Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huynh Đệ Kết Nghĩa

Tiểu thuyết gốc · 2884 chữ

Chia tay nhau ở ngã ba đường, tâm can Lập Thiên vừa nhẹ nhõm cũng vừa nặng nề. Nhẹ nhõm là vì bản thân vừa làm được một việc tốt, nặng nề ở chỗ không biết việc tốt này có được trả bằng phù đồ hay là trả bằng hàng tá hung hiểm như lúc cứu vị tiểu thư Hàn gia kia hay không. Nếu là thế thật thì chắc hắn sống không nổi mất.

Đối với thân phận thật của nam tử đội nón, Lập Thiên hoàn toàn không có chút truy cầu chân xác. Trực giác nói với hắn rằng người này không phải người xấu, có thể tin tưởng được. Còn việc người ta giấu diếm thân phận dĩ nhiên là có lý do riêng, giống như hắn giấu diếm thông tin về Loạn Đả Cân Kinh vậy. Trong đây không hề có ý đồ gì xấu xa cả, chỉ muốn tự bảo vệ mình mà thôi.

Triệu Tử Phục cũng không ngoại lệ, giờ thì y đã xác định được thiếu niên vừa giúp đỡ mình là vị ân nhân ngày xưa từng cứu mình một mạng. Chẳng qua vì an toàn của bản thân, trước mắt y tạm thời chưa thể tiết lộ thân phận thật của mình. Về phần nhân tình hai lần giúp đỡ kia, y chỉ có thể chậm rãi báo đáp sau.

Những ngày sau đó, cuộc sống cô đơn trống trải của Lập Thiên dần dà biến mất, mà loại cuộc sống lay lắt tạm bợ, nay đây mai đó của Triệu Tử Phục cũng một đi không trở lại. Có thể nói rằng, từ khi cả hai quyết định trở thành bạn bè, cuộc sống đôi bên liền trở nên tốt đẹp hơn nhiều.

Lập Thiên là mẫu người hướng nội, lòng mang tư tưởng báo thù sâu sắc, luôn đặt mục đích cá nhân lên trên hết cho nên lối sống tương đối ích kỷ, trong tông môn ít người yêu thích nên không qua lại với ai. Triệu Tử Phục thì hoàn cảnh đặc thù, vì sợ bại lộ thân phận hậu duệ Triệu gia nên hầu như không giao thiệp với ai, hàng ngày chỉ cùng Lập Thiên hàn huyên chuyện trò, cùng nhau tu luyện công pháp, ngày tháng trôi qua êm đềm như nước chảy.

Tiếp xúc được một đoạn thời gian, Lập Thiên và Triệu Tử Phục đều nhận thấy rằng cả hai người chẳng khác nào huynh đệ trời sinh, tính tình và sở thích đều giống nhau đến kỳ cục. Nhiều khi song phương không cần mở lời thì cũng tự động hiểu ý, hoặc như nhìn sắc mặt là hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì, cứ như đọc được suy nghĩ của nhau vậy.

Cuối cùng, sau thời gian hoà hợp chung sống, cả hai quyết định bái làm sư huynh đệ kết nghĩa, Triệu Tử Phục vì lớn tuổi hơn Lập Thiên nên trở thành đại ca, được Lập Thiên gọi với cái tên rất thân thiết, Tử Phục huynh. Còn Lập Thiên thì vẫn giữ nguyên kiểu xưng hô như cũ, Tiểu Thiên sư đệ.

Chỉ có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dù đã hạn chế tiếp xúc với ngoại nhân nhưng Triệu Tử Phục vẫn không tránh khỏi bị một số ánh mắt thù địch nhìn vào. Nguyên nhân rất dễ hiểu, bởi vì y đồng hành cùng một đối tượng có nhiều tiền án tiền sự trong tông môn lúc bấy giờ, muốn không bị chú ý cũng khó.

Cũng vì chuyện này mà Triệu Tử Phục mất ăn mất ngủ, rất sợ thân phận thật bị người khám phá. Chẳng may tông môn truy tra xuống, nhiều khả năng không chỉ khiến cho toàn bộ tông môn biết đến sự hiện diện của mình mà cả bắc phương cũng biết nốt. Đến lúc đó, kẻ thù cũng nghe được tin mà tìm tới tận cửa thì hậu quả thực không dám tưởng tưởng.

Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, Triệu Tử Phục cũng nghĩ ra một cách, đó là tìm mua một chiếc mặt nạ đặc biệt vừa có khả năng ẩn giấu dung mạo, vừa có thể dùng như pháp khí phòng thân. Khi Triệu Tử Phục đem chuyện này nói với Lập Thiên, Lập Thiên liền dẫn y đến Thiết Luyện Cốc gặp trực tiếp Thiết cốc chủ, đề nghị luyện chế một chiếc mặt nạ theo yêu cầu.

