Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1440 chữ

Trở lại với nhóm của Cường, ngay sau khi có thông tin về ngôi mộ cổ trên đèo Hải Vân kia, Cường đã ngay lập tức lên kế hoạch khám phá ngôi mộ cổ này cho bằng được. Vốn bản tính tò mò, hiếu kì ngay từ nhỏ nên cậu chẳng thể nào bỏ qua cơ hội này được.

Nhưng vốn dĩ bản thân chẳng có kinh nghiệm gì về khảo cổ, nói thẳng ra là tay mơ nên thông qua các mối quan hệ của mình, cậu tìm đến thành phố Đà Lạt, tìm đến những ngôi nhà gỗ nằm khuất sau những ngọn đồi thông, quanh năm được bao bọc bởi sương mù.

“Có ai ở nhà không?”

Theo địa chỉ mà một người bạn gợi ý, Cường tìm đến trước một ngôi biệt thự cổ kính nằm trên một ngọn đồi, hướng thẳng ra hồ Tuyền Lâm thơ mộng. Ngôi biệt thự này được xây vào thời Pháp nhưng trông vẫn còn mới lắm, cũng chẳng nhuốm bởi màu thời gian và cái khí hậu lạnh lẽo của Đà Lạt.

Cường bước tới bấm chuông cửa, tiếng chuông cửa vang lên khiến cho bầy chim bên trong vườn “giật mình’ mà bay đi, mở ra trước mặt Cường là một khung cảnh gợi lên chút “ớn lạnh” từ ngôi nhà kia.

“Có ai ở nhà không?” - Cường thử gọi lại một lần nữa, tay thì ấn không ngừng vào chiếc chuông cửa.

Nhưng đáp lại là một sự im lặng từ bên trong của ngôi nhà. Bên ngoài trời càng lúc càng lạnh khiến cho Cường có chút chùn bước. Anh tính quay trở lại xe vừa chờ đợi vừa sưởi ẩm trước cái lạnh của Đà Lạt thì từ phía sau có giọng nói ồm ồm vang lên.

“Tìm ai đấy?”

Giọng nói ấy khiến Cường giật mình vì đang mải miết nhìn vào bên trong ngôi nhà. Cái giọng ồm ồm ấy là từ một cụ ông đang đi từ phía ngọn đồi đằng sau ngôi biệt thự đang đi xuống, trên lưng cụ còn gùi thêm đống củi, chắc là lấy củi về dùng trong nhà.

“Ông cho con hỏi, đây phải là nhà của ông Thắng không ông?”

“Đúng rồi, mày tìm thằng Thắng có việc gì?” - cụ ông gật gù.

“Dạ, con tìm ông Thắng có việc. Nhưng gọi mãi chẳng ai trả lời. Ông Thắng đi vắng rồi đúng không ông?”

“Nó dọn đi lâu rồi. Nghe đâu dọn xuống dưới chợ đêm đó. Mày xuống dưới đó hỏi xem sao.”

Nói xong, ông cụ hướng dẫn Cường một hồi theo lời kể của người dân sống xung quanh về chỗ ở hiện tại của Thắng ở Chợ đêm dưới thành phố.

Số là ngày xưa gia đình Thắng sống ở ngôi biệt thự này. Nghe người ta đồn là bố mẹ Thắng làm ăn phi pháp nên bị người ta “xử” cách đây không lâu. Chàng trai trẻ kia cũng đành phải rời khỏi ngôi biệt thự kia mà chuyển xuống dưới Chợ đêm để sống.

Lần theo sự hướng dẫn của ông cụ cùng với những người dân sống xung quanh ngôi biệt thự thì Cường đã tìm ra nơi ở của Thắng, tuy có chút khó khăn nhưng xứng đáng.

Tiệm đồ cổ Thanh Khẩu.

Bước chân vào tiệm đồ cổ, Cường ngay lập tức bị không khí có phần ma quái làm cho hoảng sợ. Đây cũng chẳng phải lần đầu, cậu vào những nơi tăm tối và u ám như này nhưng đối với tiệm đồ cổ Thanh Khẩu này, lại là một cảm giác lạnh lạnh ở sau gáy.

“Này.”

Một bàn tay bất ngờ đặt lên vai Cường khiến cậu giật mình đến mức hoảng loạn. Quay đầu lại thì giọng nói ấy đến từ một chàng trai trạc tuổi cậu mà thôi, nhưng nhìn sâu vào ánh mắt của cậu trai trẻ ấy toát lên sự niềm nở khi có khách đến tiệm nhưng vẫn có cái gì đó dò xét với sự xuất hiện của Cường.

“Xin hỏi….đây là..chỗ ở của ông Thăng đúng không ạ?”

