Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHIỆT HỎA

Phiên bản Dịch · 2539 chữ

Viên Minh sờ sờ mũi, trong lòng cười khổ.

Ngay một ngày trước, hắn còn đang chống lại vận mệnh của mình, để tồn tại trong nguy hiểm, tìm đường sống sót trong thập vạn đại sơn, vì muốn thoát khỏi thân phận thú nô lông xù để gia nhập Bích La động, thậm chí đang một lần lâm vào tuyệt cảnh, lại như thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ một ngày sau, đã trực tiếp tiến vào tông môn.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy ra "Thanh Tâm Đan" do tam động chủ đưa cho, mở nút chai, đổ ra một viên đan dược màu đỏ tươi, tản ra hương thơm nhàn nhạt.

Hắn đánh giá một chút sau đó, liền đem dược hoàn ngửa đầu nuốt vào.

Thoáng chốc, một luồng ấm áp bắt đầu từ bụng dâng lên, dần dần hướng về phía trái tim hiện lên.

Viên Minh chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, dường như sau một khắc sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng có chút ngắn ngủi.

Hắn còn chưa kịp làm ra hành động gì, nhất thời cảm thấy một cỗ khí tức nấc cụt khó có thể ngăn chặn mà xông lên, hắn vội vàng mở cửa phòng, vọt tới bên tường đá ngoài phòng, cúi người nôn mửa.

Sau khi một đoàn chất nhầy màu đen tanh hôi bẩn thỉu phun ra, loại khí xông lên này mới dần dần biến mất, nhịp tim cũng khôi phục lại bình thường.

Viên Minh sau khi giảm bớt một chút, liền cảm thấy tâm thần tỉnh táo, ấm ức trong lòng tựa như được giải tỏa, cả người tinh thần chợt sảng khoái.

"Dựa theo lời tam động chủ nói, đan dược cần phải sử dụng liên tục ba ngày mới có thể triệt để tiêu trừ độc tính của Mục Tâm Đan, loại cảm giác tinh thần tỉnh tảo này, nghĩ lại không phải là biểu hiện độc tố được hóa giải toàn bộ, mà là công hiệu vốn có của Thanh Tâm Đan rồi." Viên Minh trong lòng nghĩ như thế.

Đợi sau khi hắn quay về phòng, cảm thụ một chút biến hóa bản thân, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Viên Minh chợt thả lỏng, nhưng nhất thời lại không thấy buồn ngủ.

Trong lòng hắn rõ ràng, Bích La động này chung quy không phải là nhà của hắn, Trung Nguyên ẩn sâu trong trí nhớ mới là nơi hắn trở về, vô luận như thế nào, hắn đều phải nghĩ biện pháp trở về, biết rõ ràng mình đến tột cùng là ai?

Chẳng qua sau khi hắn bước chân vào tu tiên giới, cũng đã trải qua một loạt sự tình, mới phát hiện mình thật sự quá nhỏ bé, thực lực cũng thấp kém, người hãm hại mình tới mức như bây giờ, lại không biết rõ là thân phận gì, nếu tùy tiện trở về, một khi phát sinh chuyện gì, sợ là ngay cả tự bảo vệ mình cũng chưa chắc có thể làm được.

Vả lại trước mắt mình vừa mới xem như chính thức tiến vào Bích La động, còn có không ít chuyện đáng để mình đi tìm tòi.

"Ít nhất phải chờ tu vi tinh tiến, có chút lực tự bảo vệ mình, ta mới có thể rời đi. Nếu không con đường ngàn dặm kia, chỉ sợ đều khó có thể vượt qua.” Viên Minh thầm nghĩ.

Tuy nói như vậy, trong lòng hắn đối với chuyện trở về Trung Nguyên, đã có một kế hoạch đại khái.

Suy nghĩ một lát, Viên Minh thu lại tâm tư, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên Quyết.

......

"cụp cụp" tiếng gõ cửa

Sáng sớm hôm sau, Viên Minh đắm chìm trong tu luyện, chợt bị một loạt tiếng gõ cửa nặng nề đánh thức.

Hắn mở hai mắt ra, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ ngoài ý muốn.

