Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạt mầm

Tiểu thuyết gốc · 1075 chữ

Trên một ngọn núi hoan tàn, đầy xác người và quái vật chất chồng lên nhau.

Dường như đã ó một cuộc chiến ác liệt vừa mới xảy ra.

Trên đỉnh núi có một người đang ngồi ngắm hoàng hôn một cách ung dung.

- Nè làm gì ngồi thẩn thờ thế, V?

- À tôi trợt nhớ lại chuyện cũ thôi.

- Chuyện cũ? Mà thôi, chúng ta phải xuất phát rồi, mọi người đang đợi cậu đó.

- Um...

Đã từ rất lâu về trước, vô số quái vật không biết từ đâu xuất hiện đã khiến hàng triệu người trên thế giới không chết thì bị thương.

Những kẻ sống sót thì bị lạc mất gia đình hoặc trở thành người tị nạn những quốc gia lớn mạnh đã cố gắn dùng sức mạnh quốc phòng vững chắc để đàn áp tình hình.

Thế nhưng đối diện với sức mạnh của quái vật, con người chỉ có thể vô vọng.

Loài người bắt đầu bị quái vật săn đuổi và phải sống trốn tránh hoặc trốn khỏi chúng.

Nạn đói và khủng bố hoành hành khắp nơi con người đã bắt đầu nhìn thấy được tận thế.

Tuy nhiên, sau trận đại biến động đó, những người có siêu năng lực dần xuất hiện và được gọi là "hunter".

Bọn họ có thể giết những con quái vật đặc biệt, thứ mà ngay cả những quốc gia hùng mạnh có hệ thống quốc phòng tối tân nhất cũng không thể làm được.

Số lượng hunter xuất hiện ngày càng nhiều khởi đầu cho sự phản công của loài người.

Các hunter đã thành lập nhiều guild khác nhau và tạo ra khu an toàn.

Vùng an toàn này được gọi là thành phố, trong đó thành phố chia làm nhiều khu khác nhau như: khu 1,2,3,...

Những người sống trong thành phố này có thể lần nữa tận hưởng cuộc sống phong phú như họ đã từng trước khi quái vật xuất hiện.

Tuy nhiên, số lượng quái vật xuất hiện không hề giảm và tôi được sinh ra giữa thời kì loạn lạc này, mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Chóp mắt tôi đã được 14 tuổi, tên tôi là Jin, một cậu bé còn ngay thơ trong sáng luôn có ước mơ được trở thành một Hunter để cứu giúp nhiều người và khám phám thế giới.

Reng reng reng

- Thôi chết, trễ giờ rồi.

Tôi chuẩn bị sổ sách, mặt quần áo vội vàng xuống lầu.

- Jin à, ăn sáng đi rồi hả đi.

- Thôi mẹ à con trễ mất.

Khi tôi đang trên đường đến trường tiện đường đi đón người bạn thân của tôi.

À không, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi, cậu ta chỉ xem tôi chỉ là một tên phế vật, tên của cậu ấy là Gok.

Gok rất dễ nóng nãy, thiếu kiên nhẫn và hay khinh thường người khác.

3 năm trước, cậu ta đã thức tỉnh năng lực "Bộc phát", từ đó cậu ta trở nên kiêu ngạo.

Chờ đã, năng lực?

Đúng vậy, tôi là một người vô năng.

Con người của chúng ta khi được 11 tuổi sẽ được thức tỉnh năng lực của riêng mình.

3 năm trước

Khi tôi được 11 tuổi thì đã nhận một cú sốc rất lớn. 

Tôi và mẹ tôi đến công ty thức tỉnh Hunter.

- Tôi rất tiếc con chị không hề có năng lực nào cả.

- Anh có thể kiểm tra lại một lần nữa được không.

- Nếu chị muốn kiểm lại thì được nhưng vẫn không thay đổi đâu, thay vì chị có thể lấy tiền kiểm tra lại thì chị có thể lấy tiền làm chuyện khác.

Tôi ngồi một chỗ câm lặng không biết nói gì. 

Khi về nhà tôi chạy một mạch lên phòng.

Đến tối mẹ tôi lo cho tôi nên đã lên phòng xem như thế nào.

Trong đêm đó tôi ngồi một góc ngồi khóc trong sự thất vọng tràn trề.

Mẹ tôi đi đến gần tôi chậm rãi.

- Con đừng lo không có cách này sẽ có cách khác không sao đâu.

Nước mắt chạy xuống gò má tôi.

- m...mẹ à, có thật con không có năng lực nào phải không?

Mẹ tôi ôm chặt tôi và khóc.

- Không đâu không đâu sẽ có cách giúp con mà, s...sẽ có thôi.

Trở về hiện tại, trời đã sáng tôi sinh hoạt theo thường ngày và đi học. 

keng keng keng

Tất cả các học sinh đều trở về lớp, trong lớp ai cũng đùa giỡn với nhau trừ tôi.

Tôi trong mắt của họ chỉ là vô hình, không ai tiếp cận tôi vì tôi khác họ nhưng những chuyện như vậy không làm tôi chùng bước.

- Nào nào các em về chỗ ngồi đi, thầy có thôi báo.

- Vâng ạ(cả lớp).

- Đầu tiên, chúc mừng các em đã đậu vào các trường mà các em đăng ký đa số các em đều đăng ký vào trường đào tạo Hunter nhưng đặc biệt là em Gok là học sinh đăng ký vào trường U.A, tất cả mọi người trong lớp trầm trồ ngưỡng mộ.

Trường U.A là trường có tỉ lệ nhập học là 40% và trường luôn đứng số 1 trên bảng xếp hạng đào tạo Hunter của thành phố "Aschess" này. 

Gok cười nhếch miệng.

- Có gì đâu thầy, năng lực của em thì vào trường đó là phù hợp mà.

Năng lực của Gok là Bộc phát, cậu ta có thể tiết ra mồ hôi trong cơ thể và kích nổ chúng theo ý muốn.

- Ủa, xin lỗi các em, không chỉ có mình Gok mà có cả Jin cũng đăng ký vào trường U.A.

Gok và cả lớp đều bất ngờ.

-MÀY....(suy nghĩ của Gok)

Tiết giải lao Gok đã kéo Jin vào chỗ vắng đe doạ.

Gok nắm cổ áo tôi với thái độ bực tức.

- Tao đã nói bao nhiêu lần rồi mày hãy từ bỏ đi, mày chỉ là gánh nặng của người khác thôi.

Tôi hất tay cậu ta và nói một cách quyết tâm.

- Xin lỗi cậu nhưng tôi sẽ "KHÔNG BỎ CUỘC ĐÂU".

Tôi bỏ đi để mặc cậu ta với cơn tức giận.

Khi kết thúc buổi học tôi thường đến dãy núi sau trường luyện tập cơ bắp.

Trong suy nghĩ của tôi "nếu không có năng lực thì thể chất bù vào".

Bạn đang đọc Thợ săn lưu vong sáng tác bởi Boppy_02

Truyện Thợ săn lưu vong tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Boppy_02
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.