Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gảy tâm huyền

Phiên bản Dịch · 1163 chữ

Chương 249

Long Chi nói: “Thanh chủ, tôi tiễn hắn lên đường nhé”.

Nói xong, sắc mặt trầm xuống, đưa tay bóp cổ Xương Đông, đúng như dự liệu, cô ả bị Diệp Lưu Tây ngăn lại.

Long Chi giả vờ khó hiểu: “Thanh chủ?”.

Kỳ thật cô ả biết nguyên nhân: Mắt Mộ tàn sát cả thôn, duy chỉ có Diệp Lưu Tây được Bọ Cạp Vàng cứu sống, cho nên cô đối với người đại nạn không chết có một loại quan tâm nói không nên lời.

Quả nhiên, Diệp Lưu Tây nói: “Nếu gặp đại nạn không chết, chứng tỏ ông trời muốn giữ hắn lại, đừng động vào hắn, cần gì phải làm loại chuyện hại người mà không được lợi này”.

Long Chi ngoan ngoãn, bộ dáng cung kính: “Thanh chủ nói rất đúng”.

Diệp Lưu Tây phất tay gọi Phương Sĩ tới: “Đợi lúc nhập Quan, có thể lại có bão cát, anh nghĩ cách, đừng để người này bị bão cát chôn vùi, vậy thì quá đáng tiếc”.

……

Long Chi mỉm cười, hiện tại hồi tưởng lại, cảnh tượng kia thật sự là nực cười, đúng vậy, đại nạn không chết, là ông trời muốn giữ hắn lại, giữ hắn lại cho cô ta sử dụng, đến đối phó với Diệp Lưu Tây.

Xương Đông hỏi gì đó, Long Chi không nghe rõ: “Anh nói gì?”.

Tôi muốn hỏi cô: “Bức ảnh của Khổng Ương, là cô chụp?”.

Đúng, đây là tác phẩm đắc ý của cô ả.

Long Chi gật đầu: “Là tôi chụp, lúc đó, cô ta đang sắp bị mộ sống nuốt. Trước khi đến Gò thây Yardang, tôi đã nói với Giang Trảm, tiêu diệt Mắt Mộ, ý nghĩa rất lớn, nên chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm. Hắn ta không phản đối, cho nên tôi nhờ người mang theo máy ảnh, bản thân tôi cũng mang theo, nhưng chỉ chụp một tấm; tôi chụp Khổng Ương rất rõ ràng, e rằng tương lai khi nhìn thấy anh sẽ không thể không nhận ra cô ấy - tôi nghĩ, bất cứ người đàn ông nào, chỉ cần có tấm chân tình đối với người vợ chưa cưới của mình, khi nhìn thấy bức ảnh này đều sẽ phải có hành động, phải không?”.

“Cho tới nay, chúng tôi đều muốn tìm một người Quan ngoại để giết chết Diệp Lưu Tây; ý nghĩ này kỳ thật không sai, sai ở chỗ, chúng tôi cố chấp muốn đưa người đó đến bên Diệp Lưu Tây”.

“Đổi góc độ khác suy nghĩ, vì sao không để cho Diệp Lưu Tây tự đi tìm hắn? Diệp Lưu Tây rời đi một thời gian, cũng tiện cho tôi thăm dò, đối phó với Mắt Bọ Cạp, mà chờ cô ta trở lại, tất cả cũng nước chảy thành sông”.

“Xương Đông, mạng của anh sắp hết hạn rồi, không muốn tiếp tục sao?”.

........................

Xương Đông nở nụ cười, nói: “Nếu không thì sao, cô muốn làm gì tôi? Nếu là uy hiếp, có thể nói rõ ràng để cho tôi biết hậu quả, nếu không tôi sẽ không biết sợ”.

Long Chi tặc tặc lưỡi: "Cái giọng này của anh giống Diệp Lưu Tây quá nhỉ, Xương Đông, hình như anh đứng sai đội thì phải?".