Trạng thái tĩnh tọa thiền định, quên cả vật lẫn mình như vậy, ở trong thập vạn đại sơn hung hiểm này rất hiếm thấy,

Viên Minh đứng dậy mở cửa phòng, nhìn thấy ngoài phòng có một thiếu niên áo nâu tuổi không lớn, mặt mày bình thường, môi hơi dày, vừa nhìn đã biết là người thành thật trung hậu.

"Thượng tiên ngày mới tốt lành, ta là tôi tớ phụ trách nơi này, sinh hoạt ở đây là do ta phụ trách." Thiếu niên cúi đầu, hai tay cầm một xấp y phục, mở miệng nói.

Phía trên y phục, đặt một tấm thẻ bài đeo thắt lưng màu trắng to bằng bàn tay, phía trên viết chữ "Bích La động" bằng chữ Nam Cương.

Viên Minh cầm lên, phát hiện bên kia còn có một cột văn tự, viết mấy chữ "Đệ tử ký danh".

"Tên của ngươi là gì?" Viên Minh hỏi.

"Bá Thổ." Thiếu niên trả lời.

"Đưa y phục cho ta là được rồi. Sau này chỗ của ta ba ngày quét dọn một lần là được, không cần mỗi ngày đều đến, đồ đạt bài trí trong phòng không nên lộn xộn.” Viên Minh gật gật đầu, dặn dò.

"Vâng, thượng tiên." Bá Thổ đáp lời.

Viên Minh nhận lấy y phục từ trên tay gã, xoay người muốn trở vào, mắt thấy thiếu niên vẫn đứng ngoài cửa như trước, nhíu mày nói:

"Ngươi có thể trở về."

"Thượng Tiên, lát nữa ngài thay y phục xong, ta dẫn ngài đi tới Hỏa Phường." Bá Thổ nói.

Viên Minh nhớ tới tối hôm qua Trần Uyển cũng từng nói qua, bảo hắn buổi sáng muốn đi Hỏa Phường, liền gật đầu nói:

"Biết rồi. ”

Hắn đóng cửa phòng lại, mở y phục trong ngực ra, phát hiện là hai bộ y phục màu xanh dùng để giặt giũ thay thế, trên ngực có thêu dòng chữ "Hỏa Luyện Đường".

Sau khi hắn thay xong y phục, hơi do dự một chút, vẫn như lúc trước, mang theo da bạch viên thú ở bên hông, bên trái treo thẻ bài đệ tử ký danh, bên phải treo thanh ngư kiếm, sau đó mới ra cửa.

Dưới sự chỉ dẫn của Bá Thổ, Viên Minh rời khỏi sân của đệ tử ký danh, đi thẳng về phía sau núi, đi ước chừng thời gian uống một chén trà, liền nhìn thấy một mảnh kiến trúc được bao quanh bởi bức tường màu đỏ.

Đi tới cửa chính, Viên Minh nhìn thấy một tảng đá dựng thẳng bên cửa, viết dòng chữ "Hỏa phường trọng địa, người nhàn rỗi chớ vào".

Sau khi hắn ra lệnh cho Bá Thổ trở về, thì một mình hắn, cất bước đi về phía bên trong hỏa phường.

Vừa bước lên ba bậc thang, còn chưa tiến vào trong cửa, Viên Minh đã cảm giác được một làn sóng nhiệt đập tới trước mặt, trong không khí hỗn hợp, có một cỗ mùi vị phức tạp của lưu huỳnh và đá tiêu.

Hắn nhăn mũi bước vào.

Sau khi đi qua cổng lớn, vừa vào trong sân, thì đã nghe các loại tiếng leng keng đang vang lên.

Viên Minh đã liên tưởng đến tình cảnh trong hỏa phường, chẳng qua bởi vì cách một tòa tiền sảnh, cái gì cũng không thể nhìn thấy.

Lúc này tiền sảnh, không có một bóng người, Viên Minh liền tự mình đi qua.

