Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyễn Thần Hoa(1)

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

Ngược lại lấy ra Không Gian Pháp Khí của mình, không ngừng thu thập thi thể yêu thú.

Một đầu thi thể của yêu thú Ngưng Nguyên cảnh có thể bán trên trăm linh thạch, Tụ Linh cảnh cũng có thể bán được ba mươi năm mươi khối, về phần yêu thú Kết Đan cảnh đã sinh ra yêu đan, có giá trị không nhỏ, tông môn sẽ có người mang đi luyện đan.

Chỉ cần nhặt đầy chỗ này cũng đủ để cho hắn phát tài.

Hắn thậm chí có chút ghét bỏ tốc độ giết yêu thú của đám người này có chút chậm, nếu không phải sợ bị bại lộ, hắn đã tự mình lên.

Hắn lặng lẽ quan sát xung quanh, nếu có người lâm vào nguy hiểm, sẽ âm thầm ra tay ứng cứu, không đến mức mất mạng.

Có người chú ý tới một màn này, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bất quá cũng không ai nói cái gì, với cái thực lực này của hắn, xác thực cũng không giúp được gì nhiều, miễn không gây thêm phiền phức là được rồi.

Cũng không có ai đi trông cậy hắn chống cự thú triều, kể cả những đệ tử này cũng vậy, đưa đến nơi này đều chỉ là vì lịch luyện một phen mà thôi.

Nhưng mà chính Lục Trường Sinh cũng không nghĩ tới, lần này đi ra ngoài vậy mà còn có thể kiếm được linh thạch, kiếm một vố lớn.

Hết thảy đều đang tiến hành đâu vào đấy, thời gian nhoáng một cái đã qua năm ngày.

Lục Trường Sinh đắm chìm trong trong trong vui sướng, ra sức thu thập thi thể yêu thú, đồng thời cũng sinh ra chút nghi hoặc.

"Chẳng lẽ là hắn trách oan đám người Huyền Thiên tông?"

Ngay khi hắn đang suy nghĩ, nguyên bản bên trong không khí đang tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, hắn lại mơ hồ ngửi được một mùi hương thơm dịu ngọt.

. . .

Sáu ngày đi qua, tuy các phương đều có tổn thương, nhưng đều nằm trong dự liệu.

Mặc dù Thanh Vân Phong không có phong chủ, nhưng có Chu Thanh Vũ, so với các đỉnh núi khác lại càng thêm hung mãnh.

Chỉ thấy hắn một người một kiếm, giết đến quên cả trời đất, kiếm khí phát ra ngày càng lăng lệ, rất có khí thế một đi không trở lại.

Đám người nhìn thấy đều tặc lưỡi thán phục, người của những phong khác nghe được tình hình chiến đấu nơi này, trên mặt cũng lộ ra ý cười.

Thế hệ này sinh ra Chu Thanh Vũ, chí ít có thể khiến cho tông môn ngàn năm không suy.

Liền ngay cả Lục Trường Sinh cũng phải cảm khái.

"Đây mới là phong thái của một thiếu niên!"

Nguyên bản bầu không khí hòa hợp, lại bởi vì một câu của hắn mà trở nên có chút không hài hòa.

Câu nói này đổi lại là ai nói cũng không có vấn đề gì, nhưng hết lần này tới lần khác lại từ trong miệng của hắn nói ra, không khỏi khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu, nhịn không được nhíu mày.

Da mặt của hắn phải dày đến mức nào, mới có thể nói ra lời này mà không thấy ngại?

Một đám người nhìn Lục Trường Sinh đang ngồi một chỗ bên trên tảng đá, trước mặt có một đống lửa, bên trên đang nướng hai con chim bị Chu Thanh Vũ giết được.

Da chim vàng ươm, mỡ chảy xèo xèo.

Hắn đưa tay giật xuống một cái cánh đang chảy mỡ.

"Đã nướng chín rồi, đều tới, cùng nhau ăn đi!"

Nghe lời này, đám người nhíu mày.

Đám đệ tử ngày bình thường cùng hắn quan hệ cũng không tệ, tự nhiên vây quanh, mỗi người kéo xuống một miếng thịt.

Trưởng lão than nhẹ một tiếng, lắc đầu mở miệng nói: "Trường Sinh a!"

"Thế nào?"

"Rắc thêm chút ớt vào đi, lão già này thích ăn cay!"

"Được rồi!"

Diệp Thiên Dịch trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói cái gì, vị tiểu sư đệ này của mình, kỹ thuật nướng thịt cũng không tệ!

Chu Thanh Vũ lại không thèm để ý, hắn đứng trên một tòa cô phong, cầm kiếm nhìn về nơi xa, nhắm mắt suy nghĩ về những gì đã đạt được trong mấy ngày qua, trong lòng cảm thấy rất hài lòng

Khoảng cách đến Kết Đan đã gần thêm một bước, thế nhưng kiếm đạo lại trì trệ không tiến, hắn đang suy tư tiếp theo phải làm như thế nào.

Đám người ăn uống vui vẻ, hai con yêu thú dài mấy trượng đã sắp bị ăn sạch sẽ.

Lục Trường Sinh đã ôm lấy cái bụng tròn nằm ở một bên, cuộc sống của hắn hoàn toàn trái ngược, nhàn nhã tận hưởng, thu thập yêu thú, nướng một chút thịt, chuẩn bị hậu cần, cũng không tính là nhàn rỗi.

Bất quá, đang lúc mọi người ở đây vừa định thư giãn một chút, nơi xa trên bầu trời lại sinh ra dị động.

Một con Thanh Phong Điểu khổng lồ màu xanh xuất hiện, lướt qua bầu trời, tiếng rít vang vọng khiến cho mọi người run sợ.

Đôi cánh của nó sải rộng chừng ba trượng, móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao, sát khí hiện rõ trong mắt.

"Thanh Phong Điểu!"

Lục Trường Sinh nhìn chăm chú trên không, đó là một loại yêu thú cực kì hung tàn, lấy người làm thức ăn, tốc độ nhanh như thiểm điện, chiến lực kinh người, đã đạt đến Kết Đan cảnh.

Hai cánh nó vỗ động, khiến cho cuồng phong gào thét.

Nó xuất hiện cũng đã đánh thức Chu Thanh Vũ, đáy mắt hiện lên sát khí, trường kiếm trong tay lóe lên hàn quang, hắn tung người bay lên, lao thẳng đến phương hướng Thanh Phong Điểu.

Theo song phương giao thủ, đám người quan sát đều tỏ ra ngoài ý muốn, Thanh Phong Điểu một thân lông vũ tựa như kim thiết, dễ dàng ngăn cản kiếm khí của Chu Thanh Vũ.

Mũi kiếm xẹt qua lông vũ, bắn ra vô số tia lửa.

Pháp lực cuồng bào, khiến cho cây cối xung quanh đổ rạp xuống đất.

Bạn đang đọc Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên (Dịch) của Khinh Lạc Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.