Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc rối đến từ tài khoản thương hiệu

Tiểu thuyết gốc · 2529 chữ

“Tại sao lại thu phí khi tạo tài khoản thương hiệu?”

“Đề nghị triều đình hủy bỏ linh thạch duy trì hàng tháng đối với tài khoản thương hiệu.”

“Quá bất công, quá khinh thường người nghèo.”

Trên nền tảng kết nối trực tuyến bookchat, hàng loạt bài đăng không ngớt lời phàn nàn và chỉ trích về chính sách thu tiền hàng tháng để duy trì tài khoản thương hiệu.

Ngay lập tức, trên tài khoản thương hiệu của mình, triều đình đã đưa ra một thông báo chính thức để giải đáp cho dư luận. Trong thông báo, bọn họ đã nói rõ rằng việc thu tiền hàng tháng cho tài khoản thương hiệu là để bảo trì và cải thiện bookchat, cũng như để đảm bảo số lượng và chất lượng của các tài khoản được phép hoạt động.

Tuy nhiên, những người không có khả năng trả phí tài khoản thương hiệu vẫn có thể sử dụng tài khoản mặc định một cách bình thường, hoàn toàn không ảnh hưởng đến trải nghiệm của người dùng khi sử dụng chức năng bookchat.

Thông báo của triều đình vừa được đăng tải đã khiến cho rất nhiều người liên tục vào bình luận bày tỏ sự bất mãn và khó chịu.

Một số người cho rằng triều đình chính là tham lam và bắt nạt tầng lớp người nghèo, chỉ muốn kiếm linh thạch mà không biết suy nghĩ cho thiên hạ bá tánh.

“Tài khoản thương hiệu nên là một quyền lợi cơ bản của mọi booker, và không nên bị phân biệt đối xử giàu nghèo sang hèn.”

“Đúng vậy, chúng ta cần phải đòi quyền lợi về cho bản thân mình.”

“Đả đảo sự bất công, đả đảo sự phân biệt tầng lớp.”

Những người này liên tục hợp sức với nhau để hình thành nhiều liên minh chống đối quyết định của triều đình, hy vọng triều đình có thể đưa ra một lời giải thích công bằng.

Trong khi đó, những người giàu sang quyền quý lại nhếch mép nhìn xuống đám nghèo khổ liên kết với nhau để phản kháng thì không ngớt lời chế nhạo và giễu cợt, bọn họ cảm thấy sung sướng và kiêu ngạo với đống linh thạch của mình.

“Triều đình thật là công minh và khôn ngoan.”

“Tài khoản thương hiệu nên là một minh chứng cho sự giàu có và cao quý, không phải những kẻ tầm thường có thể sở hữu được.”

Họ cho rằng tài khoản bình thường chỉ là dành cho những kẻ hèn mọn và bần cùng, không xứng đáng được ngồi cùng bàn.

Và như vậy, các cuộc tranh luận nổ ra trên khắp các bài viết của trang chủ cho đến khu thế giới, một bên là phe ủng hộ thu phí mỗi tháng mười linh thạch trung phẩm, và một bên là không muốn thu phí đối với tài khoản thương hiệu.

Lúc này, Diệp Hàn ngồi trong phòng tắm rộng lớn của mình, mắt chăm chú nhìn vào màn hình smart phone trên tay, đọc những bài viết và bình luận trên bookchat mà không khỏi cười khổ và lắc đầu, hắn đã hết cách và hoàn toàn bó tay với đám người tu chân này rồi.

“Kiêu ngạo và ngu muội.”

“Ta chỉ muốn tạo ra một tài khoản mới để giúp đỡ mấy lão già dễ dàng hơn trong công việc sự vụ của gia tộc, ta chưa bao giờ nghĩ rằng tài khoản thương hiệu lại là cái cớ để họ phân biệt đẳng cấp và khinh thường người nghèo.”

“Ta là ai! Ta đang ở đâu!”

