Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỷ, đi ăn thôi, đệ đói rồi!

Tiểu thuyết gốc · 985 chữ

Lý Trường Ca thu lại ánh mắt, thôi thì để bản thân tự ủy khuất thêm một thời gian vậy.

Hắn nhàm chán nằm lên bàn, lần nữa tiến vào Thiên Cung tu luyện.

Lần này hắn trở lại Thiên Cung, hắn liền nhìn đến bia đá ở một góc nhỏ, trên đó đang đề bốn chữ Luyện Khí Trung Kỳ - tầng 6.

Chính cái bia đá này trợ giúp hắn che giấu tu vi, đến ngay cả gia gia của hắn cũng không thể nhận biết thực hư, thậm chí là dùng chân khí thăm dò trực tiếp cũng không cách nào xem thấu, vô cùng ảo diệu.

Hắn đang nghĩ đến việc đem con số 6 trong tầng 6 này chuyển lên thành tầng 7, như vậy hắn sẽ bước vào Luyện Khí Đỉnh Phong.

- Thôi vậy, dùng nó để đối phó với chuyện Thân Vương, có lẽ cũng là việc tốt, đợi mấy hôm nữa trở về Tần gia, tiêu hao đan dược một phen, "thuận tiện" tấn thăng Luyện Khí Đỉnh Phong vậy.

Hắn vừa xoa cằm vừa lẩm nhẩm tính toán.

Sau khi đưa ra quyết định, hắn lại chìm đắm vào thuật pháp Dưỡng Kiếm Hồn.

Điều kiện tiên quyết để nhập môn Dưỡng Kiếm Hồn chính là đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, đem không gian đan điền khai mở, tu sĩ tế luyện pháp bảo hình kiếm vào nội thể, dùng chân khí và thần thức nội thể ôn dưỡng bảo kiếm.

Độ mạnh yếu của Dưỡng Kiếm Hồn dựa trên nhiều yếu tố nhưng hắn đúc kết lại chỉ có hai yếu tố chính.

Một là phẩm chất của bảo kiếm, phẩm chất của bảo kiếm càng cao, mức độ tích lũy sát thương càng lớn, uy lực sẽ càng mạnh.

Tuy vậy, cần phải có điều kiện thứ hai, nhục thể và thần hồn của tu sĩ phải đủ mạnh để huy động uy lực của Kiếm Hồn, nếu không sẽ chịu phản phệ, tổn thương kinh mạch, tổn hại thần thức.

Hai cái yếu tố này đều là bản nguyên của sức mạnh, một là tự thân pháp bảo, hai là tự thân tu sĩ, cho nên vô cùng trọng yếu,.

Những thủ đoạn khác, theo hắn thấy cũng chỉ là phương thức bổ trợ bên ngoài mà thôi, chỉ khi nào một trong hai yếu tố trên đạt đến cực hạn, tu sĩ mới nên lưu tâm đến những thủ đoạn này.

Nếu không, chỉ có thể nói bọn họ đang đi sai đường.

Những thứ này đều là hắn nghiên cứu trước, đợi bản thân đạt đến trình độ nhập môn, liền có thể tùy ý nhập môn, rút ngắn thời gian tu tập vũ kỹ, và thuật pháp.

Những thứ hắn có thể tu luyện ở cảnh giới Luyện Khí Kỳ này, hắn sớm đã tu đến đại viên mãn, tùy ý thi triển lô hỏa thuần thanh.

Lý Trường Ca đưa lý luận bản thân vào trong ngọc giản, rồi đặt nó vào chung chỗ của các thuật Dưỡng Kiếm Hồn khác.

- Đến giờ ăn trưa rồi!

Hắn động ý niệm, thoát ly thần thức ra khỏi Thiên Cung, trở lại thực tại.

Lý Băng Băng nhìn hắn bằng ánh mắt thú vị.

- Tiểu đệ ngươi cũng là có tài đi, đúng giờ ăn trưa là tỉnh giấc, không thể không nói vô cùng chuẩn xác nha!

Lý Trường Ca thật á khẩu với nàng, đây là khen hắn hay là trêu chọc hắn đây.

- A ha ha, cũng chỉ là thói quen thôi, tỷ đừng nói như vậy, ha ha ...

- Đệ ... đệ còn tưởng ta khen đệ?

Nàng nhéo cái lỗ tai hắn một cái thật đau.

- Ai...ai, đau, đau đệ! Tỷ ... tỷ ...

Hắn hai tay nắm lấy bàn tay mềm mại đang nắm lấy lỗ tay hắn mà van nài.

- Ta không tin là không thể chỉnh đốn được đệ!

Lý Trường Ca nói.

- Tỷ, tỷ cứ làm như sẽ phải xuất giá ngay lập tức vậy!

Nói đến đây, tự dưng nàng buông tay, thở dài nói.

- Ta ... cũng có lúc sẽ phải xuất giá, ... tiểu đệ, ngươi cứ như vậy, làm sao tỷ tỷ có thể an tâm gả cho người ta?

Lý Trường Ca nhìn nàng không biết nói gì, trong lòng không khỏi cảm động.

- Đệ cũng chỉ nói đùa mà thôi ... tỷ có thể không gả cho người khác được mà?

Lý Băng Băng nhìn hắn mỉm cười, câu nói này của hắn thật là ngây ngô.

Phận là nữ nhi hoàng tộc, sớm đã định sẵn thân bất do kỷ.

- Ngươi bây giờ không hiểu!

Lý Trường Ca nhìn nàng có chút thương cảm, hắn hiểu, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

Nàng cũng như hắn, mà hắn cũng như nàng, sinh ra ở Hoàng Tộc, đâu phải là điều may mắn như nhiều nghĩ.

"Tỷ tỷ, ta hiểu chứ! Đợi ta thoát ly được cái ao nhỏ này, ta cũng sẽ giải thoát cho tỷ!"

Hắn tự nhủ, ít nhất đối với hắn, nàng là người duy nhất ở nơi đầm rồng hang hổ này quan tâm đến hắn một cách thật tâm.

Có lẽ là do lúc còn nhỏ, hắn và nàng luôn quấn quít với nhau, cho nên nàng mới quan tâm hắn nhiều hơn những người khác.

Mà trong mắt nàng cũng chỉ có hắn là nàng không phải phòng bị, những người khác nếu không tính kế nàng, cũng sẽ trực chờ hãm hại nàng. Chỉ cần nàng sơ suất bọn họ sẽ không tiếc hết thảy mà đạp lên nàng để leo lên nấc thang hoàng quyền.

Chỉ có kẻ ngốc, mới có tấm lòng thiện lương!

Đó là suy nghĩ của nàng về hắn.

Thấy nàng nhìn hắn như mất hồn, hắn khẽ huơ huơ tay.

- Tỷ, đi ăn thôi, đệ đói rồi!

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.