Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 2448 chữ

Trong một căn phòng cho thuê ở ngoại ô thành phố Tay Lam đây là một thành phố lớn cả nước. Có một thân ảnh gày gò đang nằm trên chiếc giường cũ kĩ. Đây là một thanh niên ước chừng 18-19 tuổi vô cùng anh tuấn, nhưng bây giờ sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Người thanh niên này mở bừng mắt, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng với tuyệt vọng. Bỗng người thanh niên có chút ngốc trệ nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ không nói thành lời, một luồn trí nhợ lạ lẫm nhưng cũng có chút quen thuộc tràn vào trong não hắn. Đau đớn tột độ khiến hắn không thể nói thành lời, đôi tay ôm đầu lăng qua lăng lại, hai mắt trợn trắng, chân tay run lẫy bẫy, phát ra từng đạo kêu la thảm thiết.

Mười phút sau, cơn đau dần qua đi, hắn cũng dừng kêu la thảm thiết, chỉnh lại trí nhớ của mình hắn mới biết được là chuyện gì xảy ra. Hắn xuyên không, hắn không ngờ chính mình lại có thể xuyên không, kiếp trước hắn là cô nhi trong cô nhi viện, hắn được viện trưởng cô nhi viện nhặt về đặt tên là Lâm Phong, viện trưởng xem hắn như con cái mà đối đã, nhưng 4 năm trước viện trưởng để lại hắn một mình mà rời khỏi nhân thế. Lúc đó hắn chỉ mới 16 tuổi, không có bạn bè, người thân duy nhất thì rời khỏi hắn. Hắn phải tự lực gánh sinh để có thể tồn tại, làm việc vất vả để kiếm tiền, trước khi xuyên không hắn nhận được thông báo từ công ty hắn được cấp trên coi trọng định thăng hắn lên làm quản lý. Lúc nghe được thông báo hắn vui mừng khôn xiết, làm việc vất vả cuối cùng cũng có thể thăng quan tiến chức hưởng thụ cuộc sống.

Nhưng đời không như mơ, ông trời đố kỵ người tài, trên đường về nhà hắn xảy ra tai nạn, bị một chiếc xe tải mất thắng tông phải. Trực tiếp bị mất đi ý thức không còn sinh cơ, sau đó hắn đã xuyên không tới thế giới này.

Đột nhiên lúc này tiếng điện thoại vang lên bên tai, Lâm Phong lấy lại ý thức nhấc máy nghe, đầu dây bên kia vang lên một cái ngọt ngào âm thanh.

"Ca ca ngươi đừng quên chiều nay chúng ta đi sinh nhật của bạn ta đó a".

Trong trí nhớ của cổ thân thể này hắn biết được, đây là muội muội của hắn tên Lâm Nhược Tuyết. Hai người không phải là anh em ruột, bố mẹ hắn nhặt được Lâm Nhược Tuyết trước cửa nhà sau đó nhận nuôi nàng. tuy không phải anh em ruột nhưng hai người rất thân thiết. Lâm Nhược Tuyết nhỏ hơn hắn 1 tuổi tuổi, năm nay 17 tuổi, đang học ở trường trung học phổ thông Tinh Vân. Nếu hắn là cái học cặn bả thì Lâm Nhước Tuyết chính là thiên tài về mọi mặt, không nói quá hay gì hết mà là sự thật. Ở trường hắn không chịu học, chỉ biết ngủ, tụ tập đánh nhau, trốn học. Còn Lâm Nhược Tuyết ở trường đều được giáo viên cùng với đồng học yêu mến, Lâm Phong và Lâm Nhược Tuyết là hai thái cực khác nhau.

Trước đó hắn học cũng không như bây giờ, nhưng kể từ khi bố mẹ hắn xảy ra tai nạn và mất trong vụ tai nạn đó, thì hắn bắt đầu sa sút không còn động lực để sống. Muội muội của hắn cũng an ủi hắn nhiều lần nhưng cũng không có tiến triển gì.

"Alo, ca ca ngươi có nghe thấy không a ?".

