Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 329 chữ

Buổi tối ta vốn định ra khỏi gác tìm chút thức ăn thì phát hiện cửa gác đã bị khóa từ bên ngoài. Ta cố gắng hô lớn, kết quả vẫn vô dụng.

Cũng phải, làm gì có ai lại đúng lúc đi qua cấm khu chứ? Mà có đi chăng nữa thì cũng làm gì có ai giúp ta mở cửa chứ?

Không cần nghĩ cũng biết, lại là trò của Bevka

Lần này định để ta đang sống sờ sờ chết đói luôn đúng chứ?

Ta chậm rãi trở về căn gác, nằm co ro trên cái giường bé tí cứng nhắc lạnh lẽo.

Có lẽ là vị bị thương, lại hứng gió, đầu óc ta cứ quay mòng mòng hết cả lên, cả người run rẩy cầm cập.

Ta cũng không biết mình có sống nổi qua đêm nay không. Trong cơn mơ màng, ta nghĩ lại mười mấy năm sống trên đời này của mình. Mười mấy năm ấy sống mà như chìm mãi vào đầm lầy, làm thế nào cũng không thoát ra nổi.

Nghĩ lại cũng chẳng có màu sắc gì đáng nói, dường như chỉ quẩn quanh hai màu trắng đen đơn điệu.

Đầm lầy càng lúc càng nhấn chìm ta, ta đợi mãi, chờ mãi mà vẫn chẳng có nổi tia sáng nào cứu rỗi ta.

Lòng ta chưa bao giờ thấy mệt mỏi thế này. Phải chăng khi người ta chẳng còn hy vọng gì nữa, họ cũng sẽ như ta chăng?

Nếu như ta thực sự chết rồi, liệu người như ta có thể vãng sinh về miền cực lạc chăng? Ta ở nơi đó, liệu rằng có thể vui vẻ hơn ta của hiện tại chăng?

Mẹ ta, người mà ta có mơ cũng chẳng thể gặp, liệu có đang chờ ta ở nơi đó chăng?

Thân nhiệt ta càng lúc càng nóng, mí mắt cũng ngày càng nặng, ý thức của ta dần trở nên mơ hồ….

Bạn đang đọc Tà thần và thiếu nữ của Đào Dã Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chuchuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.