Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên tài ngày xưa

Phiên bản Dịch · 3324 chữ

“Chào mừng người tới Vinh Quang Vương Giả. Còn 5 s nữa là quân địch vào chiến trường. Mọi người xin hãy chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Một giọng nói vang vọng từ bên trong trò chơi quanh quẩn bên tai mọi người ngồi trong khán đài. Mọi người bên trong khán đài nhanh chóng thắp sáng gậy cổ vũ, hò hét cổ vũ ủng hộ cho đội của mình. Vào lúc này, bên trong khán đài bùng phát lên không khí ồn ào, náo nhiệt. Đứng trên bục sân khấu là MC nhìn thấy không khí sôi nổi bên dưới khán đài nhất thời cũng kích động, phấn khởi nói:

” Xin chào mọi người. Mọi người vẫn khỏe chứ. Hôm nay là ngày diễn ra trận chung kết mùa thu KPL giữa hai chiến đội Thiên Trạch và chiến đội Trung Nam. Tôi là Lộ Do. Là người bình luận trực tiếp trận đấu ngày hôm nay.”

“Tôi là Đoàn Tử. Cũng là người bình luận cho trận đấu ngày hôm nay.”

” Ngày hôm nay sẽ diễn ra trận đấu của vòng thi quý. Cũng là trận đấu đáng được mong chờ nhất trong giải đấu KPL. Hiện giờ hai đội đang bước vào khâu quan trọng nhất. Đó chính là khâu BP. Ở giai đoạn BP này tôi có thể cảm nhận được áp lực, và sự khẩn trương từ hai vị tuyệt thế kiếm khách đang còn tỷ thí với nhau, Không biết Đoàn Tử có cảm nhận thấy như vậy hay không?”

Lộ Do nói.

(BP: là tên viết tắt của BAN/PICK. BAN là cấm dùng một tướng nào đó, PICK là chọn lựa một tướng nào đó )

” Dĩ nhiên là vậy rồi. Hai bên BP ngươi cấm ta chọn, đấu trí lẫn nhau, mới vào đã thấy rất là đặc sắc rồi.”

” Nhưng mà chiến đội Trung Nam có một vị trí chúng ta cần phải để ý tới. Một người có tính đột biến cao. Đó chính là Lương Lý Bạch. Cần phải Ban vào vị trí của người này.”

” Tất nhiên là như vậy rồi. Chúng ta đều biết vị tướng Lý Bạch và tuyển thủ chuyên nghiệp sử dụng Lý Bạch là hai vị anh hùng khác nhau. Thế nhưng ở trong cuộc thi quý này. Chúng ta còn phát hiện ra Lý Bạch thứ 3. Đó chính là ————- Hà Lương Lý Bạch!”

Hà Lương Lý Bạch!

Đang ngồi ở trước máy tính xem cuộc tranh tài này vừa nghe thấy hai MC bình luận như vậy. Hắn liền sôi sục nhiệt huyết trong lòng. Bởi vì người sử dụng Lý Bạch ngự trị tất cả mọi người đang được giới thiệu kia chính là ca ca của hắn.

” Đúng vậy, Hạ Lương Lý Bạch tôi cũng không biết nên nói như thế nào. Tôi chỉ có thể nói sơ sơ cho mọi người hiểu được một điều rằng. Nếu như Hạ Lương của chiến đội Thiên Trạch cầm được Lý Bạch trong tay thì hiệu suất chiến thắng của vị tướng này là —–100%. Điều này nói lên điều gì ? Điều này nói lên rằng Hạ Lương Lý Bạch sử dụng vị tướng này kinh khủng tới mức nào.”

Lộ Do cũng không có dư hơi ca ngợi tuyển thủ minh tinh được mọi người sùng bái kia. Bởi vì hắn thật sự biểu hiện ra sáng chói quá mức.

” Cho nên từ ý nghĩa trận đấu này mà nói. Tôi cảm thấy Hạ Lương có thể buông tha vị tướng Lý Bạch này được rồi. Bởi vì sẽ không có bất kỳ chiến đội nào sẽ phóng thích Lý Bạch ra cho hắn sử dụng cả.”

Đoàn Tử cười cười nói.

” Đúng vậy! Nếu như muốn chiến thắng trận tranh tài ngày hôm nay. Tôi cảm thấy Hạ Lương sẽ lấy cho mình vị tướng Đạt Ma đánh dã.”

