Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau (1)

Phiên bản Dịch · 2517 chữ

“Lần đầu đi ra ngoài có thể đi xa như vậy, huynh đài vận khí thật tốt...” Người kia ngạc nhiên, lập tức gượng cười hai tiếng, nhịn không được lên tiếng nói.

“Đâu có đâu có, vận khí cũng tàm tạm.” Ngụy Hợp trả lời.

“Đã như vậy, huynh đài không bằng tới chỗ chúng ta bên này ngồi đi, cũng dễ nói chuyện sắp xếp cho ngày mai, không biết ý huynh như thế nào?” Người kia lại nói.

“Vậy thì làm phiền.” Ngụy Hợp đáp.

Ngụy Hợp trở về nói với Khương Tô một tiếng, sau đó chính mình đi theo nam tử trung niên kia, đến một cái sân nhỏ sát vách tường đất.

Hai bên chỉ cách nhau một bức tường, tương đối gần, hắn cũng không lo cách quá xa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Giữa sân, ngọn lửa bùng cháy dữ dội.

Ngụy Hợp cùng thương đội lão giả, còn có nữ tử hắc sa và hai nam tử, ngồi vây chung một chỗ.

Những người còn lại trong thương đội thì tụm năm tụm ba ngồi ở sân, ăn lương khô, thu dọn đồ đạc cá nhân của họ.

Ngụy Hợp đối với chuyện Tàng Kiếm hạp hoàn toàn không biết gì, chỉ đơn giản một mình tới, cùng đối phương tiếp xúc.

Không chỉ có thể nắm được một chút điểm mấu chốt mà còn hiểu được thông tin liên quan.

Người cầm đầu ở đây là lão giả họ Vương, là người đầu tiên đáp lời Ngụy Hợp. Tên Vương Tử Sùng.

Lúc này lão đang cẩn thận đem một tắm bản đồ vừa mới chỉnh lý cẩn thận thu vào, tựa hồ vừa mới đánh dấu xong.

Thu đồ xong, lão ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Hợp.

“Tiểu huynh đệ là từ thành trì phụ cận đi ra a? Chỉ có mấy người như vậy mà dám đi ra, thật không đơn giản.”

“Không đâu, Vương lão quá khen rồi.” Ngụy Hợp thản nhiên nói. “Nếu không phải bất đắc dĩ, ai lại muốn rời xa quê hương.”

“Ta là nói thật. Vân Châu là vùng đất cằn cỗi, cùng Thái Châu khác biệt rất nhiều, con đường ngươi đi là đến Thái Châu, cực kỳ nguy hiểm. Cho dù có khu thú hương* thì cũng có lượng lớn độc trùng sinh sống. Ngươi đi đến đây mà không gặp sự cố thì đã rất lợi hại.” Vương lão tán dương nói.

(*Khu thú hương: mùi hương dùng để xua đổi thú.)

“Nếu là ta không nhìn lầm, tiểu huynh đệ hẳn là đi Thái Châu bái sư học nghệ a?” Hắn tiếp tục nói.

“Không sai.” Ngụy Hợp gật gật đầu, cẩn thận nói, hắn đúng là đi bái sư học nghệ.

“Thực không dám giấu giếm, lão hủ cũng giống như vậy, mang cháu gái qua bên kia cầu bái sư môn, Thái Châu là nơi phổ biến tập võ, ở trong các Châu phụ cận, bây giờ cũng là nơi ổn định nhất.” Hắn nói xong thở dài một tiếng.

“Nếu có nhiều lựa chọn, lão hủ cũng không muốn rời xa quê hương, chạy đến một nơi xa như vậy.”

Hắn chỉ nữ tử hắc sa ở một bên thấp giọng nói. “Cháu gái của ta Chân Khinh, từ nhỏ tư chất ưu tú, si mê võ đạo, lần này quê hương gặp thiên tai nên chúng ta mới chuyển đến Thái Châu. Cũng coi như là tìm kiếm cơ hội ở một nơi lớn hơn.”

Chân Khinh? Ngụy Hợp mắt nhìn nữ tử áo đen che mặt kia.