Nghe thấy câu hỏi của Cường, hắn ta thay đổi thái độ từ niềm nở sang lạnh nhạt và bất cần. Nhìn thôi cũng đã hiểu hắn ta chẳng hoan nghênh Cường xuất hiện ở đây với lí do tìm người.

“Không biết, ở đây không có ai tên Cường cả, mau đi đi.”

Thanh niên trẻ tuổi kia xua xua bàn tay như muốn đuổi Cường đi, cùng với đó là những lời càm ràm, khó chịu.

“Không mua thì ra ngoài, đừng cản trở chúng tôi buôn bán.”

Nói xong hắn ngồi xuống một cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, tháo đôi găng tay ra và từ từ thưởng thức ly trà nóng hổi.

“Tôi được người ta chỉ đến đây tìm ông Thắng để hỏi về ngôi mộ cổ dưới chân đèo Hải Vân.”

Chàng trai trẻ kia bỗng khựng lại khi nghe nhắc đến ngôi mộ cổ vừa mới được phát hiện dưới chân đèo Hải Vân. Cái khựng ấy như muốn chứng minh rằng chàng trai ấy cùng với người đàn ông tên Thắng kia rõ ràng là có mối liên hệ với nhau.

“Tôi chưa từng nghe đến cái tên ấy bao giờ. Cậu đi chỗ khác mà hỏi đi. Chỗ này không hoan nghênh cậu, cậu mau rơi khỏi đây đi.”

Nghe thấy ngôi mộ kia, dường như chàng trai ấy càng trở nên hoang mang và có chút bối rối. Anh ta hốt hoảng đuổi Cường ra khỏi Thanh Khẩu một cách nhanh chóng. Nhưng cũng chính vì thái độ có phần kì lạ đó càng khiến cho Cường nghi ngờ về thân phận của người đàn ông trẻ tuổi này.

“Trường Thắng, cuối cùng chúng tôi đã tìm được cậu rồi. Mời cậu đi theo chúng tôi.”

Giữa khu chợ sầm uất, cửa hàng đồ cũ nhỏ bé Thanh Khẩu bỗng chốc thu hút sự chú ý của những người xung quanh bởi hàng siêu xe xếp thành hàng phía bên ngoài của cửa hàng Thanh Khẩu. Đương nhiên là ai cũng trầm trồ về sự xuất hiện và độ hoành tráng của dàn siêu xe ấy.

Cường bị đẩy ra ngoài thì cũng là lúc cánh cửa của chiếc xe đầu tiên mở ra, từ bên trong một người đàn ông trung niên chống gậy bước xuống. Ông ta ăn vận lịch lãm, chiếc áo vest màu đen, phối với cà vạt màu đỏ đậm và điếu xì gà trên tay càng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh hơn dàn siêu xe kia nữa.

Bước đến gần người đàn ông trẻ tuổi kia. ông già ấy niềm nở giới thiệu và lí do cho sự xuất hiện của mình tại đây. Và thông qua những lời giới thiệu ấy, chàng trai trẻ kia đích thực là người mà Cường đang tìm kiếm - Thắng, hay còn gọi là Trường Thắng, chủ tiệm đồ cổ Thanh Khẩu.

Ông già ấy tự giới thiệu là lão Cao, một người có tiếng trong giới đồ cổ, là một giáo sư về khảo cổ nhưng đã nghỉ hưu từ lâu, nay chuyển sang kinh doanh đồ cổ mà có cơ ngơi như này hôm nay.

“Tôi không quen biết ông, ông mau cùng với người của ông rời khỏi đây đi, đến lúc chúng tôi đóng cửa tiệm rồi.”

Trong ánh mắt trốn tránh của Thắng, anh biết người này, nhưng vì lí do nào đó, Thắng không muốn gặp lão Cao cũng như là đi theo ông ta. Trước sự cương quyết ấy của Trường Thắng, lão Cao từ từ lại gần anh và nói.

“Cậu có thể quên mất tôi là ai, nhưng tôi nghĩ có hai người mà cậu rất muốn gặp. Trường Thanh và Ngọc My.”

Nghe tới hai cái tên này, Trường Thắng như chết lặng, anh dường như trở thành người vô hồn khi nghe lão Cao nhắc đến hai cái tên ấy. Và khi Trường Thắng chưa kịp hoàn hồn thì lão Cao nói tiếp vào tai của Thắng khiến ngay sau thời khắc đó, Trường Thắng liền lên theo lão Cao lên chiếc xe của lão.

“và Cửu Phẩm Liên Hoa.”

Trường Thanh và Ngọc My, cả “Cửu Phẩm Liên Hoa” thực chất là gì mà khiến Trường Thắng trước thì cố gắng tránh né lão Cao, nay không chỉ sẵn sàng mà còn vội vã theo chân lão Cao lên xe và rời đi như vậy?

Bạn đang đọc Tiệm Đồ Cổ - Cửu Phẩm Liên Hoa sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.