Nhưng cũng may là Diệp Hàn đã thêm một số quy định khắt khe vào quá trình dùng bookchat, lên bọn họ cũng không dám làm ầm ĩ quá mức, cũng chỉ dừng lại ở mức tranh luận mà thôi. Ai cũng không muốn vi phạm nội quy, nhẹ thì có thể chỉ bị cảnh cáo, nếu nghiêm trọng thì sẽ bị khoá tài khoản hoặc xóa sổ khỏi bookchat vĩnh viễn.

“Không ai muốn làm chim đầu đàn a.”

Như vậy là sau nhiều ngày tranh cãi vô vọng, mọi người vẫn phải cúi đầu tuân thủ theo thông báo thu phí của triều đình, đành phải cam chịu trả mười linh thạch trung phẩm mỗi tháng nếu muốn sở hữu tài khoản thương hiệu.

“Hừ! Tài khoản thương hiệu thì có cái gì hay ho, có cho lão thì lão cũng không thèm.”

“Đúng vậy, nó có cái gì hay ho đâu, cũng chẳng khác tài khoản thường là mấy. Có chăng cũng chỉ thêm mấy cái dấu tích đằng sau mà thôi.”

“Chúng ta cóc cần.”

Ở một nơi khác tại Đế Đô, bốn năm tên công tử ca ăn mặc xa hoa lộng lẫy, trên người treo đầy pháp bảo cao cấp đang ngồi thong dong bên cửa sổ Xuân Hương lầu. Uống rượu, nghe đàn hát, cười cười nói nói không câu lệ, không để ý đến ánh mắt giận dữ và phẫn nộ của những người xung quanh.

“Huynh đệ, các ngươi có biết tin gì mới không?”

“Tin gì mới?”

“Những tên nghèo hèn kia không còn quan tâm đấu tranh đòi quyền lợi sử dụng tài khoản thương hiệu nữa mà quay trở lại dùng tài khoản bình thường rồi.”

“Thật à?”

“Nhưng mà vẫn còn một số tên khác thì cố chấp nói cái gì mà gắng kiếm thêm linh thạch để có thể duy trì tài khoản thương hiệu của mình.”

“Các người biết người ta gọi là gì không? Cái này người ta gọi là bệnh sĩ chết trước bệnh tim.”

“Haha, thật là ngu ngốc. Không có linh thạch mà muốn học đòi làm sang.” Những công tử ca này liếc nhau một cái rồi cười ha hả, tiếng cười như sự châm biếm và xem thường.

Những người đi dưới đường nhìn lên đám công tử ca đang cười nhạo ngồi ở tầng hai mà không ngừng nổi giận phẫn nộ, hai hàm răng không ngừng nghiến lại tạo ra những tiếng kêu ken két, còn khuôn mặt thì đỏ phừng phừng, hai lòng bàn tay không ngừng nắm lại vào mới nhau thành một nắm đấm.

Một thanh niên nóng nảy muốn xông lên tranh luận với bốn tên công tử ca, nhưng ngay lập tức bị một lão già bên cạnh kéo lại. Lão lắc đầu, thở dài, nói: “Bỏ đi, chúng ta không đấu lại được bọn họ đâu, chỉ có thêm rước họa vào thân mà thôi. Hãy nghe lời lão khuyên một câu, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu.” Nói xong, lão già bỏ mặc thanh niên đang giận dữ run rẩy, đi bình tĩnh hòa vào trong đám đông.

Mọi người xung quanh thì cũng chỉ biết lắc đầu, bỏ ngoài tai những lời châm chọc đó, đối với những người ở tầng lớp thấp như bọn họ thì chỉ cần tôn chỉ một câu đó là mắt không thấy tai không nghe thì tim không đau.

“Cứ vậy thôi cho dễ sống, hài.”

Tưởng chừng như sau sự kiện thu phí tài khoản thương hiệu thì mọi chuyện đều sẽ sóng êm biển lặng, nhưng không ngờ chỉ vì một bài đăng lại khiến cộng đồng booker lại sôi nổi trở lại. Bài đăng đó là của một người dùng có tài khoản thương hiệu tên là Lâm Tuyết Nhiên.

