Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHU CẦU MỖI NGƯỜI KHÁC NHAU

Phiên bản Dịch · 2396 chữ

"Vũ khí bình thường, cho dù cứng cỏi sắc bén như thế nào, thì cũng chỉ được xem như là lợi khí, phát huy tác dụng cũng có giới hạn, chỉ có thể cho người bình thường sử dụng thôi. Nếu là người tu hành, đem pháp lực rót vào trong đó, vũ khí dù tốt đến đâu cũng không thể nào chịu nổi, nó sẽ bị vỡ vụn ngay, nhưng mà pháp khí thì lại khác, nó có thể tiếp nhận dung nạp pháp lực.” Triệu Đồng hắng giọng, hùng hồn giải thích.

"Vậy Thanh kiếm này có thể truyền pháp lực vào được không?" Viên Minh kinh ngạc nói.

"Ngươi thử đi." Triệu Đồng không trả lời trực tiếp, mà đưa kiếm lại cho Viên Minh.

Viên Minh sau khi nhận lại thanh trường kiếm thì nắm chặt, thúc dục pháp lực trong đan điền, hướng lòng bàn tay dẫn dắt mà chảy tới.

Hắn chỉ cảm thấy pháp lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, giống như là lập tức tìm được lối thoát để phát tiết, vươn ra, tiến vào trong thanh trường kiếm bằng đồng trong tay.

Trong nháy mắt tiếp theo, trên trường kiếm bằng đồng sáng lên một tầng lưu quang màu xanh, giống như có một con cá đang di chuyển từ đốc kiếm bơi lên, xông thẳng vào mũi kiếm, trong đó rõ ràng phát ra một cỗ khí tức sắc bén.

"Thanh Ngư."

Lúc này, Viên Minh mới chú ý tới, thân kiếm sát vị trí đốc kiếm, có khắc hai chữ nam cương rất đẹp.

"Đây là chữ viết do luyện khí sư lưu lại, cũng không phải tên của hắn, mà là tên hắn đặt cho thanh kiếm này. Như vậy xem ra, thanh kiếm này hoặc là tác phẩm rất tự hào của hắn, hoặc là đối với hắn nó có ý nghĩa rất lớn.” Triệu Đồng liếc mắt một cái, tùy ý nói.

"Vậy tại sao ngươi lại nói nó là một bộ bán pháp khí?" Viên Minh lại hỏi.

"Bởi vì bình thường pháp khí đều có một uy năng nhất định, ví dụ như phóng thích hàn khí, hỏa diễm, lôi điện v.v... Đó là bởi vì bên trong có ẩn chứa các trận văn với thuộc tính khác nhau tạo ra, mà thanh kiếm này của ngươi sau khi luyện xong, vẫn chưa tiến hành khắc trận văn, cho nên không có năng lực như vậy.” Triệu Đồng tiếp tục giải thích.

Viên Minh vừa nghĩ, lưỡi kiếm vừa rồi đích xác chỉ trở nên sắc bén hơn mà thôi, cũng không có uy năng nào khác cả, bèn hỏi:

"Vậy còn có thể khắc phục, khắc trận văn lại được sao?"

"Đương nhiên là có thể rồi, bất quá cái này cần các Trưởng lão ở Hỏa luyện đường mới có thể làm được, đệ tử tầm thường cũng không có bản lĩnh này đâu." Triệu Đồng nói.

Viên Minh vừa nghe, liền biết mình tạm thời vô vọng, lấy thân phận thú nô hiện giờ của hắn, tích góp tài nguyên như thế nào, cũng tuyệt đối không có khả năng mời được một vị trưởng lão tông môn, luyện chế pháp khí cho mình.

"Còn một món đồ nữa, cần ngươi xem qua một chút." Viên Minh nói xong, lấy ra một cái bình gốm đen lấy được từ trên người của Ba Âm.

Triệu Đồng cầm lấy, tò mò mở ra, lập tức ngửi thấy một mùi hăng hắc, cay nồng.