Cuối cùng, sau một tuần chờ đợi, trên mặt Tử Phục từ nay đã có thêm một chiếc mặt nạ hình đầu sói. Mặt nạ này vừa hay che khuất phần má bị hằn mấy vết sẹo và cả phần trán, người ngoài nhìn vào rất khó hình dung ra tướng mạo chân thực, ngoài ra còn khiến cho khí tức người đeo trở nên thần bí, giống như cao nhân bất lộ tướng vậy.

Đừng nói Lập Thiên, ngay cả Thiết cốc chủ nhìn vào dung mạo Triệu Tử Phục sau khi đeo lên mặt nạ đầu sói cũng không ngớt lời khen ngợi là có khí chất, tôn lên vẻ đẹp thần bí mà không làm người nhìn có bất kỳ phản cảm nào. Triệu Tử Phục sau khi nhìn ngắm bản thân trong gương cũng lấy làm hài lòng lắm.

- Tiểu Thiên sư đệ, cám ơn đệ nhé.

- Haiz, câu này huynh đã nói rất nhiều lần rồi, thực sự không có gì đâu. Đều là sư huynh đệ với nhau, khách khí làm cái gì.

- Ừ, thế thì từ nay ta sẽ không nói nữa. Đệ nói xem, bản thân ta nên chuẩn bị những gì cho đợt lịch luyện sắp tới ở Thần Tuyết Sơn? Nghe nói yêu thú ở đó rất khó đối phó, liệu có cần đến một vài món pháp khí pháp bảo hỗ trợ hay không?

Lập Thiên không cần nghĩ mà trả lời ngay:

- Đó là tất nhiên. Đối phó đám yêu lang kia không thể không sử dụng một vài thủ đoạn được. Để cho chắc ăn thì các loại pháp khí hộ thân như giáp bào, linh phù là không thể thiếu. Ngoài ra còn phải có Tiềm Linh Đan bổ sung linh khí lúc khẩn cấp và một số loại linh dược cầm máu giải độc nữa. Nói chung theo đệ thì mọi thứ đều nên chuẩn bị đầy đủ, tránh cho đến lúc xảy ra tình huống bất ngờ lại không ứng phó kịp.

- Ừ, ta biết rồi!

Tử Phục thoải mái đáp một câu biết rồi, thế nhưng trong lòng thì lại không hề dễ chịu chút nào. Mặc dù biết cẩn thận không thừa, nhưng với hoàn cảnh hiện tại của y thì lấy đâu ra nhiều món đồ trân quý như vậy chứ.

Chỉ bất quá Lập Thiên dường như đã nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Triệu Tử Phục, sau khi trả lời xong cũng không dừng lại mà nói tiếp:

- Là huynh đang nghĩ không biết làm cách nào để thu thập đủ những thứ đó đúng không? Không sao, đệ đã chuẩn bị sẵn cho huynh rồi.

Dứt lời liền đưa ra túi trữ vật, bên trong có đầy đủ mọi thứ cần thiết cho một chuyến lịch luyện thành công.

- Thông thường thì trước mỗi lần thí luyện, tông môn đều phát xuống một số tài nguyên thiết yếu. Chỉ có điều nhân lực thì đông mà nguồn lực có hạn, cho nên mỗi người chỉ được phân một ít mà thôi, so với độ nguy hiểm của chiến tu phù chiếu thì còn lâu mới đủ. Thế cho nên với đa số chiến tu đệ tử như đệ, cá nhân tự bỏ tiền túi ra để trang bị cho chính mình mới là quốc sách.

- Những đồ vật bên trong này hầu hết là đệ lấy từ chỗ chiến lợi phẩm thu được nhờ thắng tỷ thí mấy tháng trước, vật phẩm đa dạng chủng loại, phẩm chất không tệ, đảm bảo đối phó đám yêu lang kia không thành vấn đề. Chỗ này cộng với nhu yếu phẩm tông môn cấp phát cho mỗi đệ tử trước khi tham gia lịch luyện nữa thì chỉ có thừa chứ không có thiếu, huynh cứ cầm lấy mà dùng.

- Đệ thật cho ta sao? Cho ta rồi thì đệ lấy gì mà dùng?