Thanh âm của Lâm Nhược Tuyết kéo hắn về thực tại, hắn ôn nhu nói.

"Được vậy chiều nay hẹn gặp lại ngươi".

"Ngươi nhớ đó nhất định phải đến".

Thanh âm của Lâm Nhược Tuyết có chút hờn dỗi nói, Lâm Phong nghe được khẻ cười nói.

"Tiểu Tuyết ngươi giận sao ?, ta nhất định sẽ đi ngươi yên tâm, ta còn có chút việc bận cúp máy trước".

Hắn nói xong cũng cúp máy, trong lòng của hắn thầm thề.

"Ngươi yên tâm mà ra đi, ta sẽ thay người chiếu cố cho nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn".

Dường như trong lòng hắn có đạo gông xiền được cởi bỏ, không còn nặng nề như lúc nãy, dường như ý niệm của cổ thân thể này nghe được lời hắn nói cũng yêm tâm mà giao lại cho hắn mà biến mất.

Lúc này Lâm Nhượt Tuyết sau khi gọi điện cho Lâm Phong xong có chút oán trách thì thầm vài câu.

"Ta mới không thèm quan tâm tới ngươi, Hứ".

“Nhượt Tuyết thế nào ? Ca ca ngươi có đi không a ?”.

Đây là một cái nữ nhân Trạch 18-19 tuổi, dung nhan không so được với Lâm Nhượt Tuyết, chỉ tính là thanh tú.

“Ngọc Linh sao người lại đến đây a ?”.

“Tại ta thấy ngươi lâu quá nên vào hỏi thử thôi a, thế nào ca ca ngươi có đến không a ?”.

“Hắn đáp ứng ta sẽ đến, chắc là sẽ đến a”.

“Ừm, vậy xuống dưới lầu chuẩn bị đi a”.

Chờ Lâm Nhượt Tuyết xuống dưới nàng thay đổi sắc mặt từ ban đầu hiền lành trở nên dữ tợn, gằn giọng hung ác thì thầm.

“Lâm Nhượt Tuyết ả tiện nhân này ngươi cứ chờ đó".

Lúc này Lâm Phong đang chỉnh đốn lại trang phục của chính mình để chuẩn bị tham gia bữa tiệc sinh nhật. Trên bàn đang để lấy một hộp quà màu hồng trong vô cùng đáng yêu. Điện thoại trong túi quần của hắn run lên, lấy điện thoại ra nhìn chỉ thấy là muội muội của hắn Lâm Nhượt Tuyết gọi cho hắn, chấp nhận cuộc gọi, đầu day bên kia vang lên âm thanh lảnh lót của Lâm Nhượt Tuyết.

“Ca ca ngươi chuẩn bị xong chưa a ? Ta gửi địa chỉ cho ngươi rồi đó a, ngươi nhất định phải tới”.

Nói xong nàng cúp máy, không cho hắn kịp nói lời nào. Lâm Phong cười khổ sau đó cũng không gọi lại, cầm theo hộp quà để trên bàn liền đi ra khỏi nhà. Hắn nhấc điện thoại gọi cho tài xế taxi tới rước, chờ khoảng chừng năm phút hắn thấy một chiếc taxi đang chạy về phía hắn.

Chiếc taxi này dừng trước mặt hắn, tài xế xe hạ kính xuống hỏi hắn.

“Ngài có phải Lâm tiên sinh không ?”.

“Là ta”.

“Mời ngài lên xe”.

Lâm Phong không do dự liền bước lên xe, khi đã ngồi vững tài xế xe mới hỏi hắn.

“Không biết ngại định đi đâu a ?”.

Hắn không nói gì đưa điện thoại cho tài xế xem, tài xế xe nhìn thấy địa chỉ trên điện thoại quay qua nói với hắn.

“Ngồi vững bây giờ ta xuất phát”.

Chiếc xe bắt đầu lăng bánh, thoáng cái đã không thấy xe đâu.

