Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Siêu võng internet chỉ là điểm khởi đầu

Tiểu thuyết gốc · 1965 chữ

Cần 96.350.000.000.000 điểm tích lũy để có thể mua được Thôn Thiên Thần Thể, Thôn Thiên Đạo Kinh cùng với công pháp luyện thể là Thần Tượng Trấn Ngục Kinh.

96.350.000.000.000 hạ phẩm linh thạch tương đương 9.635.000.000 thượng phẩm linh thạch.

9.635.000.000 thượng phẩm linh thạch tương đương 96.350.000 cực phẩm linh thạch.

“Phù.” Diệp Hàn hít một hơi thật sâu và thở ra một hơi thật dài: “Gánh nặng đường xa, gánh nặng đường xa a.”

“Ký chủ hãy cố gắng lên, Thương Hy tin ký chủ có thể làm được.”

“Đúng, chỉ cần ta đem toàn bộ tinh hoa trên internet ở Lam Tinh áp dụng vào Siêu võng internet ở tu chân giới, đừng nói là 96.350.000 cực phẩm linh thạch dù nhiều gấp trăm gấp ngàn lần cũng có thể.”

“Siêu võng internet chỉ là điểm khởi đầu.”

“Việc đầu tiên là phải phủ sóng smart phone khắp toàn bộ tu chân giới, như vậy mới càng nhiều người tham gia vào, càng nhiều người ta mới có thể thực hiện được những kế hoạch tiếp theo.”

Trong lúc Diệp Hàn mải mê suy nghĩ, liền thấy một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Hắn bước đến cửa, vặn tay nắm và mở ra, đang định quát mắng xem ai dám làm phiền. Thì hắn thấy đứng bên ngoài là một tên tiểu thái giám, thân hình tròn trịa, da trắng như ngà, má phồng phồng như hai quả bưởi, đang cầm một cái khay bạc trên tay.

Không sai, tên tiểu thái giám này chính là Lý Tử Thanh, theo hầu hạ Diệp Hàn từ khi còn bé, được Diệp Hàn cho làm tổng quản Hàn Duyên cung.

“Điện hạ đã đến giờ dùng cơm tối, nô tài mang đến cho điện hạ một bữa tối thịnh soạn. Mong điện hạ dùng bữa ngon miệng.” Lý Tử Thanh cười tươi như hoa, hai má phồng lên như hai quả bóng, mắt cũng nhắm lại theo điệu cười.

Nhìn xuống cái khay bạc trên tay Lý Tử Thanh, trên đó có nhiều món ăn ngon miệng, hương thơm quyến rũ. Hít hít cái mũi ánh mắt lóe lên sáng bừng, dù đã là tu luyện giả nhưng vẫn không bỏ thói quen ngày ba bữa như khi còn ở Lam Tinh, bởi vì món ăn ở trong Hoàng Cung quá mỹ vị. Nào là thịt nướng, canh gà, rau xào, cơm trắng, bánh ngọt… Hắn nuốt nước miếng, không kìm được lòng ham ăn.

“Tiểu lý tử ngươi hãy mang cái khay bạc này vào trong phòng cho ta.” Nói xong hắn bước vào phòng, ngồi xuống ghế thư giãn, xoa xoa hai bàn tay với vẻ háo hức chuẩn bị thưởng thức mỹ vị.

Tên tiểu thái dám nghe vậy thì vâng vâng dạ dạ, hắn đi theo sau Diệp Hàn vào phòng rồi để cái khay bạc lên bàn. Sau đó, miệng cười nịnh nọt với Diệp Hàn và nói: “Điện hạ, nô tài sẽ đi chuẩn bị nước ấm cho điện hạ ngâm mình, không biết ngài có còn căn dặn gì thêm không?”

Diệp Hàn lắc đầu vẫy vẫy cái tay, nói: “Không còn gì nữa cả, tiểu lý tử ngươi đi chuẩn bị đi.”

“Vâng, điện hạ.” Lý Tử Thanh cúi đầu, rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Đưa mắt nhìn xuống bàn, nhìn thấy những món ăn ngon miệng trên cái khay bạc, dùng mũi ngửi những hương thơm ngào ngạt bay lên. Diệp Hàn không vội vàng ăn, mà gắp lên từng miếng thịt, từng miếng rau, từng miếng bánh và nhấm nháp một cách thỏa mãn, cảm nhận được hương vị đậm đà và tinh tế của từng món ăn, như một bản âm nhạc dịu êm trong đầu. Từ bên trong giới chỉ lấy ra một bình rượu nữ nhi hồng, rót một chén đầy, uống ngụm một hơi rượu, cảm nhận hương vị ngọt ngào và cay nồng, cơ thể bỗng nhiên ấm áp và sảng khoái.

