Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHÂN TÁN

Phiên bản Dịch · 2735 chữ

"Khôn Đồ sư huynh, hắn cũng không phải là nhân tiêu, ngươi cứ hô đánh kêu giết, không cảm thấy quá đáng sao?" Trần Uyển nhíu mày, nhịn không được mở miệng nói.

"Chỉ là một thú nô lông xù mà thôi, chỉ trách hắn không biết giữ miệng, tự mình muốn chết." Khôn Đồ trừng mắt nhìn Viên Minh một cái, nói.

"Được rồi, đừng lãng phí thời gian ở chỗ này, để cho hắn dẫn đường, chúng ta nhanh chóng đi tìm Nhân Tiêu Vương, chỉ cần chúng ta có thể giết nó, lần thí luyện này chúng ta coi như là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức rồi, bảo đảm chúng ta đều có hy vọng thăng chức nội môn." Thanh niên cao lớn kia cười nói.

"Thông đạo này không có ngã rẽ, các ngươi một đường hướng vào trong là tới rồi, sẽ không đi nhầm đâu." Viên Minh lập tức nói.

Thanh niên cao lớn tươi cười thu liễm, nhếch miệng nói:

"Nếu không dẫn đường, ngươi cũng không có tác dụng gì nữa, giết đi cũng không phải là không được.”

Viên Minh nghe vậy, đành phải đáp ứng.

Hắn từ trong tay của một người tiếp nhận cây đuốc, đi ở phía trước dẫn đầu đội ngũ, mang theo mọi người quay trở lại.

Đi hồi lâu, khi đến gần động quật kia, mọi người cũng dần dần ngửi được mùi máu tươi cùng mùi hôi thối tràn ngập trong không khí, từng người một tự giác không nói chuyện nữa, không khí bắt đầu trở nên an tĩnh.

Đội ngũ này, trừ Viên Minh còn có mười bảy mười tám đệ tử khác, xem ra cũng đều là những đệ tử nổi bật trong đám đệ tử ký danh, cũng coi như là người đông thế mạnh, tuy rằng ít nhiều có vài phần cuồng vọng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc.

Lúc tiến vào cửa động quật, tất cả bọn chúng đều bất giác ngừng lại, sai Viên Minh đi trước dò đường.

Viên Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vào trước.

May mà, trong động quật trống rỗng, Nhân tiêu vương chưa có trở về.

Hắn giơ cây đuốc tuần tra một vòng ở bên trong, hướng đến những ngóc ngách lúc trước mà hắn không cách nào thấy rõ, tất cả đều nhìn kỹ lại một lần nữa, nhưng vẫn không thể tìm được cái vật tồn tại lúc trước, đã truyền âm cho hắn, mà lại phát hiện trên mặt đất của tòa huyết trì kia, lại có thêm rất nhiều phù văn được khắc trên mặt đất.

Viên Minh trong lòng chắc chắn, lúc trước, khi hắn chôn những tấm tam giác phù thiết kia, thì trên mặt đất vẫn chưa có xuất hiện dấu khắc phù văn này, đây rõ ràng là sau khi hắn đi khỏi mới bị khắc lên.

"Nhân tiêu vương không có ở đây, bên trong tạm thời không có nguy hiểm." Viên Minh hướng ra bên ngoài hô.

Dứt lời, đợi ước chừng thời gian qua một nén nhang, mới có người đi vào động quật.

Sau đó, những người khác nối đuôi nhau, đi vào, mắt thấy bên trong không có nguy hiểm, lá gan của từng người cũng chợt lớn lên, bắt đầu kiểm tra xung quanh.

"Nhân tiêu vương đâu? Nó ở đâu?” Có người hỏi.

"Xem ra là chạy trốn?"

“Tìm xung quanh xem, coi còn có động quật nào khác không?” Thanh niên cao lớn quát, ra dáng là một người đứng đầu.

Khôn Đồ thì cố ý giống như vô tình hướng Viên Minh tới gần.

Viên Minh trong lòng có chút phòng bị, cước bộ di chuyển, thủy chung bảo trì khoảng cách với hắn.

Đúng lúc này, bên kia động quật, bỗng nhiên có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy một cái đầu thật lớn, lộn vòng, lăn đến bên chân mọi người.

Ngay sau đó, trong động quật tối tăm, bỗng nhiên có một đạo huyết ảnh lượn lờ bay qua.

