Xà này để thử thách cực hạn sinh tử chiến của hắn.

Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc hắn còn giấu sát chiêu bài nào nữa hay không.

Trong trường hợp xấu nhất, nàng cũng có thể giết chết con Phi Dực Mãng Xà này một cách dễ dàng. Đoán chừng muốn giết nó, cũng chỉ nhọc một ngón tay của nàng mà thôi.

Nghĩ vậy nên Liễu Mi vẫn duy trì sự im lặng, hai mắt nhắm lại như ngủ.

Phi Dực Mãng Xà trườn qua trườn lại một lúc lại đi gần đến phạm vi gốc đại thụ của Lý Trường Ca và Gia Cát Thường Hi đang nghỉ ngơi.

Lý Trường Ca ở bên trong Thiên Cung Mộng Cảnh đã cảm nhận được thứ gì đó đi vào phạm vi đại trận cảnh giới mà hắn bố trí.

"Có ma thú tiếp cận!"

Hắn từ Thiên Cung Mộng Cảnh trở lại nhục thân, đôi mắt nheo lại nhìn về phương hướng của con Phi Dực Mãng Xà kết đan kỳ.

Hắn dùng Thiên Quang Kim Nhãn kết hợp với chân khí cảm quan xác định hình thù của ma thú xâm nhập.

"Là một con Ma Xà!"

Nhưng kích thước này có chút khoa trương đi, hắn khẽ lay Gia Cát Thường Hi đem nàng từ thiền định tỉnh lại.

Gia Cát Thường Hi định lên tiếng hỏi nhưng đã bị hắn dùng một ngón tay che lại miệng ngọc, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm trọng.

Nàng vốn thông minh liền hiểu vấn đề, dùng một cái gật đầu để ra hiệu đã hiểu với hắn.

Lúc này hắn mới buông tay, truyền âm cho nàng.

"Là một con Ma Xà, nhưng kích thước của nó có điểm không đúng, chúng ta nên di chuyển, tránh giao chiến với nó!"

"Ân!"

Gia Cát Thường Hi đứng dậy, chuẩn bị tư thế để phi thân rời đi, nhưng lại bị hắn bế lên không trung, nàng suýt nữa kêu lên thành tiếng.

"Ta di chuyển không phát ra động tĩnh, để ta mang nàng đi sẽ an toàn hơn!"

Gia Cát Thường Hi không nói gì, xem như là đồng ý với lời của hắn.

Hắn điểm nhẹ chân, lao đi trong màn đêm.

Ở đâu đó trong bãi săn, Trình Viễn thông qua Phi Dực Mãng Xà mà nhận thức được hành động của cả hai.

"Tiểu tử ngươi muốn chạy? Ha ha, thật là ngây thơ! Ha ha ... ta sẽ cho ngươi được chết cùng tiểu nữ hài kia ... ha ha ..."

Y vừa dứt lời, con Phi Dực Mãng Xà đột nhiên tăng tốc, ầm ầm lao nhanh về phía hắn và nàng đang chạy trốn.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.