Gã lập tức kéo ra xa, vẻ mặt chán ghét đưa trở về cho Viên minh, rồi nói:

"Đây là Bạo Huyết đan, ngươi lấy ở đâu ra vậy? ”

"Thứ này dùng để làm gì?" Viên Minh không giải thích, đóng nắp chai lại, rồi hỏi.

Triệu Đồng vừa nghĩ, liền hiểu được thứ này đến từ đâu. Việc chém giết, cướp đoạt giữa các thú nô lông xù, hắn cũng đã thấy nhiều rồi.

"Dùng để thiêu đốt tinh huyết, kích phát tiềm lực, có thể làm cho người ta bộc phát ra lực lượng vượt xa thực tế của mình, nhưng mà di chứng để lại rất lớn, không đến thời điểm sinh tử tồn vong, ngàn vạn lần không nên dùng." Triệu Đồng tựa như giải thích, lại giống như dặn dò.

Viên Minh nghe vậy, nghi hoặc ở trong lòng đã được giải tỏa, Ba Âm lúc trước nhất định là ăn thứ này, mới đột nhiên gia tăng tốc độ chạy trốn, mới có được lực lượng đánh chết con nhện mặt người kia.

Về phần di chứng, ngẫm lại thi thể của Ba âm sau khi chết, liền biết được sự đáng sợ như thế nào.

"Đa tạ giải thích nghi hoặc, lần này ta sẽ bán hai cái chân nhện này." Viên Minh nói xong, thu hồi thanh ngư kiếm của mình.

"Được rồi, lần này ngươi muốn đổi cái gì?" Triệu Đồng hỏi.

Viên Minh trầm ngâm một lát, hỏi:

"Có kiếm thuật công pháp gì không? ”

"Cái này... Thật đúng là không có.” Triệu Đồng nghe vậy, lắc đầu nói.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng có chút tiếc nuối.

"Bích La động chúng ta là tông môn nổi danh về ngự thú, công pháp trong môn cũng lấy đó làm chủ, về phần công pháp cấp thấp hỗn tạp cũng có không ít, nhưng công pháp về kiếm thuật, ta thật đúng là chưa từng thấy qua." Triệu Đồng giải thích.

"Đã như vậy, thì lần này trước tiên ta không đổi gì hét, đồ đạc ta gửi ở đây, trước tiên là tích góp, chừng nào có đồ ta muốn đổi, thì sẽ đổi." Viên Minh hơi trầm ngâm, nói.

"Cũng được. Hoặc là ta cũng có thể đi tìm hiểu giúp người, xem có vị sư huynh nào của Hỏa Luyện Đường, dám mạo hiểm khắc trận vân cho ngươi hay không, xem xem bọn họ có cần chân nhện mặt người này không?” Triệu Đồng gật đầu, nói.

"Đa tạ." Viên Minh ôm quyền đạo.

"Đều là làm ăn, không cần khách sáo." Triệu Đồng khoát tay áo, tùy ý nói.

Viên Minh cáo từ một tiếng, định rời đi.

Hôm nay vừa vặn là ngày giao huyết thực, hắn tính toán đi một chuyến tới địa giới bia đá bên kia.

Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của Triệu Đồng, tựa như tùy ý hỏi:

"Đúng rồi, lúc ngươi giết nhện mặt người, có thu lấy da mặt của nó hay không vậy?”

Viên Minh nghe vậy, trong lòng khẽ động, hỏi:

"Cái đồ chơi da người kia cũng có tác dụng sao? ”

Câu nói này của hắn hỏi ra, trong mắt Triệu Đồng rõ ràng hiện lên vẻ thất vọng.

"Thứ kia chính là nguyên liệu chính để luyện chế mặt nạ Thiên Cơ, ngươi không nhặt thì thôi vậy." Triệu Đồng khoát tay áo, ý bảo hắn có thể đi.