Nhìn bộ dáng đầy gượng gạo của Triệu Tử Phục, Lập Thiên cười xoà nói:

- Hì hì, huynh không cần lo cho ta đâu. Mấy món đồ này, ta muốn lúc nào mà chả có. Nói ta tặng huynh cũng được, nếu huynh thấy ngại thì coi như ta cho mượn thôi, khi nào có thì trả. Nghe nói nội đan Hoả Nhãn Yêu Lang giá trị liên thành, ta và huynh chỉ cần mỗi người bắt một con thì chuyến đi này sẽ không lỗ vốn. Nếu như có thể bắt được một bầy mà nói, phát tài chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Đến lúc huynh giàu có rồi trả lại ta cũng không muộn.

- Tiểu Thiên sư đệ, có thật là đệ chỉ mới mười một tuổi không vậy? Ta lớn bằng này tuổi đầu nhưng chưa từng thấy ai trẻ tuổi mà lại suy nghĩ cặn kẽ thấu đáo như đệ cả. Suy nghĩ cẩn thận, chu đáo, ổn trọng như đệ quả thực thế gian hiếm có khó tìm, cả bắc phương này cũng đào không ra mấy cái đâu. Chả trách đệ tuổi nhỏ mà danh tiếng trong tông đã nổi trội bậc này, đúng là khiến người ta ghen tỵ mà.

- Không có, đệ chỉ được cái may mắn hơn người thôi. Mấy ngày qua huynh cũng thấy rồi đấy, kiến thức tu hành của đệ rất hạn hẹp, các loại công pháp tu luyện qua cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, võ pháp thì đầy sơ hở, Phá Thể cảnh giới thì luyện chả đâu vào đâu. Nếu không nhờ huynh chỉ điểm, những chỗ thiếu sót đó không biết sẽ theo đệ bao nhiêu lâu nữa, nhiều khi mất mạng rồi còn không biết mình sai ở đâu nữa là.

Tử Phục gật đầu đồng ý, nói:

- Đệ nói không sai. Chỉ có điều ở vào lứa tuổi của đệ, tự thân tu luyện không người chỉ điểm mà đạt được thành tựu bậc đó đã là kinh người lắm rồi. Mặc dù hiểu biết của đệ không sâu rộng như những người khác, thế nhưng căn cơ của đệ thì tốt hơn bọn họ gấp mấy lần, đây mới là thứ trọng yếu. Tuổi trẻ mà, xây dựng căn cơ là việc làm quan trọng hơn hết thảy. Kiến thức thiếu hụt có thể bổ sung sau, nhưng căn cơ thiếu hụt thì tương lai muốn bù đắp cũng không kịp nữa.

- Như ta đã nói, Phá Thể cảnh giới của đệ đang ở tầng bốn mà Ngự Khí cảnh giới đã tiến tới tầng năm chính là thiếu sót lớn nhất, tuy nhiên điều này không phải không sửa chữa được. Chỉ cần đệ nghiêm túc cùng ta tu luyện, ta cam đoan từ nay cho đến ngày phù chiếu diễn ra Phá Thể cảnh giới của đệ sẽ tiến lên tầng năm. Đến lúc đó, những vấn đề khác sẽ không còn đáng ngại nữa.

- Được, nghe huynh vậy.

Thế là kể từ ngày đó trở đi, Lập Thiên liền quên mất trong tông môn có một nơi gọi là đấu pháp trường. Có thêm một người bạn đồng hành, còn là người kiến thức uyên bác, kinh nghiệm dày dặn chỉ điểm, Lập Thiên ngày đêm miệt mài khổ luyện, tu vi và kiến thức đều tiến bộ vô cùng rõ rệt.

Sự thật chứng minh, trong cuộc sống Lập Thiên chính là quý nhân của Triệu Tử Phục, lúc nào Triệu Tử Phục gặp khó khăn thì Lập Thiên đều kịp thời xuất hiện, giải nguy tìm an. Đổi lại trong quá trình tu hành, Triệu Tử Phục lại chính là quý nhân của Lập Thiên, giảng giải cho hắn từ những bài học nhỏ cho đến bài học lớn, sửa chữa từng sai sót nhỏ cho đến sai sót lớn, còn chu đáo hơn cả cha mẹ dạy dỗ con cái.

Chỉ trong ba tháng sau khi quen biết Triệu Tử Phục, Phá Thể cảnh giới của Lập Thiên đã tăng lên một cấp, từ cấp bốn đến cấp năm, tốc độ nhanh gấp đôi so với dự kiến. Mặc dù trong đây không thể không kể đến sự cố gắng của Lập Thiên, nhưng cũng không thể phủ nhận sự giúp đỡ đầy tận tình của Triệu Tử Phục.