“Các vị nhìn kỹ đi, mỗi tên thương hiệu đều có dấu tích biểu thị thực lực của họ. Dấu tích màu kim cương tượng trưng cho thế lực đỉnh cao, màu đen là nhất lưu thế lực.”

“Nhưng Vương Triều chúng ta từ trước tới nay chỉ có bát đại gia tộc nhất lưu, lần lượt là Lý gia, Lưu gia, Trần gia, Mộ Dung gia, Nam Cung gia, Âu gia, Long gia và Mục gia. Nhưng hôm nay bỗng nhiên xuất hiện thêm một gia tộc mới thuộc Vương Triều cũng có dấu tích đen đó là Hoa gia.”

“Nếu vậy, Càn Nguyên Vương Triều từ trước đến nay đều có cửu đại gia tộc nhất lưu chứ không phải bát đại gia tộc, chỉ là có một gia tộc không lộ diện thôi.”

“Liệu Hoa gia có phải là gia tộc ẩn thế chăng? Có ai trên này biết Hoa gia là gia tộc nào không? Tiểu nữ chưa bao giờ nghe nói đến họ. Nếu ai biết thông tin, thì xin hãy bình luận xuống bên dưới giúp tiểu nữ có thể thỏa mãn sự tò mò.”

Bài đăng của Lâm Tuyết Nhiên về Hoa gia nhanh chóng gây sốt trên bookchat. Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần hương, nó đã thu hút hàng triệu lượt thích và bình luận. Mọi người đều háo hức muốn biết về Hoa gia, gia tộc bí ẩn có dấu tích đen.

“Hoa gia? Tại hạ chưa bao giờ nghe nói đến họ. Bọn họ là ai vậy?”

“Hoa gia có lẽ là gia tộc ẩn thế thật rồi. Chỉ có những gia tộc ẩn thế mới có thể giấu diếm được dấu tích của mình.”

“Hoa quý phi, Hoa Thiên Cốt có phải là người của Hoa gia không?”

“Hoa Thiên Cốt? Phi tử của đương kim bệ hạ là người Hoa gia? Sao tại hạ chưa bao giờ nghe ai nói đến vậy.”

“Lão đạo cũng chỉ đoán vậy thôi. Hahaha.”

Mọi người đều rất nhiệt tình thảo luận sôi nổi bên dưới bài viết.

Trong khi đó ở một ngọn núi bí ẩn có tên là Lâm Thanh Cốc. Nơi đây bị che giấu bởi những đám mây và sương mù dày đặc, kết hợp cùng với trận pháp thiên nhiên, khiến cho những người thôn dân sống ở xung quanh không thể xâm nhập hay tiến lại gần.

“Nơi này chính là nơi ma quỷ ở, nếu không may đi lạc vào thì không có đường sống.” Đây là lời cảnh báo của những người dân sống quanh đó, chính vì vậy họ đều gọi nơi này là cấm địa.

Không sai Lâm Thanh Cốc chính là nơi tu luyện và sinh sống của các thành viên Hoa gia, và chỉ có những người có huyết mạch Hoa gia mới có thể tự do ra vào Cốc.

Ở trung tâm của Cốc, có một tòa phủ đệ uy nghi như một ngọn núi cao, trên mái nhà có những đỉnh lưỡi liềm vàng óng, phản chiếu ánh nắng mặt trời. Bốn bên bức tường, là những bức tranh khắc hình các vị lão tổ và những cuộc chiến huyền thoại. Trước cửa chính, có một cầu thang rộng lớn dẫn lên đại điện, trên cầu thang có hai con sư tử gầm gừ được luyện chế bằng tinh thạch quý hiếm. Bên trong đại điện rộng lớn, chỉ có một chiếc bàn tròn cùng với mười hai chiếc ghế gỗ được sắp xếp ngay ngắn và được chạm khắc tinh xảo.

Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, tộc trưởng và các vị trưởng lão đều có mặt đầy đủ để thảo luận các vấn đề liên quan đến vận mệnh tương lai của gia tộc. Những người này đều là những người có địa vị có tiếng nói nhất trong gia tộc.