Nam tử cao gầy lúc trước cười nhạo Viên Minh, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu ngắn ngủn, nửa người y đã bay vọt lên, mang theo đại lượng máu tươi bắn tung tóe ra bên ngoài.

"Nhân tiêu vương, là Nhân tiêu vương..." Không biết là ai, đã la lên trước tiên.

Những ánh sáng có màu sắc khác nhau, từ trong động quật đều sáng lên, đó là do những đệ tử ký danh này, nhao nhao kích phát pháp khí hộ thân của mình, lui về phía bên kia.

Viên Minh đem cây đuốc trong tay, hướng khôn đồ mà ném tới, sau đó liền xoay người chui vào trong bóng tối, bằng vào ưu thế hiểu rõ địa hình hơn những người khác, nhanh chóng che giấu thân hình của mình.

Bị ngọn đuốc hấp dẫn, thân ảnh Nhân tiêu vương chợt lóe, liền hướng Khôn Đồ nhào tới.

“Viên Minh!”

Khôn Đồ trong cơn giận dữ thiêu đốt, vội vàng thúc dục pháp lực, trên người treo một viên ngọc bội màu xanh biếc, nhất thời nở rộ ra hào quang nhu hòa, bao phủ quanh người hắn.

Cùng lúc đó, hắn cũng nghiêng người tránh sang một bên, tránh được một đòn công kích chính diện của Nhân Tiêu Vương.

Nhưng mà, ngay khi cả hai lướt qua nhau, Nhân Tiêu Vương bỗng nhiên đảo cánh tay qua, cơ bắp căng cứng lại, cánh tay dài đầy lông vững chắc hung hăng nện lên người gã.

Quanh thân thể Khôn Đồ phát ra ánh sáng xanh lam, sau đó "rắc" một tiếng vỡ vụn, thân thể gã quay cuồng ngã ra ngoài.

Lúc này, chỉ mới đối mặt, mọi người thậm chí còn chưa kịp thấy rõ bộ dáng của Người Tiêu Vương, vậy mà đã liên tiếp có đến mấy người tử thương, điều này làm cho những đệ tử ký danh, vốn chí khí ngang ngược kia, nhất thời tâm thần có chút hoảng loạn.

"Ngăn không được, pháp khí hộ thân ngay cả một kích cũng không chịu được."

"Quá mạnh, nó quá mạnh..."

Mọi người một bên hoảng sợ kêu to, một bên lui về phía sau, bất tri bất giác chen chúc cùng nhau thành một cụm.

"Ngu xuẩn, tất cả tản ra, đừng chen chúc cùng một chỗ." Thanh niên cao lớn giận dữ quát.

Giọng nói thanh niên vừa dứt, thì Nhân Tiêu Vương đã hướng bọn họ mà đánh tới.

"Tất cả mọi người giữ đúng vị trí riêng, dựa theo kế hoạch chúng ta thương nghị lúc trước, nhanh chóng bố trí viêm hỏa trận, vay khốn nó." Thanh niên cao lớn hét lên.

Lúc này, mọi người mới thoáng ổn định tâm thần, vội vàng tản ra bốn phía.

Thanh niên cao lớn chắp hai tay lại, trong lòng bàn tay kẹp một lá bùa màu xanh, phù văn phía trên tựa như một bức họa, miêu tả ra một cái ký hiệu như chiếc chuông đồng.

Chỉ thấy lá bùa màu xanh ở lòng bàn tay gã bốc lên một ngọn lửa, toát ra một luồng khói xanh, sau đó có đạo kim quang bán trong suốt từ trong đó tản ra, ngưng tụ thành một cái chuông đồng hư ảo có kim quang rạng rỡ, bao phủ quanh thân gã.

Tên thanh niên chủ động tiến lên một bước, ngăn cản Nhân tiêu vương, để tranh thủ thời gian cho những người khác.

Những người còn lại được khích lệ, nhao nhao tản ra hai bên, trái phải hợp vây mà lên, muốn vây quanh Nhân tiêu vương ở chính giữa.

Trong đám người đang xông về phía trước, thì thân ảnh Ba Đạt lại lui về phía sau, một mực lui về tới thông đạo, lặng lẽ chui đầu vào nhanh chống chạy trốn không dám quay đầu lại.

Nhân tiêu vương đụng một đầu, vào thanh niên cao lớn kia, giơ tay lên tát một cái, hướng về phía gã mà đập tới.