Từ phản ứng của gã, Viên Minh phán đoán ra da mặt con nhện mặt người kia nhất định không phải là thứ gì bình thường, ít nhất là đối với Triệu Đồng mà nói có chút quan trọng.

"Không trách được tại sao hắn lại chịu giải thích cho ta nhiều thứ như vậy, thì ra nguyên nhân là vì thứ này." Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

Hắn dừng lại, quay đầu hơi:

"Đúng rồi, ngươi có cuốn sách nào giống như "Bách thảo tập" không, có thể cho ta thêm hai quyển được không vậy?" ”

Viên Minh cũng chính là từ chỗ Triệu Đồng có được "Bách Thảo Tập", nên lúc trước hắn mới có thể nhận ra Nhục Linh Chi.

"Ngươi muốn thứ đó làm gì?" Triệu Đồng hỏi.

"Thu thập thêm kiến thức, để lần sau có gặp phải loại hung thú giống nhện mặt người kia, thì còn biết trên người nó có cái gì hữu dụng, cái gì vô dụng." Viên Minh cười nói.

Triệu Đồng nghe vậy, hơi do dự, từ trong ngực lấy ra một quyển sách màu xanh, ném qua.

Viên Minh vội vàng đưa tay tiếp lấy, nhìn lướt qua trên bìa da, trên đó viết "Thường loại hung thú đồ giám".

"Trong này có tất cả mười vạn hung thú thường thấy trong núi, tính tình, thủ đoạn công kích, cùng với khả năng lợi dụng đều có ghi chép lại, ngươi xem cái này là đủ rồi." Triệu Đồng nói.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng mừng thầm, vừa định nói lời cảm ơn, chợt nghe gã nói thêm:

"Quyển sách này đối với thú nô lông xù các ngươi mà nói giá trị không nhỏ, xem như dùng một cái chân nhện đổi lấy vậy. ”

"Ta..."

Lời cảm ơn của Viên Minh như bị kẹt trong cổ họng, trong lòng thầm mắng một câu, cứ như vậy mà rời đi.

......

Khi đi tới bia thạch bia, Viên Minh lần nữa gặp hô hỏa trưởng lão.

Đối với việc hắn một lần giao ra mười ba phần huyết thực, Hô Hỏa trưởng lão chỉ là hơi kiểm tra một chút, liền thu lại, cũng không có biểu hiện ra thần sắc quá mức ngoài ý muốn.

"Người có thể thích ứng với cuộc sống của Thú Nô nhanh như vậy không nhiều lắm, ngươi làm không tệ." Lão lạnh nhạt nói một câu, tiện tay đem một quả hủ tâm đan giải dược ném qua.

Viên Minh sau khi tiếp nhận, không lập tức ăn vào, mà mở miệng hỏi:

"Trưởng lão, về phi mao thuật, ta có một chút nghi hoặc, không biết có thể hỏi ngài một hai câu hay không? ”

"Không thể." Hô Hỏa trưởng lão nói ngắn gọn, trực tiếp cự tuyệt.

"Xem ra muốn nhận sự trợ giúp từ Hô Hỏa trưởng lão, là không thể được rồi." Ánh mắt Viên Minh chợt lóe, trong lòng thầm nghĩ, không có chút ngoài ý muốn nào.

"Lúc trước ta đã nói cho ngươi biết, chuyện trở thành đệ tử ký danh như thế nào, đừng quên là được." Hô Hỏa trưởng lão sắc mặt lãnh đạm, lại nói một câu.

Viên Minh nghe vậy ngẩn ra, không rõ vì sao lão lại nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn ôm quyền tạ ơn một tiếng:

"Lão ta có ý tốt sao?

- Đa tạ trưởng lão nhắc nhở."

Chỉ cần có thể trở thành đệ tử ký danh của Bích La động, liền có thể thoát ly thân phận thú nô lông xù, tự nhiên cũng không cần lo lắng việc bị cắn trả của phi mao thuật nữa, nhưng việc buộc phải thu thập một ngàn phần huyết thực, lại vô tình tạo nên nguy cơ cắn trả trong khoản thời gian nay càng tăng lên.