” Uk…. Vị anh hùng Đạt Ma có nhiều điểm rất tốt. Có năng lực mở giao tranh tốt trên nước. Mà vị tướng này cũng không cần nhiều trang bị lắm. Lựa chọn Đạt Ma đánh dã. Hẳn là muốn cho vị tướng này một ít kinh nghiệm.”

Đoàn Tử phân tích.

” Hiện tại trận đấu đã bắt đầu. Hai đội sau khi gặp nhau cũng không có phát sinh xung đột, chỉ thăm dò nhau một chút. Hai đội bắt đầu tương đối là hòa bình.”

Lộ Do bắt đầu bình luận trận đấu.

” Bên chiến đội Thiên Trạch, Lam sẽ đi đường giữa. Hồng sẽ làm xạ thủ…. Wow, tôi nghĩ Đạt Ma đánh dã sẽ lấy được một ít kinh nghiệm. Nhưng không ngờ vị tướng này lại có thể nhận được tất cả!”

Đường giữa của Thiên Thạch chính là tuyển thủ Chu Tiến. Người được xưng là đệ nhất đường giữa của KPL. Khả hiệu suất chiến thắng trong các trận đấu hạng gần tới 50% cho dù là thua. Cho dù ở trong giải đấu KPL, thì hiệu suất chiến thắng của hắn cũng trên 40% mỗi năm. Thỉnh thoảng còn vượt qua 50% khi đạt phong độ cao.

Xạ thủ của Thiên Trạch là Trương Thì Trì. Là một xạ thủ hàng đầu với thao tác vô cùng tinh tế. Là một người thích chơi vị tướng Mark Ba La. Và vị tướng này cũng thường xuyên được đưa vào vị trí BAN. Nhưng nếu có một trận đấu vị tướng Mark Ba La này được thả ra thì chiến đội Thiên Trạch lập tức chọn vị trí này cho hắn.

Trước mắt hai vị anh hùng chia nhau ra ăn Blue và RED. Trong trận đấu ngày hôm nay, chiến đội Thiên Trạch lấy hai người làm hạch tâm để triển khai thế trận tương đối là rõ ràng. Hai người này ở trong nghề trò chơi này cũng là những người có trình độ hàng đầu. Việc bố trí như thế này thì có lẽ không có yếu tố bất ngờ sẽ xảy ra. Nhưng ở trong mắt mọi người. Cho dù là Chu Tiến hay Trương Thì Trì. Hai người bọn họ tuy có thực lực mạnh mẽ, tuy nhiên cũng có nhiều sai sót —-Bọn họ có thể đánh trong xếp hạng bùng nổ, nhưng lại là người có phán đoán không chính xác vào những lúc cuối trận. Điều này nguyên do là vì tính cẩn thận quá mức trong các trận đấu xếp hạng cho nên mỗi khi cần kết thúc trận đấu thì bọn họ luôn là người đứng xa với mọi người nhất nên lao vào giao tranh muộn.

Trước mắt, chiến đội Thiên Trạch tận lực bảo vệ hai người này phát triển với hy vọng giúp cho 2 người bọn họ kiếm tiền vượt trội để vào cuối trận có thể bùng nổ được lớn nhất?? Nhưng thay vì làm như vậy thì để cho Hà Lương cầm một vị thích khách đi đánh dã, không phải là có thể giải quyết vấn đề tốt hơn sao?

Trong bụng Hà Lương cũng có chút nghi ngờ, thế nhưng đang trong trận đấu thì hắn đành phải tiếp tục trận đấu thôi.

” Hiện giờ hai đội cũng bắt đầu tiếp cận gần khu vực bạo quân đầu tiên sắp ra. Nhưng do bên Thiên Trạch dùng vị trí Đạt Ma đánh dã để thua quá nhiều về kinh tế. Bây giờ còn chưa tới cấp 4. Thì bạo quân này chiếm được kiểu gì?

” Chiến đội Trung nam thấy Đạt Ma còn chưa tới cấp 4. Bọn họ liền quyết đoán đánh bạo quân!”

“Hình như chiến đội Thiên Trạch tính toán để con bạo quân này cho chiến đội Trung Nam! Chiến đội Trung Nam đã vào đánh rồi! Đạt Ma bay qua tường vào cướp! Không có ai ngăn cản hay sao? Trừng phạt! Cướp được rồi! Hai đội đều đồng thời phóng trừng phạt ra. Nhưng cuối cùng Hà Lương Đạt Ma lại cướp được con Bạo Quân này. Nhưng mà hình như hắn không chạy đi đâu được nữa…. Ui chao, một máu…..Đạt Ma chỉ còn một máu. Nhưng mà dù sao cũng cướp được Bạo Quân. Trao đổi này vẫn tính là quá lời.”

