Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê hoặc

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

Từ tập này sẽ đổi xưng hô hán việt sang thuần việt, mong các độc giả không thất vọng, đa tạ -.-)

Ánh mắt trời dần hạ xuống, cũng là lúc mà Nghệ Phương Lâu tấp nập người qua lại, chìm trong những vũ điệu nồng nhiệt, tiếng nhạc từ đàn bầu, sáo trúc tạo nên âm thanh sôi nổi, náo nhiệt.

Tập trung những tầng trên cao, là những vị khách quý có một không hai, đều là những nhà đầu tư số một của Nghệ Phương lâu, từ trên tầng nhìn xuống xem múa hát, nhâm nhi chén rượu.

-Nơi này tập trung nhiều tuyệt sắc giai nhân, kĩ nghệ đa dạng, quả là bảng hạng nhất của ngũ tinh thành.

Một thanh niên trẻ nói, nhìn sơ qua hắn chính là một trạng nguyên đang trong thời kì chờ xét duyệt lấy bằng hồn quân giáo sĩ. Trên tay là tệp đơn xét nhận, chỉ còn chờ được duyệt liền sẽ được tuyển làm giáo viên trường ưu tú, nhưng là trường tiểu học....

Chính bởi vì biết chắc bản thân sẽ được tuyển vào nên lúc này hắn đang tự thưởng bản thân, ngồi ngắm nhìn điệu nghệ để thỏa mãn sự vui sướng.

Uống cùng là một ông chú, hay nói đúng hơn là anh trai hắn, cách hắn đúng năm tuổi là đã già. Tướng mạo uy nghi, ngồi uống rượu ăn đồ nhắm, mặc kệ những nữ nhân bên dưới nhảy múa.

-Này anh hai, sao anh không xem bọn họ múa đi, cứ chăm chú uống rượu làm gì ?

Thanh niên đó quay qua hỏi, khuôn mặt hiện rõ sự khó hiểu. Ông chú đó nhếch mép, nói :

-Đám phụ nữ đó, liệu có thể bằng được tuyệt thế mĩ nhân sắp tới này ?

-Tuyệt thế mĩ nhân ?

Người thanh niên nghe vậy, vội quay xuống dưới nhìn, lúc này cũng đồng thời có một cô gái từ phía sau tấm rèm bước ra, khiến hắn choáng ngợp.

Một cô gái nhỏ nhắn, trông như mới 8 tuổi đầu, tóc đen dài óng ả xõa xuống hông, trên người mặc một bộ áo dài trắng toát, làn da hồng hào cùng đôi mắt thanh khiết khiến tỏa ra một luồng mị lực làm cho hắn không tài nào rời mắt khỏi cô.

Nhìn từ trên xuống người thanh niên đó thấy được toàn bộ thân hình của cô, một cái hình chữ S hoàn hảo mà bao cánh phụ nữ mơ ước, dù cho không có "tâm hồn" nhưng lại đủ khiến hắn đứng ngồi không yên.

Trên tay cô là chiếc đàn tranh, trông không khác gì cây đàn bình thường, ngược lại phần thân đàn lại khiến người ta như bị hút hồn, tập trung hết về phía cô vậy.

-Đây rồi, tuyệt phẩm cuối cùng đã ra sân !

Nghe anh trai hắn nói vậy, người thanh niên càng quan sát chăm chú hơn.

Cô nhóc đó ngồi lên một cái ghế nhỏ trên sân khấu, để chiếc đàn xuống bàn ở đó mà bắt đầu đánh.

Những ngón tay chuyển động nhịp nhàng uyển chuyển, khắc những dòng âm thanh vang vọng trong tâm hồn người nghe. Tiếng nhạc cất lên như tiếng mẹ ru, khiến cho bao người gục ngã trong hương rượu nồng.

Người người si mê cái loại âm thanh ấy, một loại âm thanh được đánh ra từ bàn tay của người nghệ sĩ, uyển chuyển như cách mà họ chơi đàn.

Tất cả mọi người trong buổi tiệc ấy đều như bị hút hồn, trong đó có cả Hồng Nhan và nữ hầu kia.

Hai người họ ngạc nhiên với thiên phú âm nhạc này, không thấy tức giận hay ghen tị, lại không còn muốn gây hấn với Nghệ Phương Lâu nữa. Lập tức Hồng Nhan lấy lại được tỉnh táo, đành phải quay đầu trở về.

