Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Gia Ngõ Hẹp

2407 chữ

Thần đã đợi chờ sự xuất hiện của hắn đã rất lâu rồi, rốt cuộc thì Thần cũng chờ được đến ngày hôm nay.

Người đàn ông bí ẩn đứng phía sau lưng của Thần cũng không giấu nổi sự phấn khích liền cười và nói:

- Tôi so với ngài cũng không tốt hơn nhiêu đâu, tôi quả thực cũng đã đợi hắn những ba mươi năm nay rồi.

Hóa ra người đàn ông thần bí đứng sau lưng Thần này thực sự cũng mất cả bao mươi năm để chờ đợi Bộ Kinh Vân xuất hiện.

Dường như ông ta chờ đợi như vậy nhất định là có mục đích, nhưng múc đích của lão với Bộ Kinh Vân là gì?

Thần nghe như vậy vẫn im lặng không nói gì, người đàn ông bí ẩn kia lại nói:

- Vì hôm nay y đã đến chúng ta có thể bắt đầu việc đó được rồi chứ?

Gã này nhất định là có âm mưu với Bộ Kinh Vân, nhưng cái việc bắt đầu mà hắn đang nhắc tới đó là gì?

Thần nghe vậy vẫn bình tĩnh nói:

- Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để bắt đầu việc đó. Ngươi nên biết rằng trước khi làm việc đó, ta cần có thời gian để xác định xem y có phải là người phù hợp nhất hay không đã.

Người đàn ông thần bí kia nhìn Thần và hỏi:

- Phải xác định bằng cách nào?

Cuối cùng Thần cũng quay lại và liếc nhìn người đàn ông thần bí phía sau, rồi cất tiếng hỏi hắn:

- Ngươi nghĩ sao về Bộ Kinh Vân?

Người kia nhún vai rồi trả lời:

- Tôi không biết! Tôi chỉ lo lắng về những gì mà chúng ta sẽ làm với Bộ Kinh Vân. Nếu điều đó thành công thì đúng là kỳ tích thứ hai trong lịch sử.

Theo như người đàn ông thần bí kia nói, thì họ đang thực hiện một kế hoạch to lớn để tạo nên kỳ tích vĩ đại thứ hai trong lịch sự, nếu như thế thì kỳ tích đầu tiên là thứ gì?

Thần nghe thế liền bật cười đắc ý và nói:

- Hà hà! Bổn Tọa đã tạo nên kỳ tích đầu tiên chính là sự trường sinh bât lão. Bây giờ Bộ Kinh Vân đã đến, ta tin rằng kỳ tích thứ hai xuất hiện sẽ không còn xa nữa đâu.

Nghe Thần nói như vậy người đàn ông kia cũng phấn khích vỗ tay ra vẻ đồng ý:

- Đúng như vậy! Kỳ tích thứ hai nhất định sẽ sớm thành công, những công sức bấy lâu chờ đợi của chúng ta sẽ không phải là vô ích.

Người đàn ông thần bí sau lưng Thần này là ai. Tại sao hắn lại có mặt phía sau bức rèm của Thần. Hắn có quan hệ như thế nào với Thần.

Có lẽ mối liên hệ của hai người là liên quan đến một kế hoạch tinh vi thần bí của Thần. Bởi vì Thần đã nói lão chờ đợi Bộ Kinh Vân xuất hiện đã hơn một trăm năm, còn gã đàn ông thần bí kia cũng đã chờ đợi suốt ba mươi năm. Bọn họ nhất định đang toan tính một kế hoạch khủng khiếp nào đó, và kế hoạch ấy nhất định là nhắm đến Bộ Kinh Vân.

Điều gì sẽ xảy ra với một người, nếu người đó phải sống trong một giấc mơ trong một thời gian dài, như thế có lẽ sẽ tốt hơn nếu như một ngày nào đó tỉnh lại, và phải đối diện với sự thật tàn khốc.