Hai người này nhìn kiểu nào, cũng không giống với quan hệ ông cháu. Theo hắn thấy, đội ngũ này trung tâm của tất cả mọi người, chính là nữ tử áo đen che mặt kia.

Những người còn lại sau lưng Vương lão, cách mỗi một hồi, đều thận trọng nhìn nàng, tựa hồ cũng đang nghe nàng chỉ huy, xem sắc mặt nàng.

Đối phương cho là hắn nhìn không ra, nhưng Ngụy Hợp dù sao cũng nhìn người vô số, xuyên qua tới đã mấy chục năm, đối với một chút chi tiết hơi lộ ra cũng hiểu được ngay.

Hơi suy đoán một tý, liền đại khái hiểu được nhân vật quan trọng trong đó là ai.

"Đúng rồi, quên giới thiệu, hai người thiếu hiệp bên này, cũng cùng chúng ta kết liên minh. Cũng gia nhập vào trước đó.

Một người là Tiết Thành Dũng đến từ Tô thành, một người là Tiền Hạo đến từ Bắc Phục thành."

Vương lão lại lần nữa giới thiệu hai người với Ngụy Hợp.

“Tại hạ Ngụy Hợp. Đến từ Phi Nghiệp thành.” Ngụy Hợp ôm quyền chào.

“Tiết Thành Dũng.” Một người khuôn mặt vẫn tính là anh tuấn, khóe miệng lớn có cái nốt ruồi, uể oải nhấc tay trở về.

Một người khác thì bình tĩnh trầm ổn ôm quyền, gật đầu với Ngụy Hợp.

“Tại hạ Tiền Hạo, đã gặp qua Ngụy huynh.”

Chẳng qua là một cái chào, hai người tính cách khác nhau liền lộ ra.

Ngụy Hợp lập tức có hảo cảm hơn với người tên Tiết Thành Dũng kia, loại người tâm tính đều lộ ra hết trên mặt này, là người hắn thích nhất, đơn giản và chỉnh chu, khiến hắn không cần lo lắng có ám chiêu.

Tiền Hạo kia thì lại khác.

Đương nhiên cũng không bài trừ là cố ý ngụy trang, còn cần quan sát.

Vương lão kia lúc này lực chú ý cũng chuyển dời trên Tàng Kiếm hạp ngày mai. Làm thế nào để vượt qua cần phải chú ý tuyệt đối. Lão mặc kệ Ngụy Hợp, Tiết Thành Dũng, Tiền Hạo, ba người trước đó có biết hay không, trước tiên ở nơi này nói rõ.

Ngụy Hợp ba người đều đáp ứng.

Trong quá trình thông qua Tàng Kiếm hạp, điểm trọng yếu nhất, chính là không thể giết Tuyệt Như điểu. Cho dù là đả thương chúng nó cũng không được.

Bằng không sẽ dẫn tới quần công.

Sau khi liên tục căn dặn, Vương lão liền thương lượng về việc phân bổ, vốn dĩ thông qua cần phải hao phí một phần thịt thú làm mồi nhử, nhưng do bốn đội ngũ cùng đi, nên có thể để cho bốn đội ngũ phân ra phần của riêng mình, như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều.

Lộ trình xa xôi, loại thú mồi này là trân phẩm, có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm.

Sau khi mọi người thương lượng xong quá trình thì trở lại nơi của riêng mình.

Từ đầu đến cuối, nữ tử áo đen kia đều không nói gì, thậm chí còn không có lên tiếng.

Mãi đến người Ngụy Hợp đều rời đi, nàng mới khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Vương lão.

“Mấy người kia có vấn đề gì sao?” Chân Khinh tiếng nói có chút khàn khàn, nhưng vẫn có thể nghe ra chất giọng nữ tử, chẳng qua là trong đó lộ ra một cỗ băng lãnh.

“Không có vấn đề gì, ít nhiều gì cũng giấu vài thứ, bất quá ra bên ngoài, người mà không ẩn giấu đi bớt, sớm đã chết rồi, cũng đi không thể đi được dài như vậy.” Vương lão nghiêm túc trả lời.

“Vậy là được. Nếu như phát hiện không đúng, nói với ta, động thủ sớm tốt hơn muộn.” Chân Khinh bình thản nói.