Nữ hầu của cô ta không chấp nhận sự thật này, chỉ ân hận rằng lúc trước không giết con nhỏ kia sớm hơn, để rồi bây giờ Hồng Nhan mất đi nghị lực, rồi thì Hồng Phấn Khô Lâu cũng sẽ bị sa sút dần.

"Vì chủ nhân, ta phải giết cả con nhỏ đó và thằng nhóc thừa kế !"

Cả hai người ra về, không ai lấy một chút để ý, chỉ còn lại tiếng người rôm rả ở bên trong viện.

Bữa tiệc kết thúc, thời gian cũng đã điểm tới giữa đêm, tất cả dần trở về, chỉ còn lại thanh niên kia vẫn đang mơ mộng về cô nhóc dưới lầu.

-Này Tư Thành, thức tỉnh đi, cô gái đó không phải người em có thể tán tỉnh đâu, nhìn xem xung quanh bao kẻ cũng muốn thu làm vợ a.

Anh trai hắn nói, chỉ những người ở lại cùng lầu, cũng đang si mê đến ngây dại. Cô gái đó cuốn hút đến nỗi mấy vị tài tử doanh nhân hay ngự tỷ đại nhân cũng bị mê hoặc.

-Anh đây là đang làm em nhụt chí ? Chúng ta là người Ngạo gia, lo sợ gì những người kia, nếu thành công ta còn có thể nhận sự ngưỡng mộ từ họ, ngại gì không thử !

Lập tức Tư Thành nhảy xuống, mặc cho sự ngăn cản từ anh trai hắn, đáp xuống dưới lầu.

Cô nhóc đang trò chuyện với các vị khách quý, bỗng bị thu hút bới vị khách kì lạ này, đứng trông hắn tiến lại gần.

Tư Thành quỳ một gối xuống, ngẩng mặt nhìn cô, nói rõ ràng :

-Tiểu tiên nữ đây, có bằng lòng làm nữ nhân của Ngạo Tư Thành ta không ?

Nói xong câu này, tất cả đều sững sờ, đến anh trai hắn cũng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Mọi ánh mắt đều hướng về thanh niên đó, sát khí ngùn ngụt đến ngạt thở. Nhận ra tình huống đó, cô nhóc kia chỉ nhẹ nhàng bước tới gần, đáp một cách thành kính :

-Cháu chỉ mới 8 tuổi, chưa đủ tuổi để gả đi, ngược lại con gái của chú cũng có lẽ ngang tuổi cháu, chẳng nhẽ chú muốn con gái chú có một người mẹ ngang tuổi mình ư ?

Tư Thành cứng họng, lúc này mới nhận ra sự tình, cùng với sự thật hắn vẫn chưa có vợ, sự xấu hổ đó khiến mặt hắn đỏ hơn cả quả cà chua. Tất cả vị khách đây đều cười vào mặt hắn, tiếng cười vang cả lâu.

Hắn cùng anh trai đành phải bỏ đi trong sự xấu hổ, đây chính là tự bôi phân vào mặt gia tộc đi.

Nhưng mà may thay, cô nhóc đó từ phía cổng nhanh chóng chạy tới chỗ hắn, đưa cho hắn một cái khăn tay có in chữ xin lỗi, khuôn mặt e thẹn nói :

-Chú sau này nếu còn có thể gặp lại, cháu sẽ tiếp đón tận tình...

Sau đó cô chạy về viện trông hớt hải, để lại hai tên đang đứng đơ ra trên đường.

-Em trai, em hay đấy.

-Quá khen anh trai.

Cả hai tên trở về thật nhanh, giấu đi sự vui sướng trong lòng. Còn lại cô nhóc kia đang ở trong phòng, liền ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi :

-Thế là lại lôi kéo thêm được một vị khách nữa, vậy là đã hoàn thành chỉ tiêu rồi nhé chị gái.

Một chị gái đứng sau ghế, đang tẩy trang cho cô, đáp :

-Em làm tốt lắm, khối lượng công việc của em còn cao hơn tất cả mọi người trong đây cộng lại đó, em quả nhiên là cô gái hoàn hảo ha.

-Đã bảo rồi, em là con trai !

Cô nhóc đó, hay đúng hơn là Đằng Hải hắn làm việc. Lấy cái danh Thiên Nguyệt này quả nhiên che mắt thiên hạ tuyệt vời.

Khổ nỗi bây giờ cái cần là cho Tiểu Kì đi học, như vậy sẽ bớt lo việc Tiểu Kì bị dòm ngó. Nhưng mà không có người theo dõi hay bảo vệ cô, Đằng Hải hắn càng không yên tâm.