Mất gần nửa canh giờ để ăn xong một bữa tối thịnh soạn, Diệp Hàn đứng dậy vươn vai một cái rồi đi đến phòng tắm. Hắn cởi bỏ áo choàng và quần áo của mình, bước vào bồn tắm đầy, ngâm mình trong làn nước ấm, cảm thấy cơ thể được làm sạch và thư giãn. Hai mắt khép lại và hít thở sâu, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.

“Ký chủ thật biết hưởng thụ nha.”

“Ngươi quá khen quá khen, tu tiên lộ thời gian dài dằng dặc nếu không thể tìm cho mình những tận hưởng vui thú thì sẽ rất là tẻ nhạt.”

“Đây là lời bao biện của những kẻ lười, với thiên tư của ký chủ dù không có thể chất hay công pháp cấm kỵ thì nó cũng không thể thấp như hiện tại, một tên luyện khí kỳ rác rưởi.” Thương Hy che miệng cười khanh khách.

“Khụ, chẳng phải ta đang chờ linh thạch để có thể mua thể chất công pháp sao, dù sao sau khi có thể chất công pháp ta cũng phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu, thì bây giờ ta cần gì phải tu luyện, ngươi nói đúng không.”

Thương Hy (┬┬﹏┬┬)(Không biết ký chủ còn sống đến lúc đấy không)

Không để ý đến Thương Hy nữa, hắn đưa tay ra trước mặt và nói: “Smart phone.” Ngay lập tức, một chiếc smart phone xuất hiện trong tay hắn.

Bấm bấm một lúc thì hắn mở trình duyệt âm nhạc lên để nghe, nghe những bài hát hắn yêu thích đang thịnh hành ở Lam Tinh, vừa nhắm mắt ngâm mình trong nước ấm, vừa nghe âm thanh du dương phát ra từ smart phone như vậy còn mong cầu gì nữa. Nếu có ai thắc mắc tại sao trong smart phone của hắn có thể kết nối với trình duyệt âm nhạc ở Lam Tinh, không có gì không thể với Vô Tự Tiên Thư. Mặc dù bị hạn chế nhiều, nhưng kết nối về phàm giới một thế giới không có thiên đạo, thì mọi chuyện quá dễ dàng, đơn giản là sao chép toàn bộ dữ liệu ở Lam Tinh đưa vào siêu võng internet, như vậy là xong. Đương nhiên rồi những thứ này tạm thời chỉ có ở máy của Diệp Hàn mà thôi, các thiết bị smart phone khác sẽ được cập nhật dần theo thời gian, khi mà mọi người đã quen thuộc với Siêu võng internet.

Đang tận hưởng cảm giác thoải mái, bỗng nhiên smart phone vang lên âm thanh khiến cho Diệp Hàn cảm thấy không vui. “Chủ nhân có người gọi, Chủ nhân có người gọi, hãy mau mau nghe máy, hãy mau mau nghe máy.” Diệp Hàn nhăn mũi nhăn mày, lấy smart phone lên và nhìn vào màn hình, hắn nhìn thấy tên của người gọi là bát hoàng tỷ.

Chần chờ một chút, cuối cùng hắn vẫn quyết định nghe máy: “Alo, bát hoàng tỷ xinh đẹp của đệ? Tỷ gọi đệ có chuyện gì sao?”

Một giọng nói ngọt ngào đầy phấn khích vọng ra từ smart phone: “Cửu hoàng đệ, cửu hoàng đệ? Đệ có nghe rõ lời tỷ không.”

“Bát hoàng tỷ à, đệ biết tỷ rất hào hứng khi lần đầu tiên sử dụng smart phone, nhưng smart phone sinh ra không phải để tỷ sử dụng vào mấy chuyện nhảm nhí như vậy nha.” Diệp Hàn lắc đầu cười cười nói rồi sau đó tắt cuộc gọi.

Có thể cảm thông với tâm trạng của bát hoàng tỷ lúc này, nó cũng giống như khi hắn còn ở Lam Tinh được mẹ tặng cho chiếc điện thoại đầu tiên vậy, vui sướng đến mất ăn mất ngủ.