“Đặc sứ, những người khác có lẽ còn dễ đối phó, nhưng Ngụy Hợp này, tựa hồ khí huyết khác thường, không giống như người nhị huyết Khí Huyết.” Vương lão nhắc nhở.

“Không có chuyện gì, nhiều nhất là tam huyết Khí Huyết thôi, trên người hắn kình lực tuy có, nhưng không mạnh. Chỉ cần còn chưa bước vào Luyện Kình, ta giết dễ như trở bàn tay.” Chân Khinh bình tĩnh nói.

“Đặc sứ, ngày mai chính là sào huyệt của Tuyệt Như điểu, cố gắng đừng để thấy máu, có thể bình yên vượt qua là tốt nhất...” Vương lão cười khổ thuyết phục.

“Trong lòng ta có định đoạt. Yên tâm, sẽ không đả thương người vô tội.” Chân Khinh nhàn nhạt đáp rồi đứng người lên, đi vào phòng.

Một bên khác.

Ngụy Hợp trở lại chỗ của mình, thấy Khương Tô đang đứng trong sân vẻ mặt cảnh giác, tùy thời chờ lệnh.

“Ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi!” Khương Tô nhẹ nhàng thở ra, không có Ngụy Hợp ở đây, nàng cảm thấy trong lòng không yên.

Mấy người còn lại cũng không hẹn mà cùng tới gần, giống như ở bên cạnh Ngụy Hợp sẽ có cảm giác an toàn.

“Có thu hoạch gì à?” Khương Tô hỏi.

“Có một chút.” Ngụy Hợp đem chuyện ước định nói một lần. Trong đó theo lời trong miệng Vương lão kia, biết được không ít những khả năng có thể xuất hiện trên đường, còn có quan hệ với thú mồi.

“Ta nói, đường này còn có người đi, khẳng định là có chỗ dựa. Thì ra còn có thú mồi này...” Khương Tô gật đầu nói.

Nàng dừng một chút, lại hơi chần chờ: “Ngụy Hợp ngươi cảm thấy chúng ta nên như thế nào với bọn hắn? Không để ý tới, hay là tiếp tục liên lạc?”

“Không cần để ý, chúng ta đi đường của chúng ta. Nếu như phát hiện bọn hắn có vấn đề, để ta giải quyết.” Ngụy Hợp thản nhiên nói.

Hắn một đường đi tới, thời gian trong một tháng, cũng không phải đều đi đường tầm thường, nửa đường giết chết không biết bao nhiêu lữ khách không có hảo ý.

“ Ừm... Chắc không có nhiều người xấu như vậy... Trước tiên tìm hiểu rõ rồi động thủ cũng không muộn.” Khương Tô toàn thân lắc một cái, những ngày gần đây, Ngụy Hợp giết người chính là quyết định nhanh chóng, có đôi khi nói còn chưa dứt lời, đột nhiên quay người chính là một chiêu.

Một phi tiêu ra ngoài, là một mạng.

“Hơn nữa, người ta đi ra những khu hoang vu như thế này, khẳng định thực lực cũng không yếu...”

"Không có việc gì. Nữ tử áo đen kia cùng lão nhân họ Vương kia có chút thực lực. Những người còn lại không cần để ý. Ngược lại chính các ngươi chuẩn bị kỹ càng, một khi có vấn đề, nhìn ta ra dấu, ra tay trước là dành được lợi thế." Ngụy Hợp căn dặn.

Những ngày hành tẩu bên ngoài, Ngụy Hợp đại khái đã đã hiểu được kha khá thực lực của chính mình.

Trong đám võ giả Tam huyết Khí Huyết, hai loại công pháp của hắn kết hợp mà thành kình lực, uy lực mạnh mẽ. Lại thêm Phi Long Công, phối hợp tới lui, đoán chừng trong đám võ giả Tam huyết Khí Huyết hắn nằm ở trung thượng.

Đương nhiên, then chốt không ở đây, lúc giao thủ, chân chính quyết định sinh tử, không phải công pháp mạnh yếu, mà là đủ loại nhân tố kết hợp với nhau.