Đằng Hải cũng không có hứng thú với việc đi học bởi hắn đã học vượt qua kiến thức bậc tiểu học, còn tiếp xúc với cả những kiến thức cao cấp trận pháp hay là mấy cái dược phẩm.

Cho đến nay hắn đã làm chủ được khá nhiều món nghề khác nhau, cho đến giờ vẫn chưa định hướng được hướng đi trong tương lai.

"Nếu mà làm luyện khí, nó lại không hợp với hồn kĩ, luyện đan cũng thế, chẳng nhẽ vẽ bùa ? Nhưng mình cũng không có thiên phú. Giờ chỉ còn lại duy nhất một món nghề : Kết tinh hồn thạch.

Kết tinh hồn thạch là nghề mà người làm việc sẽ phải luôn luôn trong trạng thái vận hồn lực, tạo ra hồn thạch nhân tạo từ chính hồn lực của bản thân.

Nghề này vô cùng khó nhằn bởi nó cần độ tỉ mỉ và thành thạo điều khiển hồn lực cực cao, sau khi kết tinh hồn thạch còn phải qua hàng loạt những cải tiến mới ra được một viên hồn thạch tốt nhất.

Hồn thạch dùng làm chất liệu tấn sắc hồn linh nên nó cực kì cần thiết, nếu đột phá sắc độ hồn linh mà muốn nâng cao tỷ lệ thành công, ắt sẽ cần hồn thạch, từ đó nghề này vừa có tiếng vừa có miếng.

Nếu nói về hồn lực chắc chắn Đằng Hải phải được nhắc tới đầu tiên, khả năng vận dụng và điều khiển hồn lực của hắn dường như đạt tới thượng thừa, cứ như từ đầu hắn và khí lực đã là một vậy.

Nhưng thượng thừa thì thượng thừa, hắn vẫn mất tận 3 ngày 3 đêm mới có thể hoàn toàn tạo ra một viên, nhưng đó cũng chỉ là giết thời gian cho đơn nhập học của Tiểu Kì được thông qua a.

Quả nhiên lão hiệu trưởng sau khi được thưởng thức tài vũ đạo của hắn, lập tức đơn được gửi đi để xét danh bạ học sinh cho Tiểu Kì, còn lại lão đều lo hết.

Vậy là hắn đã phải giả nữ 5 lần 7 lượt cũng chỉ để lách luật. Lúc này cũng hết cách, không làm thì Tiểu Kì sẽ không đủ khả năng để giúp đỡ hắn khi cần thiết.

Lúc này hắn mới nhớ tới tên thanh niên lúc trước, người đó là một cái giáo viên thực tập ưu tú, chắc chắn Tiểu Kì sẽ được bồi dưỡng một cách tốt nhất.

Tiếp theo là làm thế nào để Tiểu Kì chấp nhận đi học, bởi cái tính đói máu mà bản thân hắn cũng không giúp được, muốn em ấy đi học chỉ còn cách mỗi ngày cung cấp một lượng máu đủ để duy trì ba ngày a.

Cuối cùng thì sau vài ngày em ấy đồng ý theo hắn đi học, trường này cách khá xa Nghệ Phương Lâu nên bản thân Đằng Hải cũng không yên tâm cho lắm.

Hắn trong bộ dạng Thiên Nguyệt, dắt Tiểu Kì vào trong lớp mới, tiện thế giao lưu với cả thanh niên đó.

Hắn một cái Tư Thành tiếp đón rất nồng nhiệt, cứ như ở cái lớp này Đằng Hải trở thành khách vip đi.

Đằng Hải sợ hãi trước thái độ nồng nhiệt đến đáng sợ của Tư Thành, nhanh chóng trở về. Trong lúc đó thì một người phụ nữ đã đứng trên nóc nhà nhìn xuống, cả thân hình bao bọc một lớp đồ bó sát che mặt, nhìn không lấy một chút thiện ý.

"Nhóc con, đêm nay ngươi cùng thằng nhóc thừa kế kia sẽ được làm bạn với giun sớm thôi !"

Cô ta đứng trên nóc suy tư lúc ấy quả không hợp, nếu là buổi đêm thì ngầu phải biết chứ giờ là sáng tinh mơ, không hiểu là đang nghĩ gì a.

Bạn đang đọc Đại Thiên Hồn Giới sáng tác bởi NoobLmht
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NoobLmht
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.