Thật tiếc khi đây chỉ là suy nghĩ của người ta, bởi trừ khi phải chết, còn không đến một lúc nào đó người bị hôn mê cũng sẽ phải tỉnh lại. Có điều khi tỉnh lại rồi người đó sẽ phải đối diện và chấp nhận đối với những sự thật khủng khiếp đáng sợ.

Cũng giống như A Thiết lúc này vậy, khỉ chàng tỉnh lại sau khoảng một canh giờ bị hôn mê, chàng nhận ra thực tế mà mình đang phải dối mặt vào lúc này quả thực vô cùng đáng sợ.

Khi A Thiết từ từ mở mắt ra, những gì trước mắt chàng đang nhìn thấy đã vượt qua lẽ thường, và nếu là một người bình thường thì sẽ không bao giờ dám đối mặt.

Bởi vì thứ mà chàng đang đối mặt lúc này là một vực sâu vạn trượng. Nếu như không phải là rơi xuống vực sâu, thì độ cao thăm thẳm kia cũng chẳng có gì là đáng sợ. Nhưng ai có thể tưởng tượng qua cảm giác bi treo lơ lửng giữa miệng vực sâu sẽ như thế nào.

A Thiết đích thực đã phát hiện ra bản thân đang bị treo lơ lửng giữa vực sâu vạn trượng. Vực sâu này thăm thảm hoàn toàn không nhìn thấy đáy, hai bên là vách đá dựng đứng, khoảng cách giữa hai vách đá này ít nhất cũng phải mấy chục trượng. Mỗi bên vách đá ấy có thiết kế bốn sợi xích sắt dày và dài buộc chặt tứ chi của A Thiết.

Tay chân của A Thiết thực sự đã bị khóa chặt, toàn thân bị treo lơ lửng giữa miệng vực sâu. Kinh hoàng nhất là A Thiết lưng quay lên trời còn mặt hướng xuống bên dưới sâu hun hút. Một sự tra tấn thị giác và tâm lý kinh người.

Nếu là người bình thường mà bị treo lên như vậy chắc là đã hoảng sợ mà chết khiếp, bởi vì không biết lúc nào mình sẽ rơi xuống bên dưới kia.

Nhưng A Thiết vốn không phải là một phàm nhân tầm thường, bởi vì chàng còn có một ngoại hiệu khác là Bất Khốc Tử Thần, chỉ một chút thử thách về tâm lý như thế này hoàn toàn không thể nào làm khó được chàng.

A Thiết không thể khiếp sợ, vì mục đích cuối cùng là cứu đệ đệ A Hắc của mình, chàng không thể vì chút khó khăn nhỏ này mà nảy sinh cảm giác sợ hãi được.

A Thiết quyết tâm bằng mọi giá phải tiêu diệt Thần, cho dù có phải chết trong tay của Thần đi nữa, chàng cũng tuyệt không sợ hãi hay nao núng. A Thiết thừa hiểu rằng Thần giam mình ở đây nhất định là có mục đích, có thể Thần muốn chàng biết khó mà lui.

Những kẻ nắm trong tay quyền lực thường muốn hưởng thụ cảm giác sợ hãi và van xin sự thương xót của kẻ đối địch mình. A Thiết biết điều đó và chàng thề rằng tuyệt đối sẽ không quỳ gối cầu xin lòng thương xót của Thần, chàng càng không cho phép bản thân chịu quỳ gối trước số phận. Cho nên khi lâm vào hoàn cảnh này chàng vẫn giữ cho tinh thần thật bình tĩnh, chàng chỉ khẽ ngẩng đầu lên để quan sát những gì đang diễn ra xung quanh mình.

Lướt qua trước mắt chàng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, dường như người đó A Thiết đã từng gặp qua rồi thì phải.

Đó là một hán từ thân hình cường tráng uy nghi, thân mang chiếc áo choàng đỏ như máu, không còn nghi ngờ gì nữa kẻ đó chính là người mà chàng đã từng gặp, hắn là Thần Tướng.