” Uk, dù sao ván này chiến đội Thiên Trạch đánh dã chỉ là phụ trợ thêm mà thôi….”

Hà Lương đang chăm chú nhìn vào máy vi tính trước mặt. Bởi vì Chu Tiến và Trương Thì Trì, hai người bọn họ đều có tư tưởng và phong cách là đặt an toàn lên hàng đầu. Hai người bọn họ vào lúc tranh đoạt Bạo Quân cũng không có gây ra áp lực mạnh gì cho đối thủ. Đạt Ma vào khu vực Bạo Quân. Thay vì nói là cướp, không bằng nói là trộm thì đúng hơn. Cuối cùng tất cả đều dựa vào kỹ năng và căn chuẩn đúng thời điểm khi sử dụng Đích Tinh chuẩn xác mới có thể cướp được Bạo Quân này. Trong lần tranh đoạt này vận khí chiếm phần lớn. Nếu như hắn không xông vào cướp? Vứt bỏ Bạo Quân chỉ còn ít máu kia, thì chiến đội Thiên Trạch sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.

—————–

” Tốt, lính quèn đang tới, có thể đẩy trụ được rồi. Đạt Ma đã lên bảng đếm số rồi. Tung ra chiêu cuối đi. Tuyệt lắm…. Ai? Xạ thủ và hỗ trợ không đuổi theo à…. Đạt Ma đã đẩy xong 2 trụ tháp rồi, tới trụ tháp thứ 3…. Trước mắt có người tới hỗ trợ…. Nếu bị phản gank thì…. Ai….. Đã chết, Ba người của chiến đội Thiên Trạch phối hợp có chút sai sót!”

” Đúng vậy. Nếu như phối hợp đúng lúc thì… cho 3 Đạt Ma có chết, thì cũng có thể đổi lấy hai trụ. Tiện thể lấy thêm một cái trụ tháp cuối cùng nữa thì tiền sẽ tăng lên rất là nhiều.”

“Uk…. Hiện tại Đạt Ma có chỉ số là 0-2-0. Chỉ số này có chút khó coi.”

————–

“Đạt Ma vào khu vực. Có tới ba người to lớn! Tuyệt vời! Ách…. Nhưng hai dame chủ lực của Thiên Trạch cũng bị bức lui…. Bọn họ lựa chọn rút lui, thật là đáng tiếc….”

“Đạt Ma 0-3-0. . . . . .”

————-

” Chiến đội Trung Nam muốn ép giao tranh rồi!”

” Đạt Ma bị cắt đứt Binh Tuyến rồi! Hà Lương lựa chọn thế này khá là thông minh.”

” Ai? Bốn người Thiên Trạch rút lui không kịp, đã đánh nhau rồi?”

” Đây là…. 5 đánh 4. Chiến đội Trung Nam chết 1 đổi lấy 4 người Thiên Trạch….”

” Chiến đội Trung Nam đang mạnh mẽ phá hủy thủy tinh, Đạt Ma đang liều mạng trở về….”

“Không còn kịp rồi. . . . . . Chắc chắn là không kịp rồi. . . . . .”

” Tuyệt vời! Chúc mừng chiến đội Trung Nam! Chúc mừng họ đã đạt chức vô địch của cuộc thi quý KPL mùa thu năm nay. Chúc mừng, chúc mừng!!!”

Khán đài trong nháy mắt bị chia thành hai nửa. Một bên thì ồn ào náo động khi đội mình thắng lợi. Một bên thì im lặng, cô đơn khi chiến đội của mình thất bại. Hà Lương đứng vào một góc đã tắt đèn trên sân khấu. Hắn nhìn chiếc cúp vô địch đặt trên bục cao được trang trí rất là bắt mắt mà tràn đầy tiếc nuối. Có nhiều cơ hội tới như vậy. Nếu như cả đội có thể làm ra một chút biến hóa thì có lẽ hắn cũng không có kết cục như thế này.

” Đừng nản. Người vừa mới tham dự lần đầu. Người mới mà biểu hiện như thế này đã là quá tuyệt rồi.”