Trong nháy mắt đi ra tiền sảnh, Viên Minh nhất thời ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy phía sau có một cái sân rộng rãi vô cùng, từng tòa nhà nhỏ được xây dựng mở cửa độc lập, nhìn giống như là nhà xưởng, xếp tầng tầng lớp lớp, chừng năm sáu chục cái.

Giờ phút này phần lớn các căn phòng nhỏ, đều có một cái lò lửa, bên trong lò lửa đang bốc cháy dữ dội, thiêu đến từng trận vù vù rung động.

Một đám thân ảnh bận rộn, đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ, có người đang luyện kim loại, có người đang đưa thêm nguyên liệu, có người đang cởi trần, cầm búa sắt đấm vào thớt sắt, đập đến đinh đinh đang đang vang loạn cả lên, từng tia lửa văng đi khắp nơi.

Viên Minh liếc mắt một cái, nhìn thấy bên trong đại đa số đều là hán tử thô kệch, tay to, vòng eo tròn trịa, những nữ tử giống như Trần Uyển thì lại rất ít, chỉ thỉnh thoảng gặp được có mấy người, cũng bộ dạng rất là bận rộn, trên tay cầm một cái búa nhỏ hơn một chút, từ trên cái đài đá gõ gõ vào những nguyên vật liệu.

Các nàng đem từng khối nguyên liệu to bằng bàn tay đập nát nó, sau đó nghiền chúng bằng cối đá, tiếp theo là bỏ vào lưới rây từ thô cho đến nhỏ mịn. ray lại nhiều lần.

Một bên là lỗ mãng đập thô, một bên là sàng lọc tinh tế, phối hợp với tiếng gõ đinh đinh đang đang, cùng với tia lửa không ngừng bắn tung tóe, dung hợp thành một bức tranh độc đáo.

Mỗi người trong bức tranh đều đắm chìm trong công việc trong tay mình, không ai chú ý tới sự xuất hiện của Viên Minh.

Viên Minh nhìn một màn này, tuy rằng có chút khác biệt so với hình ảnh trong tưởng tượng của mình, nhưng không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.

Lúc này, một hán tử mặt vuông cũng mặc y phục ngắn, trên trán cột một sợi dây màu đỏ, rốt cục cũng đã nhìn thấy Viên Minh, gã xuyên qua từng dãy phòng đúc luyện, đi về phía Viên Minh.

Thân hình cường tráng, cơ bắp căng cứng, phác họa ra từng đường cong tràn ngập cảm giác lực lượng, trên gương mặt vuông vức để râu ngắn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc tỉ mỉ, đi tới trước người Viên Minh.

Viên Minh nhìn thoáng qua tấm thẻ bài màu xanh biếc treo bên hông hắn, kiểu dáng giống như Trần Uyển, tựa hồ là vật độc nhất vô nhị của đệ tử nội môn.

"Bái kiến Phương Cách sư huynh." Viên Minh ôm quyền đạo.

Tối hôm qua, Trần Uyển đã nói với hắn, trong Hỏa Luyện Đường, người phụ trách quản lý rèn luyện trong hỏa phường và dạy đệ tử ký danh luyện khí cơ bản, chính là vị Phương Cách sư huynh này đây.

Phương Cách sư huynh cũng không phải là họ Phương, hắn đến từ Nam Cương, tên gọi là Phương Cách.

"Ngươi là đệ tử ký danh mới tới, tên là Viên Minh, phải không?” Phương Cách đánh giá Viên Minh từ trên xuống dưới, hỏi.

Giọng nói của gã rất nặng nề, cùng hình tượng cả người của anh thập phần phù hợp.

"Làm phiền sư huynh dạy dỗ." Viên Minh gật gật đầu, ôm quyền nói.

Phương Cách âm thầm gật đầu, thấy dáng người Viên Minh tuy rằng không tính là cường tráng, nhưng bộ xương nhìn qua thấy rắn chắc, lại biểu hiện có chút lễ phép, trong lòng sinh ra chút hảo cảm.

Chẳng qua trên mặt gã vẫn không nở nụ cười, mở miệng nói:

"Ngươi đến trễ, quy củ hỏa phường chúng ta, là giờ Mão ba khắc châm lửa, cho đến trưa ba khắc lại tiếp tục. Sau đó là thời gian tự do, muốn tiếp tục rèn luyện, hoặc là tự mình tu luyện, đều có thể tự tiện. Niệm ngươi là lần đầu tiên, không tính toán, ngày sau không nên tái phạm.”