"Boon"

Một tiếng chuông nặng nề vang lên, kim quang quanh người gã thanh niên xáo động, hư ảnh chuông đồng lay động không thôi, nhưng mà không có lập tức vỡ vụn.

Thân ảnh tên thanh niên cao lớn bên trong hư ảnh chuông đồng, kêu lên một tiếng đau đớn, trong hai lỗ tai quanh co chảy ra một vết máu đỏ tươi, lập tức hai tai của gã điếc đặc, không thể nghe được cái gì nữa.

Nhưng mà, hắn dựa theo ánh sáng từ chuông đồng chiếu rọi, nhìn thấy trong ngực Nhân Tiêu Vương, rõ ràng có một khoảng trống cực lớn, xuyên qua toàn bộ lồng ngực, hiển nhiên là đangbị thương rất nặng.

"Nhanh lên, nó bị trọng thương rồi, triển khai đại trận, phóng thích viêm hỏa, thiêu chết nó." Thanh niên cao lớn mở tiếng hô to, nhưng khi gã mở miệng, thì trong miệng đã tràn đầy máu tươi.

Dứt lời, hắn lập tức lui về phía sau, lui ra bên ngoài vòng vây.

Tất cả mọi người xung quanh rốt cục cũng vào vị trí, trong đó có tám người, mỗi người từ trong ngực lấy ra một tiểu kỳ màu đỏ thẫm, hình tam giác, đem pháp lực rót vào trong đó.

Những cây tiểu kỳ đỏ thẫm lần lượt phát ra ánh sáng, một cỗ khí tức nóng rực từ trong đó lan tràn ra.

Trong nháy mắt tiếp theo, tám lá cờ nhỏ đồng thời dấy lên ngọn lửa hừng hực, hóa thành từng con hỏa mãng to bằng cánh tay xông về phía Nhân Tiêu vương.

Xung quanh Nhân Tiêu Vương đã bốc lên đoàn hỏa diễm, cả người lập tức bị thiêu đốt.

Ngọn lửa bốc lên hừng hực nhìn tựa như cây tất bát, nhiệt độ nóng rực làm cho toàn bộ động quật khô nóng vô cùng, trên vách đá lâu ngày không thấy mặt trời cũng truyền đến từng trận tiếng khô nứt.

Tiếng kêu thảm thiết của Nhân tiêu vương vang vọng trong động quật, làm người ta nghe được mà tê dại cả da đầu.

Sau hơn mười nhịp thở, linh lực trên tiểu kỳ tam giác đã hao hết, ngọn lửa của viêm hỏa đại trận cũng dần dần thu nhỏ lại, cho đến khi biến mất.

Ánh sáng trong động quật rất nhanh lại ảm đạm như cũ, Viên Minh nhíu mày nhìn về phía Nhân Tiêu vương.

Chỉ thấy thân hình nó cong xuống, hai tay ôm lấy thân thể, cả bộ lông đều bị cháy xém, cả người thoạt nhìn quả thực giống như một khối than đen bị đốt cháy, trên người của nó vẫn có vài tia lửa lẻ tẻ lóe lên, từng đợt khói không ngừng nghi ngút.

"Chết rồi?" Viên Minh có chút kinh ngạc.

"Ha ha, chết rồi, Nhân Tiêu Vương bị chúng ta giết chết rồi." Một thanh niên gầy gò mừng rỡ kêu lên.

"Cũng không lợi hại như trong tưởng tượng..." Một người khác cười nói, y đã hoàn toàn quên mất, cái bộ dáng lúc trước của mình bị dọa cho đến muốn tè trong quần.

"Lần này nhờ Thanh Xuyên sư huynh, nếu không phải hắn thay chúng ta tranh thủ thời gian, chúng ta sẽ không kịp triển khải Viêm Hỏa đại trận." Cuối cùng, cũng có người nói một câu công bằng.

Lúc này, những người khác cũng bắt đầu đi theo khen ngợi thanh niên cao lớn kia.

Thanh niên cao lớn một bên lau vết máu trên khóe miệng, một bên xua tay với mọi người, bộ dáng không kể công.

"Lần này là mọi người đồng tâm hiệp lực, ta..."

Lời của hắn còn chưa dứt, thì một cái đầu tròn vo liền đột nhiên bay lên không, lượng lớn máu tươi giống như đài phun nước phún lên phía trên động quật, sau đó văng lên mặt các đệ tử chung quanh.