Lúc này một người đàn ông cao lớn, mặc áo choàng màu xanh lá cây nói với giọng nghiêm túc: “Lời tiên đoán của lão tổ tông từ một vạn năm trước đã trở thành sự thật, Hoa gia đã xuất hiện trước mắt thiên hạ, chúng ta không cần tiếp tục ẩn mình nữa.”

“Không sai! Nhưng chúng ta cũng không thể vội vàng hành động, mà cần phải cẩn thận tránh những rắc rối không đáng có.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói của người đàn ông trung niên. Bí mật về gia tộc họ không thể giấu mãi được, những thế lực nhất lưu đều có một ít thông tin về họ. Nhưng chỉ biết rằng Hoa gia ở Lâm Thanh Cốc là một gia tộc mạnh mẽ, không hề thua kém bát đại gia tộc. Có chăng cũng chỉ có triều đình mới biết được một ít bí mật, bởi vì triều đình thường xuyên thực hiện các giao dịch với Hoa gia.

Tin đồn về Hoa gia, một gia tộc ẩn thế hàng vạn năm sắp xuất thế nhanh chóng lan tràn trên bookchat, khiến thiên hạ không khỏi tò mò bàn tán. Trong khi đó, trái ngược với khung cảnh bàn tán xôn xao trên bookchat lại là một cảnh tượng yên bình tại Hàn Duyên cung, Diệp Hàn và Linh Nhi đang ngồi bên một đống lửa nướng một con linh vỹ kê mập mạp, màu vàng óng, thơm lừng.

Kể từ khi Linh Nhi làm mama quản lý Hàn Duyên cung, mùi đồ nướng luôn lan tỏa khắp nơi.

“Gà nướng của Hỏa mama thật là ngon tuyệt, mama làm sao mà có bí quyết nướng gà thơm ngon như vậy?” Tiểu lý tử đứng bên cạnh, miệng chảy nước nhìn linh vỹ kê hấp dẫn.

Linh Nhi tay phải không ngừng dùng một thứ nước sốt đã được pha chế từ trước quét lên lớp da tạo lên những tiếng kêu lộp rộp mà cười tươi, nói: “Tiểu nữ đã theo đại ca sinh tồn trong rừng nhiều năm, nên đã biết được nhiều cách làm ăn ngon. Tiểu nữ cũng muốn chiêu đãi điện hạ và Lý tổng quản những món lạ, nhưng ở đây chỉ có gà mà thôi.”

Diệp Hàn ngồi bên cạnh vội vàng đưa tay lên miệng, ra dấu im lặng nói nhỏ: “Đừng để lộ ra ngoài, hoàng cung không cho phép nấu nướng tự phát. Nếu mẫu hậu phát hiện, chúng ta sẽ lại bị trừng phạt đấy.”

Nhưng Diệp Hàn không biết, bọn hắn không thể nào dấu được hoàng thượng và hoàng hậu, ngay từ những ngày đầu tiên bọn họ bắt trộm linh vĩ kê về nướng ăn thì đã bị phát hiện rồi. Ngay cả việc Linh Nhi vào cung làm mama quản lý cung nữ của Hàn Duyên cung, hoàng hậu cũng đã sai người cho kiểm tra thân thế hai huynh muội họ, khi không phát hiện được vấn đề nào mới mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hoàng hậu nhéo hông của hoàng thượng, đôi môi như hai cánh hoa hồng đỏ tươi, mềm mại và quyến rũ nói: “Bệ hạ, ngài cứ để cho bọn nhỏ làm bậy như vậy sao, đúng thật là không có quy củ gì mà. Tất cả cũng tại ngài chiều hư bọn nhỏ.” Âm thanh phát ra như tiếng chuông ngân, ngọt ngào và du dương. Nhưng lúc này đôi môi ấy lại nheo lại, giọng nói ấy lại trở nên oán trách và đanh thép.

Hoàng thượng nghe vậy thì cười phá lên, nói với giọng hào hùng: “Ai cũng có sở thích riêng của mình mà, không phải sao.”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 167

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.