“Anh thử ngẫm lại mình xem, bản thân tuổi trẻ tài cao, sắp kết hôn, mọi việc thuận buồm xuôi gió, bao nhiêu người khát khao cuộc sống này của anh. Nếu như hôm đó không xảy ra biến cố Bác Cổ Yêu Giá, cuộc sống gia đình của anh, chắc bây giờ cũng yên ổn, nói không chừng Khổng Ương còn sinh con cho anh”.

“Kết quả thì sao, trong một đêm, đã mất sạch. Tôi không thể ra Quan ngoại, hai năm qua cũng không có cách nào chiếu cố được anh. Có điều ngẫm lại cũng biết, bản thân là người kiếm tiền giỏi, thường xuyên được mời làm người dẫn đường, đội nhóm mà mình dẫn đi đều chết sạch; vợ chưa cưới sống không thấy người chết không thấy xác, cuộc sống chắc cũng không mấy dễ chịu? Tất cả điều này là nhờ ai ban tặng, ai mới là ân nhân cứu mạng của anh. Chẳng lẽ bây giờ không phải đã tìm được chân tướng, Khổng Ương và đồng đội gặp nạn sao? Hiện tại chân tướng rõ ràng, tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện cũng đã biết, anh không đi báo thù còn chưa tính, lại còn nhẫn nại tranh luận với tôi là có nên tính hết lên đầu Diệp Lưu Tây hay không?”.

“Nhưng tôi cũng đoán được, chuyện đám Khổng Ương gặp nạn chỉ là tai họa. Chỉ với lý do này, không thể khiến anh nhẫn tâm ra tay được nên mới đặt cược mạng sống anh vào cho chắc chắn đấy - giúp tôi làm việc, đổi lại tôi kéo dài tính mạng của anh, rất đáng giá mà. Anh có biết hay không, nếu tôi có thể giúp anh kéo dài mạng sống, cũng có thể lập tức thu lại Tâm Huyền, nếu muốn anh chết, tôi không cần phải động đến đao kiếm chỉ cần búng đầu ngón tay”.

Nói đến đây, cô ả giơ tay phải lên, từ từ chạm vào sợi Tâm Huyền đang lơ lửng giữa không trung.

Xương Đông nhìn chằm chằm tay cô ả: “Không phải nói bảy ngón gảy đàn sao?”.

Long Chi cũng không buồn ngẩng đầu, khóe môi khẽ nhếch: “Anh chưa từng nghe qua câu, có qua có lại mới toại lòng nhau sao? Tôi đối với anh khách sáo như vậy, anh chưa cảm ơn mà còn chống đối tôi, khiến tôi không thoải mái đấy. Bảy ngón gảy đàn là hồi sinh; ba ngón là kéo dài mạng sống; năm ngón chính là chịu khổ; có nghĩa là dù anh ngang tàng thế nào, cũng trốn không thoát khỏi năm ngón tay của tôi đâu”.

Cô ả nắm chặt sợi dây kia, bỗng dưng dùng sức xoắn mạnh.

Trong đầu Xương Đông trống rỗng.

Trong tim giống như có một sợi dây sắt, bén nhọn đột nhiên bắn trúng, nhanh chóng xuyên thủng xương tủy não, đau đớn kịch liệt dường như xương cốt như muốn nghiền vụn cả người như con rối, không có cách nào khống chế bản thân, anh từ trên ghế ngã nhào xuống đất, mắt hằn lên tia máu, thân thể co quắp, không ngừng co giật.

Triệu Quan Thọ ho nhẹ một tiếng, giọng nói có chút không vui: “Long Chi, người lớn tuổi, không thích xem cảnh này, buổi tối sẽ khó ngủ”.

Long Chi rút tay lại, đứng dậy khỏi ghế, vòng qua bàn,

đi tới bên cạnh Xương Đông, ngồi xổm xuống.

Xương Đông thở hổn hển, miệng mũi đầy máu tanh, những giọt mồ hôi chảy vào miệng, hòa thành mùi tanh mặn.

Bạn đang đọc Tây Xuất Ngọc Môn (Bản dịch) của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 329

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.