Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 940 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

Trên mặt của Lục Vô Nghiên cũng không có biểu tình gì, nhưng bởi vì vẻ mặt không có biểu hiện gì mới làm cho Diệp Tiêu run sợ chốc lát.

Lục Vô Nghiên thật sự rất giận.

Diệp Tiêu còn chưa mở miệng, Lục Vô Nghiên đã nói trước: “Không tiễn.”

Diệp Tiêu tức cười, không thể làm gì khác hơn là chắp tay, từ bên cạnh Lục Vô Nghiên đi ra ngoài.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới nhìn về phía Phương Cẩn Chi, nói: “Ta ở trong phòng ngủ trên lầu chờ nàng, cùng với muội muội của nàng nói chuyện xong dự định trở về thì gọi ta.”

“Được.” Phương Cẩn Chi len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, vội vàng đồng ý.

Sau khi Lục Vô Nghiên đi lên lầu, Phương Cẩn Chi lại lôi kéo hai muội muội nói chuyện một lúc lâu, đến lúc trời gần tối, nàng mới tạm biệt hai muội muội.

Phương Cẩn Chi đi lên lầu kêu Lục Vô Nghiên về nhà, nào vào tẩm phòng, vòng qua bình phong thêu hình cá lội đi tới mép giường, phát hiện Lục Vô Nghiên nằm ở trên giường, đang nhắm mắt.

Cũng không biết có phải hay không là ngủ thiếp đi.

Phương Cẩn Chi không khỏi nhón chân lên đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm khuôn mặt của hắn.

Lục Vô Nghiên chợt mở mắt, Phương Cẩn Chi giật mình, thân thể ngã ngửa ra sau, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Lục Vô Nghiên vội vàng nắm tay, kéo nàng lại trước khi ngã xuống, lại hơi dùng sức, kéo nàng đến trên giường.

“Lá gan nhỏ như vậy.” Lục Vô Nghiên không nhịn được cười nàng.

“Là như vậy thì thế nào? Không phải chàng cố ý làm thiếp sợ sao?” Phương Cẩn Chi ngước đầu, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên.

“Ta hù dọa nàng làm cái gì.” Lục Vô Nghiên ôm nàng vào lòng giống như đang ôm một khối gối mềm mại, “Nghỉ ngơi một lát rồi về.”

Phương Cẩn Chi không quá tình nguyện nhéo thân thể hắn, oán giận nói: “Chàng ôm thiếp chặt như thế làm gì, quần áo nhăn hết rồi!”

Lục Vô Nghiên không có phản ứng, hắn lần nữa nhắm mắt lại, trên mặt mang theo chút mệt mỏi.

Phương Cẩn Chi ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên, thấy bộ dạng hắn như thế, liền cũng ngoan xuống, lẳng lặng nhìn hắn, hận không thể đếm hết mỗi một cọng lông mi của hắn.

Thật ra Phương Cẩn Chi cũng không hận Tĩnh Ức sư thái, không phải bởi vì bà là mẹ đẻ của mình mà lựa chọn tha thứ, mà là Phương Cẩn Chi cũng không cảm thấy cần thiết phải hận bà.

Hận một người quá mệt mỏi, Phương Cẩn Chi không muốn vì một người không đáng giá mà mà hao phí tinh thần và thể lực. Trôi qua dễ dàng, không buồn không lo chút nào không phải là rất tốt sao?

Phương Cẩn Chi cảm thấy lúc nàng và Tĩnh Ức sư thái còn sống không gặp nhau chính là kết quả tốt nhất.

Ngoài ra….

Phương Cẩn Chi vẫn còn nhớ Lục Vô Nghiên nói với nàng kiếp trước trôi qua không thể nào tưởng tượng nổi, ngày đó Lục Vô Nghiên chỉ nói sơ lược mấy câu, cũng không hề nói rõ ràng, Phương Cẩn Chi cũng không hiểu nhiều lắm, mà chi tiết những chuyện phát sinh ở kiếp trước nàng cũng không muốn biết.

Cái gì kiếp trước kiếp này, Phương Cẩn Chi mặc kệ.

Nàng chỉ biết là quý trọng trước mắt.

Nàng không rõ ràng lắm chuyện kiếp trước mà Lục Vô Nghiên nói, nhưng nàng hiểu trong lòng Lục Vô Nghiên đối với chuyện kiếp trước rất là để ý.

Như vậy, nàng liền chặt đứt liên lạc với những người đó. Phàm là những người Lục Vô Nghiên không thích, nàng liền cách xa. Phàm là người nàng giao thiệp mà Lục Vô Nghiên lo lắng, quãng đời còn lại nàng sẽ không bao giờ gặp nữa.

Chặt đứt hết tất cả băn khoăn của Lục Vô Nghiên.

Những việc nàng làm cho Lục Vô Nghiên không nhiều, nhưng sẽ dốc toàn lực bằng phương thức của mình.

Về phần cha mẹ gì đó……

Hôm nay Phương Cẩn Chi nói với Diệp Tiêu đều là những lời thật lòng, nàng thật sự không thừa nhận người mẹ đẻ muốn bóp chết mình là người thân của nàng.

Ở trong mắt của Phương Cẩn Chi, người thân không dùng máu mủ để nhìn nhận. Nàng chỉ có bốn người thân, Lục Vô Nghiên bên cạnh, ca ca, còn có hai muội muội.

Hay là……

Phương Cẩn Chi từ từ đưa tay đặt lên bụng của mình, nàng nhìn Lục Vô Nghiên, có chút chột dạ nhỏ giọng nói: “Vô Nghiên, thiếp có chuyện muốn nói với chàng……”

“Ừ.” Lục Vô Nghiên lười biếng trả lời một tiếng, vẫn không mở mắt ra.

“Nguyệt sự tháng này của thiếp chưa tới…………” Âm thanh của Phương Cẩn Chi càng ngày càng thấp.

Nàng nói xong hồi lâu đỉnh đầu cũng không có âm thanh, nàng cứ như vậy tha thiết mong chờ nhìn Lục Vô Nghiên, chờ phản ứng của Lục Vô

Bạn đang đọc Thê Khống của Lục Dược
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.