Ngụy Hợp có tự tin, cho dù là người có thực lực mạnh hơn hắn, chỉ cần chưa bước vào Luyện Kình, một khi chém giết, người sống sót cuối cùng, nhất định là hắn.

“Được, ta hiểu rồi.” Khương Tô gật đầu.

Những ngày qua, nàng đã biết được vị sư đệ này của mình tâm ngoan thủ lạt đến nhường nào.

Đi bên ngoài, có chút hoài nghi, chính là hạ tử thủ, động thủ quả quyết, đơn giản không giống như sát lục, mà giống như là phản ứng bản năng.

“Được rồi, vào ngủ đi. Ta trước tiên gác đêm, ngươi sau nửa đêm.” Ngụy Hợp dặn dò.

“Được.” Khương Tô gật đầu.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, hai đội ngũ một trước một sau, theo sát con đường không phân rõ phương hướng, tiếp tục hướng về phía trước.

Chạy về phía trước đường hơn một canh giờ, đỉnh núi phía trước đột nhiên tách ra, xuất hiện một rãnh núi khổng lồ, tựa như bị cự phủ bổ ra.

Dưới đáy hẻm núi là một con sông lớn chảy xiết. Trên mặt sông có một cây cầu cũ kỹ vì lâu năm thiếu tu sửa.

“Nơi đó chính là Tàng Kiếm hạp.” Vương lão chỉ phía dưới cầu nói.

“Lúc đi qua cầu, mong chư vị nhất định phải nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể làm Tuyệt Như điểu bị thương. Chỉ có thể tránh né. Chúng ta có thú mồi, theo lẽ thường mà nói, chúng nó sẽ không thèm để ý tới chúng ta.”

“Hiểu rồi.” Tiền Hạo gật đầu. “Đa tạ Vương lão giải thích.”

“Ta bên này cũng không thành vấn đề.” Tiết Thành Dũng kia mang theo hai tùy tùng, trong tay đong đưa quạt xếp tùy ý nói.

“Bên này cũng vậy.” Ngụy Hợp đơn giản gật đầu.

Bốn đội ngũ hợp thành một, hơn hai mươi người, chia làm ba nhóm, nhanh chóng xuống cầu.

Vương lão dẫn đội đi trước, thứ hai là Tiết Thành Dũng Tiền Hạo, cuối cùng mới là đám người Ngụy Hợp.

Cầu đá khắp nơi là lỗ thủng chỗ hổng, hàng rào cũng đứt gãy không ít, nhìn qua khá nguy hiểm.

Trên đỉnh đầu, giữa không trung cũng không ngừng có thân ảnh những con chim to lớn xẹt qua. Dưới lớp sương mù tràn ngập, cũng thấy không rõ có phải là Tuyệt Như điểu hay không.

"Mọi người cẩn thận, nơi này tất cả có mười sáu trụ cầu, lão hủ ở trụ cầu thứ ba ném thú mồi. Lúc sau đến trụ cầu thứ tám, là Tiền Hạo công tử. Sau đến trụ cầu thứ mười hai là Tiết công tử, đến trụ cầu cuối cùng, là Ngụy Hợp công tử. Chư vị hãy cẩn thận." Vương lão trầm giọng căn dặn.

Các đội ngũ một bên dồn dập đáp ứng.

Chậm rãi, ba đội ngũ dần dọc theo đầu cầu đi lên.

Vương lão là người đầu tiên, vung tay ném ra một con vật nhỏ màu đen, vật kia hướng về bên trái mặt sông bay đi, bay ra thật xa

Lập tức bên trong một mảnh tiếng kêu trầm thấp giữa không trung hẻm núi đột nhiên bay ra ít nhất cũng mấy chục con Tuyệt Như điểu, đuổi theo vật nhỏ kia.

“Đi!” Vương lão quát to một tiếng.

Ba đội ngũ nhanh chóng tăng tốc.

Lúc đi đến một phần tư, bầy Tuyệt Như điểu trước đó bị dẫn dắt rời đi lại trở về đánh về phía mọi người.

“Đi!” Tiền Hạo không nói hai lời, quăng ra một phần thú mồi đã chuẩn bị xong, quăng về hướng ngược lại.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.