Nơi hắn đến là nhà hàng Kim Lăng, một trong các nhà hàng nổi tiếng nhất nơi đây, được đánh giá 5sao. Lúc này trong nhà hàng đang diễn ra một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, có tầm 80-90 người tham dự bữa tiệc. Còn Lâm Nhượt Tuyết đang đứng chung với vài người đều là đồng học của nàng nói chuyện phím một hồi.

Lúc này Lâm Nhượt Tuyết nhìn bốn phía thì thấy được một bóng người đang đứng, nàng vẫy vẫy cánh tay nhỏ hô lớn.

“Ca ca ở bên này”.

Nghe được thành âm của Lâm Nhượt Tuyết, Lâm Phong theo hướng phát ra âm thanh nhìn qua. Chỉ thấy lúc này Lâm Nhượt Tuyết mặc một chiếc váy trắng, nhìn qua cho người ta một loại cảm giác điềm đạm đáng yêu. Thấy được Lâm Nhượt Tuyết, Lâm Phong kinh hỉ dù biết muội muội của hắn rất xinh đẹp nhưng không ngờ là lại xinh đẹp tới như vậy.

Lâm Phong hướng về phía Lâm Nhượt Tuyết vẫy tay cười nói.

“Tiểu Tuyết ta đây”.

Lâm Nhượt Tuyết hướng về phía hắn đi qua, phía sau nàng đi theo 6 nữ hài. Khi các nàng nhìn thấy Lâm Phong hai mắt sáng lên, trong lòng thầm nghĩ.

“Ca ca của Tiểu Tuyết thật đẹp trai a”.

Lâm Nhượt Tuyết đến ôm tay hắn giận dỗi làm nũng nói

“Ca ca sao bây giờ ngươi mới tới”.

“Haha, vừa nãy trên đường kẹt xe nên tới hơi trễ, xin lỗi ngươi a”.

Lâm Phong cười ôn nhu nói với Lâm Nhượt Tuyết. Đột nhiên một giọng nói vang lên.

“Tiểu Tuyết đây là ai a ? Giới thiệu với chúng ta một chút đi a”.

Giọng nói này là của một nữ hài, gương mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, mặc một bộ vấy màu xanh nhạt hỏi. Trong ánh mắt của nàng có chút tò mò nhìn về phía Lâm Phong.

“Đây là ca ca của ta tên Lâm Phong”.

“Ca ca đây là Tần Nhu hảo tỷ muội của ta”.

Lâm Phong cười nhìn về phía Tần Nhu nói.

“Ngươi khỏe ta là Lâm Phong”.

Hắn đưa tay phải của mình ra trước, thấy vậy Tần Nhu cũng đưa tay trái của mình ra bắt lấy tay Lâm Phong cười đáp.

“Ta là Tần Nhu tỷ muội thân thiết nhất của tiểu Tuyết”.

Lúc này một vị MC đi lên bục chuẩn bị phát biểu.

“Xin chào tất cả quý khách, hôm nay là sinh nhật thứ 18 của Lưu công tử, bây giờ xin mời Lưu công tử bước lên sân khấu”.

Một người thiếu niên mặc một bộ màu trắng âu phục bước lên, dưới đài đám người thì thầm bàn tán xôn xao. Người thiếu niên anh tuấn lúc này hướng về phía đám người dưới đài nói.

“Ta là Lưu An hôm nay là sinh Nhật lần thứ 18 của ta, ta cảm tạ tất cả mọi người có mặt ngày hôm nay đã đến”.

Nói xong Lưu An lấy một ly rượu đỏ nâng lên nói tiếp.

“Ta mong mọi người cùng nâng ly rượu trong tay cùng uống với ta”.

Tất cả mọi người cùng nâng ly uống, uống xong đám người tiếp tục bữa tiệc. Lưu An nhìn quanh dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn lướt qua đám người một vòng, ánh mắt hắn sáng lên.

Lúc này Lâm Nhượt Tuyết cùng với Lâm Phong đang nói chuyện vui vẻ ở bên dưới, bỗng một người bước tới chỗ hai người đang nói chuyện, người này không ai khác ngoại trừ Lưu An. Hắn bước tới chỗ hai người cười nói.