"Sư huynh nói phải, tại hạ nhớ kỹ." Viên Minh trả lời.

"Hỏa Luyện Đường chúng ta, mặc dù quy mô không phải lớn nhất, nhân số không phải là nhiều nhất, nhưng địa vị trong trong môn phái, cũng gần với Ngự Thú Đường, rất nhiều linh thú tọa kỵ của bọn họ hoặc cần phải có yên cưỡi hay là dây cương, còn một số người giam cầm cần có dây xích, tất cả không thể nào không cần Hỏa Luyện Đường chúng ta hỗ trợ luyện chế."

Phương Cách tiếp tục nói, trong lời nói tràn đầy tự hào.

Viên Minh biết, Bích La động lấy ngự thú lập tông, bất kể là đệ tử của đường nào, hầu hết đều tự hào khi có linh thú đi cùng, nhưng mà cũng không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh nuôi dưỡng và huấn luyện linh thú.

Đệ tử Ngự Thú Đường nhiệm vụ phụ trách chủ yếu, chính là nuôi nấng với số lượng lớn, khiến nó sinh sản, đi bắt giữ, thuần hóa và huấn luyện linh thú.

"Ngoại trừ những thứ này ra, chúng ta cũng phải luyện chế binh khí, ám khí thậm chí pháp khí. Hai thứ đầu tiên thì đệ tử ký danh có thể luyện, chỉ cần có khuôn mẫu tiêu chuẩn là có thể hoàn thành. Về phần pháp khí thì... Thôi cái ngày còn xa lắm, trong thời gian này chưa cần biết đâu.” Phương Cách tiếp tục nói.

Pháp khí, Viên Minh đã từ chỗ Triệu Đồng hiểu rõ, luyện chế cái này cần phải là luyện khí sư tu vi trúc cơ kỳ trở lên mới có thể luyện chế.

"Đi thôi, dẫn người đi tới Hỏa Đường thử tay."

Nói xong, Phương Cách liền dẫn Viên Minh đi tới một căn phòng đúc nhỏ bỏ trống.

Đi vào bên trong, Viên Minh mới thấy rõ toàn bộ cấu tạo ở bên trong, một cái lò lửa được xây dựng gần bức tường bên trái, trên dưới trái phải đều được ngăn lại, chỉ có trước sau là có đường dẫn lửa thông thoáng cùng với khói ống, đảm bảo hỏa lực sẽ không thoát đi.

Bên cạnh lò lửa có một cái đe bằng sắt, bên cạnh giá để đồ, có nhiều khoáng thạch cùng với bột kim loại chất thành đống, tầng dưới thì có một ít gỗ cùng than củi.

"Gỗ dùng để đốt lửa, than dùng để mồi, chờ nhiệt độ tăng lên, lại bắt đầu nấu chảy quặng. Những bột kim loại này là nguyên liệu đã sàng lọc xong, chủng loại đa dạng, phía sau ngươi từ từ mà nghiên cứu.” Phương Cách nói.

Ánh mắt Viên Minh đảo qua, phát hiện bên trong có không ít thứ mà hắn nhận ra, nguyên nhân có thứ hắn nhận ra, là bởi vì đó là những thứ mà hắn đã từng bán cho Triệu đồng.

"Hôm nay ngươi trước tiên không cần quan tâm đến những thứ khác, chỉ cần luyện tập công việc cơ bản nhất, đó là rèn." Phương Cách xách cây búa sắt cực lớn trên thớt rèn sắt lên, nhẹ nhàng ném tới cho Viên Minh.

Viên Minh lập tức bắt lấy, tuy rằng đã sớm có phòng bị, nhưng cánh tay vẫn bị kéo trầm xuống.

Búa sắt nặng hơn nhiều so với những gì hắn nghĩ.

Bạn đang đọc TIÊN GIẢ (bản dịch đầy đủ) của Vong Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi caominhthienkg90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.