Ở hành lang, vị trọng tài đi ngang qua bên cạnh hắn, vỗ vỗ vai an ủi. Bốn tuyển thủ chủ lực của chiến đội Thiên Trạch đã sớm đứng ngoài sân khấu. Bọn họ nhìn vị trọng tài tán thưởng Hà Lương mà ánh mắt lạnh lẽo.

“Cám ơn.”

Hà Lương vội vàng cảm ơn, trong lòng cũng phấn chấn lên nhiều. Đúng vậy. Hắn cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Đây cũng là cuộc thi quý đầu tiên của hắn ở KPL. Thời gian còn nhiều, hắn nhất định sẽ đứng lên vị trí cao nhất kia. Hắn đang còn mơ mộng mình đang được trao giải thì bỗng nhiên từ đằng sau truyền tới một âm thanh.

” Có đi hay không?”

” A, tôi tới ngay.”

Nghe thấy đồng đội gọi về, Hà Lương vội vàng đuổi theo mọi người. Đối mặt với phỏng vấn sau trận đấu, hắn cũng không có ủ rũ, mà là tràn đầy hi vọng nói:

” Tới cuộc thi quý lần say tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. “

Hà Ngộ thấy trong màn hình máy tính ca ca nói như vậy liền bật cười. Hắn tin tưởng đại ca của mình sẽ có một ngày đứng ở bục trung tâm kia, nâng cao chiếc cúp vô địch lên.

Chẳng qua là cuộc thi quý lần sau. . . . . .

Cuộc thi quý lần sau của lần sau. . . . . .

Cuộc thi quý lần sau của lần sau của lần sau . . . . .

Suốt năm năm, mười cuộc thi quý.

Chiến đội Thiên Trạch từ sau cái ngày hôm đó thì cũng không thấy có vào trận chung kết một lần nào nữa. Người được mọi người chú ý?? Người được mọi người kỳ vọng?? Thiên tài đánh dã?? Lúc trước ở trên cao bao nhiêu, bây giờ rơi xuống càng đau thêm bấy nhiêu.

” Thực lực bị đánh giá cao quá mức, tài nghệ thì không đủ để đảm nhiệm vị trí quan trọng trong chiến đội hàng đầu.”

“Không muốn phát triển. Sau khi gia nhập chiến đội hàng đầu liền buông thả mình.”

” Ích kỷ quá mức. Quá ham giết người. Không biết phối hợp cùng với đồng đội.”

Các loại thảo luận liên quan tới Hà Lương từ cuộc thi quý đầu tiên từ các loại tung hô quá mức, rồi dần dần là chửi bới, phàn nàn, kêu ca đều được post lên diễn đàn . Rốt cuộc 5 năm đã trôi qua. Không còn thảo luận gì nữa, bởi vì không còn ai chờ đợi, kỳ vọng vào Hà Lương nữa. Ngày xưa hắn là thiên tài mới nổi. Ngày hôm nay hắn chỉ là một thành viên bình thường trong trận thi đấu tại giải đấu KPL.

“Cuộc thi quý lần sau tôi sẽ cố gắng hơn. “

Những lời nói này, năm thứ 5, cuộc thi quý thứ 10, Hà Lương cũng chưa từng nói qua.

Mấy ngày sau, Hà Ngộ đang đọc tin tức liền thấy có một tin tứ nói về đại ca của mình: Người đại diện bên phía chiến đội Thiên Trạch tuyên bố — Hà Lương giải nghệ. Sau khi tin tức này được đưa lên thì cũng không có nhiều bình luận nói về việc này. Chỉ có một số người chơi lão làng là bình luận một câu trách móc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Dĩ vãng khi thấy những bình luận chê bai đại ca của mình, Hà Ngộ sẽ kiên nhẫn phản bác lại. Lần này hắn lại không quan tâm. Hắn vừa thấy tin tức nói về đại ca mình như vậy liền lao thẳng ra cửa. Vừa tới dưới lầu liền thấy một cánh tay nhỏ vẫy vẫy mình. 5 năm qua, Hà Lương dốc lòng thi đấu và huấn luyện, hắn cũng chưa có một lần trở về nhà.

“Ca. . . . . .”

Hà Ngộ cảm thấy ở cổ họng có thứ gì đó ngăn lại không phát ra âm thanh được.

“Ta đã trở về.”