"Đi một bước, xem một bước vậy, gắng hết sức để gia tăng tu vi bản thân luôn luôn là đúng đắn. Đường dài còn lắm gian truân mà..."

Viên Minh khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói.

......

Qua mấy ngày sau, người của Thanh Lang bang rốt cục xác nhận, tiểu đội phái ra truy sát Viên Minh, toàn bộ đã mất tích.

"Bang chủ, chúng ta tìm khắp phụ cận trăm dặm, vẫn không có tung tích của ba âm phó bang chủ bọn họ, xem ra là dữ nhiều lành ít rồi. Bọn họ trước kia là đi đuổi giết Viên Minh, chẳng lẽ là dính độc thủ của tiểu tử kia sao?" Một tên dã nhân mặt vuông miệng rộng, ánh mắt lộ ra hung quang nói.

"Căn cứ vào lời nói của Ô Lỗ, tên Viên Minh kia có khả năng đã đạt tới luyện khí tầng hai, nhưng mặc dù như vậy, Ba Âm vốnlà luyện khí tầng ba, sao có thể chết trên tay hắn chứ?" Cơ mặt của Ô Bảo co rút.

"Cũng đúng, Ba Âm có vô dụng thế nào, cũng không nên chết trong tay một tên gia hỏa luyện khí tầng hai chứ. Ta cảm thấy, trong đó có chút thủ đoạn khẳng định không thể nhỏ được.” Ba Đồ trầm ngâm nói.

"Ba Đồ, ngươi có gì thì nói thẳng ra đi, đừng quanh co với ta." Ô Bảo tâm tình không tốt, trách mắng.

"Bang chủ, ý ta là... Gần đây chúng ta khuếch trương thanh thế quá nhanh, có phải bị các thế lực khác theo dõi hay không hả, nếu không thì tại sao một luyện khí tầng hai, làm sao dám ra tay với người của chúng ta chứ?" Ba Đồ dừng một chút, thanh âm bất giác nhỏ đi vài phần.

"Không thể nào! Tình hình của mấy thế lực phụ cận ta đều hiểu rõ như lòng bàn tay, với thực lực của Ba Âm, mặc dù không địch lại, nhưng cũng không đến nỗi không thể tự bảo vệ mình."

Vừa nghe lời này, Ô Bảo không khỏi ngưng mi tâm trầm tư, thấp giọng nói.

"Bang chủ, còn có một khả năng." Ba Đồ vỗ mạnh ót một cái, lại nói.

"Là cái gì?" Ô Bảo nhìn về phía hắn.

"Tiểu tử Ba Âm kia đã dẫn mọi người làm phản Thanh Lang bang chúng ta, đã đầu nhập vào bang khác rồi." Ba đồ nói.

Nghe vậy, ánh mắt Ô Bảo nhất thời ngưng tụ, liền mắng gã:

"Ngươi với Ba Âm xưa nay bất hòa, chuyện này ta chưa từng hỏi tới, nhưng chuyện cho tới nước nay, cũng không thể không có bằng chứng mà ở đây nói bậy bạ. ”

"Bang chủ tức giận! Ta chỉ đưa ra phỏng đoán của ta thôi, Ba Âm cùng ba người khác đồng thời biến mất, chuyện này mặc kệ nhìn thế nào, cũng tràn ngập điều quái dị.” Ba Đồ vẫn không chịu buông tha mà nói.

Ô Bảo nghe vậy, một tay đặt trên đùi, chống cằm, trầm mặc thật lâu.

"Trước mắt ngừng đuổi giết Viên Minh, rút nhân thủ về cho ta, sau này cố gắng tập hợp đủ mười người thành nhóm, càng không nên đơn độc hành động, cố gắng hết sức tìm kiếm tung tích của nhóm Ba âm." Một lát sau, hắn ngẩng đầu phân phó.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.