A Thiết trông thấy Thần Tướng đang ngồi trên mép đá trước mặt chàng, lưng của gã tựa vào vách núi. Phía trên vách núi sau lưng hắn cũng có hai sợi xích sắt đen tuyền, buộc xuyên thủng qua áo giáp cột thẳng vào xương bả vai của hắn. Thần Tướng lúc này chẳng khác nào con hổ bị thương, bởi hai sợi xích sắt không chỉ xuyên thủng khải giáp hắn đang mặc trên người, mà còn xuyên cả qua da thịt của hắn khóa chặt xương bả vai, từng dòng máu đỏ tươi từ người Thần Tướng tuôn ra nhuốm đỏ cả sợi xích.

Với phương pháp khóa người tàn nhẫn này, ngoài đau đớn nhục thân vô cùng ra, phạm nhân hoàn toàn không thể nào sử dụng được nội lực của bản thân. Nhìn máu tươi loang lổ chảy xuống thành dòng, A Thiết cũng biết Thần Tướng đang phải chịu đựng đau đớn rất nặng.

Thần Tướng lúc này cũng từ từ mở mắt ra nhìn A Thiết, một nụ cười khổ xuất hiện hiếm hoi trên khuôn mặt tà ác hung dị của hắn.

- Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh lại! Này Bộ Kinh Vân ta đoán ngươi đã nếm qua mùi vị của Ma Kha Vô Lượng. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ có ngày hôm nay. Hà hà.

Trong khí cất tiếng nói, trên khuôn mặt khổ sở của Thần Tướng chợt xuất hiện một chút hả hê, có lẽ lòng đố kỵ của hắn với A Thiết qua thực rất sâu đậm.

A Thiết vừa nghe vừa cảm nhận đau đớn trên bả vai, chàng nhìn thấy hai sợi xích sắt khóa chặt xương bả vai của mình, cảm giác vô cùng khó chịu, tin rằng Thần Tướng có lẽ cũng chịu chung cảm giác như mình.

- Cảm giác của ngươi cũng không tốt hơn ta bao nhiêu đâu.

Thần Tướng dường như không quan tâm tới lời A Thiết nói:

- Cảm giác có tốt hay không không quan trọng, điều quan trọng nhất với ta lúc này, đó là có thể được nhốt chung với tình địch ở Vách Đá Tù Nhân Thiên Lao này. Sảng khoái... sảng khoái... ha ha ha!

Thần Tướng nói xong rồi ngửa mặt lên trời cười một cách cuồng nhiệt.

- Thiên lao? Ngươi nói đây là vách đá giam giữ tù nhân Thiên Lao à?

Trước câu hỏi có phần đột ngột của A Thiết, Thần Tướng liền dõng dạc trả lời:

- Đúng thế! Thiên Lao này nằm trên Sưu Thần Cung ẩn bên trong khu rừng rậm dưới kia. Ngươi thủ nhìn thật kỹ bên dưới xem có phải là có một khu rừng rậm xanh tươi hay không?

A Thiết nghe vậy liền nheo mắt nhìn thật kỹ xuống bên dưới thung lũng vực sâu, quả nhiên sâu tít hút bên dưới đúng là có một chấm nhỏ màu xanh lá cây trong đó. Tin rằng chấm xanh vô cùng nhỏ đó chính là khu rừng rậm nơi có cấm địa Sưu Thần Cung.

Với kích thước nhỏ như hạt đậu như thế, thì từ chỗ chàng đang bị nhốt đến Sưu Thần Cung quả thật xa không tưởng tượng nổi. Tưởng tượng nếu bị rơi từ chỗ này xuống bên dưới kia, nhất định là thịt nát xương tan chứ chẳng nghi ngờ gì nữa.