Hắn vừa mới thả mình trong bồn tắm, thì âm thanh của smart phone lại reo lên. “Chủ nhân có người gọi, chủ nhân có người gọi, hãy mau mau nghe máy, hãy mau mau nghe máy.” Diệp Hàn nhíu mày một cái rồi lại tiếp tục tắt máy, hắn lựa chọn không trả lời, nhưng một lúc sau âm thanh trong smart phone lại tiếp tục vang lên. “Chủ nhân có người gọi, chủ nhân có người gọi, hãy mau mau nghe máy, hãy mau mau nghe máy.”

Nhìn chằm chằm vào màn hình smartphone, Diệp Hàn thở dài nhấc máy một cách miễn cưỡng: “Bát hoàng tỷ, tỷ đừng nói chuyện vớ vẩn nữa. Tỷ không phải là rảnh rỗi không biết làm gì sao? Nếu vậy thì tỷ nên đi tu luyện cho tốt.”

Ở đầu dây bên kia, bát công chúa nhìn vào chiếc điện thoại bằng đôi mắt to tròn đầy lửa giận. Cô nhăn mặt như một con mèo bị đánh thức giữa giấc ngủ nói: “Cửu. .hoàng . . đệ.. đệ dám cả gan tắt máy của tỷ. Đệ muốn ăn đòn?”

“Vâng vâng đệ biết lỗi của mình rồi, bây giờ tỷ có thể nói cho đệ biết tỷ gọi đệ vào giờ này có chuyện gì không.” Diệp Hàn lúc này giở khóc giở cười trước tính tình của bát tỷ, hắn chỉ có thể nhanh chóng nịnh nọt.

Bát công chúa nghe vậy liền nói với giọng cười khúc khích: “Ai nói đệ là tỷ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đệ có biết hiện tại tỷ đang ở đâu không?”

“Vậy, bây giờ tỷ đang ở đâu?

“Tỷ đang ở trong phủ của lục hoàng huynh ở Trấn Long Thành.”

“Bát hoàng tỷ, tỷ đến Trấn Long Thành làm gì vậy?” Diệp Hàn nghe nói bát hoàng tỷ đến Trấn Long Thành, cảm thấy hết sức ngạc nhiên. Hắn không hiểu bát hoàng tỷ có chuyện gì quan trọng đến nỗi phải chạy tới đấy.

Nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Diệp Hàn, bát công chúa liền xụi mặt, âm thanh trầm thấp xuống nói: “Không phải là đệ nhờ tỷ giúp đệ một số việc sao, bây giờ còn hỏi tại sao tỷ lại đến Trấn Long Thành.”

Lúc này, Diệp Hàn chợt nhớ đến cuộc thảo luận giữa hắn và hai vị hoàng tỷ, thì liền cảm thấy có chút hơi xấu hổ. Hắn quên mất là đã nhờ bát hoàng tỷ mang một chiếc smart phone đến cho lục hoàng huynh ở Trấn Long Thành.

“Ai nha, đệ nhớ rồi, bát hoàng tỷ cho đệ xin lỗi nha, đệ đã trách nhầm bát tỷ, còn tưởng rằng tỷ rảnh rỗi không có việc gì làm đâu.”

“Đệ biết vậy là tốt rồi.”

“Bát Hoàng Tỷ, tỷ đang ở trong phủ của lục hoàng huynh, không biết huynh ấy có ở bên cạnh tỷ không?

“Không có, hôm nay trong quá trình giao đấu với lục giai yêu thú thì không may bị thương, hiện tại lục hoàng huynh đang ở trong phòng điều trị thương thế.”

“Lục hoàng huynh bị thương? Vết thương có nặng không?” Diệp Hàn lo lắng quan tâm hỏi.

“Đệ đừng lo, lục hoàng huynh chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không có chuyện gì to tát. Chỉ cần bồi dưỡng một thời gian là sẽ lại khỏe như trâu.”

“Ừm! Không sao là tốt rồi.” Diệp Hàn biết lục hoàng huynh không sao thì cũng thở phào một tiếng.

“Tỷ gọi là để báo đệ biết mọi chuyện tỷ và lục hoàng huynh đã chuẩn bị xong.”

“Vậy, buổi thượng triều tiếp theo đệ trông cậy vào tỷ và lục hoàng huynh.”

Bát công chúa nói với giọng nghiêm túc và đầy tự tin: “Đệ yên tâm, hôm đó sẽ là một ngày cực kỳ đặc biệt, cực kỳ bất ngờ cho phụ hoàng và mọi người.”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 9
Lượt đọc 198

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.