Hà Lương cười. 5 năm trước, hắn sau khi thất bại cũng cười, bởi vì khi đó cũng chỉ là khởi đầu mà thôi. Khi đó hắn tràn đầy lòng tin vào tương lai của mình. Hiện giờ, đã 5 năm trôi qua. Hắn thất bại.Hắn cũng cười. Nhưng nụ cười này lại ẩn chứa sự khổ sở và bất đắc dĩ.

“Không trách ngươi.”

Hà Ngộ nói.

Đây cũng là lần đầu tiên từ khi Hà Lương thua ở trận chung kết lần đó hắn được nhận một lời an ủi trực tiếp từ Hà Ngộ. Sau mỗi lần cuộc thi quý thấy Hà Lương thua trận thi đấu bị loại thì những lúc đó hắn đều làm như vậy, cũng sẽ nhắn tin khích lệ đại ca của mình.

” Ta không sao, vẫn…….”

Hà Lương lắc đầu. Mỗi lần hắn thua trận đều như vậy. Nhưng lần này thì, hắn nói xong nửa câu đầu, nửa câu sau mới nói được một chữ liền thôi.

” Học kỳ học người đã lên lớp 12 rồi. Sắp bước vào kỳ thi đại học quan trọng rồi đúng không?”

Hà Lương lại tiếp tục nói thêm câu khác chen vào chữ đang còn bỏ lửng ở phía trên.

” Đúng vậy!”

” Vậy thì phải cố gắng nhiều lên nha!”

” Thế còn đại ca thì sao?”

” Ta?”

Hà Lương nghe em trai mình hỏi như vậy, liền quay đầu nhìn về phía em trai nói,

” Năm đó ta vì bước vào nghề này mà bỏ qua kỳ thi tốt nghiệp trung học. Nhưng ta vẫn muốn tiếp tục học. Lấy kiến thức mà ta đã được học. Trước tìm một công việc làm cái đã, sau đó học tiếp.”

“Ta còn không tốt, xuống. . . . . .” Gì lương lắc đầu, hắn trở lại mỗi lần cũng luôn là giống nhau. Chẳng qua là lần này, nói xong nửa câu đầu sau, nửa câu sau vừa mới nói một chữ đã bị hắn chặt đứt.

” Em không phải nói tới chuyện này, ý em muốn hỏi Vinh Quang Vương Giả cơ?”

Hà Ngộ hỏi.

” Vinh Quang Vương Giả…. Ngươi nếu như muốn tham gia, ta sẽ dẫn ngươi đi!”

Hà Lương cười nói.

” Anh biết em không phải nói tới điều này cơ mà….”

” Ta biết ngươi định nói điều gì, 5 năm kiếp sống bằng nghề này. Ngươi nghĩ ta cam tâm như vậy sao? Cố gắng nhiều năm như vậy. Những việc ta có thể làm ta đều đã làm rồi. Thật ra thì cũng không có gì gọi là không cam tâm, không cam lòng. Lựa chọn giải nghệ, bởi vì ta đã không bận tâm về nó nữa. Ta cũng không có tiếc nuối về nó nữa. Cho nên, mọi chuyện dừng lại ở đây thôi!”

Hà Lương để hành lý xuống, giơ tay lên vỗ vai Hà Ngộ rồi nói.

“Ca. . . . . .”

” Ta lên trước, ba mẹ vẫn ở nhà chứ? Ngươi cũng nhanh lên nhà nha.”

Hà Lương nói xong liền xoay người đi lên lầu. Hà Ngộ nhìn bóng lưng anh trai mình đi lên, mà không biết nên nói như thế nào. Hắn biết anh trai mình ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn luôn phiền muộn về nó. Bất quá chuyện đã tới nước này, quả thật cũng không cần phải nói thêm điều gì nữa.

” Đại ca, để em giúp anh khiêng hành lý.”

Hà Ngộ hô to rồi đuổi theo. Nhưng vừa bước lên cầu thang vài bước chợt nghe từ trong hành lang truyền ra từng tiếng nức nở. Hà Ngộ sửng sốt đứng im tại chỗ. Hắn cũng không có bước lên. Hắn nghe thấy tiếng nức nở càng lúc càng lớn, rốt cục cũng phát tiết thành tiếng gào khóc.

Không cam lòng có phải không?

Không tiếc nuối có phải không ?

Những câu nhảm nhí như vậy, tại sao hắn lại đi hỏi chứ…..

Bạn đang đọc Thời Khắc Vương Giả (Dịch) của Hồ Điệp Lam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.