Thần Tướng lại có vẻ tự đắc nói tiếp:

- Ngươi thấy rồi chứ. Thiên lao này ban đầu cách đây hơn một trăm năm trước, được Thần tạo ra để giam giữ con gái lão là Bạch Tố Trinh. Giả sử nếu cô ta không thịt nát xương tan thì có lẽ cũng vẫn bị giam giữ ở nơi này. Kỳ quan có tên Thiên Lao này từ rất lâu rồi không có người lui tới, và bây giờ là nơi khiến ta và ngươi bị mắc kẹt ở đây.

Thần Tướng từng ảo tưởng khi chiếm lấy Thần Thạch, với mục đích đánh bại Thần và trở thành vị thần mạnh nhất trong trời đất này. Vì không trung thành với Thần, phạm vào tội phản nghịch nên Thần Tướng bị bắt và giam cầm ở đây là lẽ đương nhiên.

Tuy nhiên A Thiết là người đã được Thần chọn, lão đã sai Thần Mẫu và Pháp Trí theo dõi và giám sát chàng trong năm năm qua. Mục đích là tìm mọi cách thu hút chàng đến Sưu Thần Cung. Vậy thì tại sao Thần lại bày ra trò giam giữ này, A Thiết tin rằng Thần làm như vậy nhất định là có mục đích nào đó.

Trong lúc đang suy nghĩ về mọi chuyện xảy ra với mình, dường như có chỗ nào đó khó hiểu, A Thiết bất ngờ hỏi Thần Tướng:

- Ta nhớ mình bị đánh hôn mê trước đó, khi tỉnh lại đã thấy mình ở đây rồi, như vậy có phải chính Thần đã giam cầm ta ở đây sao?

Thần Tướng chỉ thấy bỗng nhiên tức giận đáp:

- Hừ! Ngay khi tỉnh lại ta mới phát hiện ra rằng ngươi cũng bị nhốt ở đây.

A Thiết tiếp tục nói:

- Điều đó có nghĩa ngươi không hề biết ai đã giam ta ở đây? Ngươi thậm chí còn không biết mặt thật của Thần có đúng không?

Nghe A Thiết hỏi như vậy Thần Tướng càng dận dữ đáp:

- Hừ! Ta làm sao biết mặt mũi của lão ta trông như thế nào? Nhiều năm trước lão truyền cho ta thần công Diệt Thế Ma Thần, sau đó hắn chỉ đứng sau bức màn sai khiến. Hắn cũng chỉ như là một con rùa già nua trốn trong mai, giấu đầu hở đuôi mà thôi.

Hóa ra Thần Tướng cũng hoàn toàn không biết gương mặt thật của Thần như thế nào. Nhưng hiện tại có lẽ Thần Tướng cũng chẳng quan tâm đến điều đó cho lắm.

- Mặc dù ta không biết gương mặt thật của Thần trông như thế nào, nhưng ta lại biết chắc chắn một điều.

A Thiết tò mò hỏi:

- Ngươi biết điều gì?

Thần Tướng liền cười toe toét:

- Điều ta biết là ngươi sẽ chết chắc. Ha ha.

A Thiết lạnh lùng hỏi lại:

- Tại sao ngươi lại nói như vậy?

Thần Tướng lại một lần nữa mỉm cười đắc ý và nói:

- Hà hà! Bởi vì sau khi ta tỉnh lại, ngoài việc phát hiện ngươi cũng bị nhốt ở đây, ta còn phát hiện ra rằng hai sợi xích sắt khóa xương đàn nguyệt của ta, không biết bằng cách nào đó đã bị gãy ra. Bây giờ bổn Thần Tướng có thể tự do di chuyển, còn ngươi thì không?

Lúc này thì A Thiết đã phần nào hiểu được dụng ý thật sự của Thần Tướng.

Hắn muốn giết chàng.

Bạn đang đọc Tiểu Thuyết Phong Vân Đan Thanh của Hùng Bá THH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.