Cảm nhận được xúc cảm nóng ấm của máu tươi, những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, là chuyện gì đang xảy ra, thì đã nghe Trần Uyển hét lớn một tiếng:

"Không xong rồi! Nhân tiêu Vương chưa chết, mọi người mau chạy đi! ”

Dứt lời, nàng dẫn đầu chạy trước, xoay người một cái, đã xông vào trong thông đạo.

Khôn Đồ lúc trước bị một kích đánh ngã, cũng lặng lẽ thiêu đốt một tấm phù lục màu vàng đất, thân thể thoáng cái đã chui xuống đất, biến mất không thấy đâu.

Những người còn lại lâm vào hoảng sợ, vào giờ khắc này nỗi sợ đã phóng đại hơn rất nhiều, tất cả mọi người chen chúc chạy về phía cửa thông đạo.

Ngọn đuốc bị bọn họ ném xuống đất, một đạo huyết ảnh chợt hiện lên, ngọn lửa bị dập tắt, toàn bộ động quật một lần nữa lâm vào trong bóng tối.

Từng tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, thật lâu không dứt.

......

Qua hồi lâu, toàn bộ động quật rốt cục một lần nữa an tĩnh trở lại.

Viên Minh vẫn trốn tại chỗ như trước, hai tay che miệng mình lại, đến thở mạnh cũng không dám.

Trong bóng tối, đột nhiên truyền đến một loạt thanh âm "xoẹt xoẹt".

Hắn cố gắng ổn định lại tâm thần, lần thứ hai tập trung tinh thần, ngưng tụ ý nghĩ vào hai mắt, hướng bên trong động quật nhìn kỹ lại.

Chỉ thấy trong động quật vốn không rộng rãi lắm, giờ phút này trở nên một mảnh hỗn độn, trên mặt đất khắp nơi chi chít những mảnh vụn tay chân nhìn mà kinh khủng, trên tường cùng đỉnh động thì loang lỗ phủ đầy những vệt máu.

Mùi máu tanh nồng nặc, đã hoàn toàn phù lấp đi mùi hôi thối trong động quật.

Nhân tiêu vương cả người đã cháy đen, toàn thân nhuốm đầy vệt máu, đang kéo hai cỗ thi thể đã bị tan nát, hướng về phía hố thi thể và đi tới.

Mỗi một bước đi đều kèm theo thanh âm của thi thể ma sát trên mặt đất, không ngừng kích thích thần kinh viên Minh.

Để không bị tình trạng chóng mặt đau đầu như lần trước nữa, nên khi Viên Minh nhìn một lát, thì liền nhắm hai mắt lại, yên lặng tu dưỡng.

Sau một thời gian, âm thanh kéo xác chết đã dừng lại.

Viên Minh lập tức ngưng tụ thị lực, để tìm kiếm tung tích của Nhân Tiêu Vương.

Sau khi nhìn một vòng, hắn phát hiện Nhân tiêu vương đang khom lưng quỳ xuống bên cạnh cái hố thi thể kia, cúi đầu nhìn xuống cái gì đó.

Ngay sau đó, chỉ thấy nó há miệng phun ra, một viên châu màu đen chợt xuất hiện, ánh sáng trên đó lóe lên, tỏa ra một tia màu đen sáng bóng, chợt từ trong đó sinh ra một cỗ lực hút cường đại.

Thoáng chốc, trong cái hố thi thể bốc lên từng tầng sương mù đen kịn, từng đạo tàn hồn hư ảnh mơ hồ từ trong đó chậm rãi bay ra, một đám lộ ra thần sắc sợ hãi giãy dụa, hiển nhiên là đang bị cưỡng ép kéo ra ngoài.

Mặc kệ những hư ảnh này giãy dụa như thế nào, chung quy khó có thể chống cự lại sức hút của viên châu màu đen này, tất cả đều bị xé thành mảnh nhỏ, từng chút từng chút dung nhập vào trong viên châu màu đen.

Nhân Tiêu vương há miệng hít một cái, một lần nữa đem viên châu màu đen nuốt vào trong cổ họng, trong hai mắt lập tức có tia sáng đỏ tươi lóe lên, nhưng ngay sau đó, ánh sáng đó đã vụt tắt, khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Lúc này, Nhân tiêu vương lại đột nhiên làm một động tác khiến Viên Minh có chút kinh ngạc.

Chỉ thấy hai tay của nó ôm lấy đầu mình, một trận lay động kịch liệt, giống như là đang phát tiết ra cảm xúc ảo não vậy.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.