"Tiểu Tuyết ngươi tới sao không nói cho ta biết a, ta còn chuẩn bị người tới tiếp đón".

"Lưu An người đừng gọi ta thân thiết như thế".

Lâm Nhượt Tuyết có chút tức giận nói. Lưu An nghe vậy cũng không tức giận, trên môi vẫn nở nụ cười nói tiếp.

"Tiểu Tuyết vị này là ai a ?".

"Đây là ca ca của ta tên Lâm Phong".

"Thì ra là ca ca của tiểu Tuyết, rất hân hạnh được làm quen".

Nói xong Lưu An đưa tay của mình ra trước.

"Hân hạnh được gặp ngươi".

Nói xong Lâm Phong cũng đưa tay của mình ra bóp một cái rồi rụt về, lúc này Lâm Tiểu Tuyết có chút khó chịu nói.

"Ca ca chúng ta về thôi, giờ cũng trể rồi".

"Được".

Nói xong Lâm Phong dắt tay của Lâm Tiểu Tuyết đi ra khỏi nhà hàng, để lại Lưu An vẻ mặt âm trầm nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Về tới nhà, Lâm Tuyết Như vào phòng tắm, còn Lâm Phong thì ngồi trên ghế sofa chờ tới lượt mình, tiện thể bật Tivi lên xem. Trong Tivi đang chiếu lấy một nữ MC đang thông báo về việc gì đó, Lâm Phong chăm chú nhìn vào Tivi chỉ thấy nữ MC, vẽ mặt ngưng trọng nói.

"Xin chào tất cả các vị đang xem, tôi muốn thông báo tới tất cả mọi người một số tin tức quan trọng trong ngày hôm nay".

"Chúng tôi đã phát hiện ra một vài hố đen đột nhiên xuất hiện, trong các hố đen đó tràn ra vô số quái vật bọn chúng liên tục tấn công con người. Các chuyên gia cùng với quân đội đang tiến hành nghiên cứu, di dời, bảo vệ người dân khỏi nơi nguy hiểm, không chỉ có những quái vật này đột nhiên xuất hiện, mà có cả một số người có được năng lực đặc biệt như phóng ra lửa, súng đạn bắn không một vết thương, sức mạnh tăng lên gấp mấy lần người thường,... Đây là video mà chúng tôi thu thập được, mời các vị xem để nắm rõ tình hình".

Trong video đang chiếu, trên dường phố xuất hiện một hố đen to lớn, trong hố đen liên tục đi ra vô số quái vật màu xanh khuôn mặt dữ tợn xông tới chỗ quân đôi đang đứng. Nhìn thấy những quái vật này hắn liên tưởng đến một chủng loài, là loài Goblin. Các quân nhân bắn liên tục những viên đạn vào đám Goblin, chỉ thấy từng dòng máu đỏ của Goblin chảy lênh láng, tứ chi đứt lìa khỏi cơ thể của chúng, ruột gan phèo phổi bắn tứ tung, tạo ra một cảnh tượng khủng bố. Khi nhìn thấy cảnh tượng này Lâm Phong không khỏi sợ hãi, hắn không kinh ngạc cho lắm vì đã có xuyên không nên chuyện xuất hiện quái vật cũng không có gì lạ lẫm. Hắn đang lo lắng là nếu hắn không có sức mạnh thì làm sao có thể bảo vệ được Lâm Nhược Tuyết.

Trong màng hình Tivi đang quay một người nam tử, người đó đưa tay về phí trước, trong tay xuất hiện một hỏa cầu to bằng nắm tay, bắn về một con Goblin. Chỉ thấy con Goblin này khi tiếp xúc với hỏa cầu liền bị thiêu thành tro.

[Ting, kiểm trắc đến ký chủ độ phù hợp tương xứng, hệ thống tiến hành khóa mục tiêu]

[Khóa mục tiêu thành công]

[Tử thần triệu hoán hệ thống khởi động]

Bạn đang đọc Tiến Vào Hầm Ngục Bắt Đầu Triệu Hoán Tử Thần sáng tác bởi Shuzzzt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Shuzzzt
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.