Trong ba tháng này, hàng ngày Lập Thiên đều cùng Triệu Tử Phục đi vào rừng, tìm nơi vắng vẻ không người luyện tập võ nghệ. Lập Thiên thì không thiếu tài nguyên tu hành, Triệu Tử Phục thì kiến thức đầy một bụng, cả hai tương trợ lẫn nhau, con đường tu hành chông chênh gồ ghề tự nhiên lại dễ đi hơn không ít, mà nỗi buồn chất chứa sâu trong tâm khảm của cả hai theo thời gian cũng được xoa dịu đi phần nào.

Nhưng cuộc đời không như là mơ, những tưởng Lập Thiên không đến thao trường nữa thì mọi chuyện trong quá khứ sẽ lắng đọng xuống. Nhưng không, kết thúc này chỉ là khởi đầu cho một vòng nhân quả khác. Sau khi quá trình ghi danh kết thúc, đấu pháp trường đơn sơ hiu quạnh bỗng chốc tấp nập người qua kẻ lại, thậm chí còn đông đúc gấp đôi so với trước đó.

Chẳng biết vô tình hay cố ý mà tin tức Lập Thiên khiêu chiến đệ tử trẻ toàn tông mấy tháng trước đã rơi vào tai những thí sinh mới đến, ngay lập tức tạo ra một làn sóng phản ứng vô cùng kịch liệt, từng đám từng đám tu sĩ mới lũ lượt kéo nhau đến đấu pháp trường muốn tìm Lập Thiên đọ sức một phen.

Đáng kinh ngạc là, mặc dù hai tháng trời liên tiếp những người này đều không tìm thấy Lập Thiên ở đấu pháp trường, thế nhưng dường như vẫn không chịu bỏ cuộc. Thậm chí có người còn nảy ra ý định tìm đến tận phòng Lập Thiên đặt vấn đề, thế nhưng khi đến nơi vẫn không gặp được người. Sau khi dùng mọi phương kế đều bất thành, bọn họ quay sang viết thư khiêu chiến để ở trước cửa phòng Lập Thiên, hàm ý chỉ cần hắn về phòng chắc chắn sẽ đọc được rồi tìm đến ứng chiến.

Đối với sự tình này, ban đầu Lập Thiên cũng không để ý lắm, bởi vì bây giờ hắn đã có người chỉ điểm tu luyện, không cần phải dùng nắm đấm như trước nữa. Chỉ là mấy ngày trở lại đây, số thư khiêu chiến đặt ở trước phòng hắn càng lúc càng nhiều, có ngày còn trông như một ngọn núi nhỏ, nhìn mà ngứa hết cả mắt.

Đáng giận hơn là lời lẽ trong thư càng ngày càng không có lễ độ, có bức còn chửi hắn là con rùa rụt đầu, bức thì nói mèo hoang đẻ không ra hổ chủng, đủ các loại ngôn từ tục tỉu đều xuất hiện. Lập Thiên cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, hiển nhiên không thể nhịn xuống cục tức này rồi.

- Lại là thư khiêu chiến! Bà mẹ nó chứ, thật là quá quắt. Các ngươi cứ đợi đấy, ngày mai tiểu gia sẽ cho các ngươi biết thế nào là lễ độ.

Lập Thiên vừa đọc thư vừa cố ghi nhớ thật kỹ mấy cái tên nổi bật bên trong, sau đó ném tất cả vào một chiếc túi trữ vật lớn, tắt đèn đi ngủ. Sáng hôm sau, vừa mới sáng sớm hắn đã chạy đến chỗ của Triệu Tử Phục đập cửa kêu gọi ầm ĩ.

- Tiểu Thiên, hôm nay đệ gọi ta ra đây sớm như vậy để làm gì?

- Có chuyện, còn là chuyện vô cùng nghiêm trọng nữa.

- Chuyện gì cơ?

- Huynh đọc rồi sẽ biết.

Nhận lấy bức thư khiêu chiến từ tay Lập Thiên đọc qua một lượt, mặt mày Triệu Tử Phục bất ngờ tối sầm lại, vội vàng hỏi:

- Chẳng lẽ đệ thực muốn cùng đám người đó đấu pháp ư?

- Đúng vậy. Bọn chúng phách lối như thế, nếu đệ không đi, mặt mũi này biết để ở đâu. Nhất định phải dạy cho đám người mới kia một bài học, tiện thể kiếm thêm chút tài bảo. Cổ nhân nói giàu có không thừa, huống chi chúng ta đều là người nghèo khổ.

Triệu Tử Phục nghe Lập Thiên nói như thánh sống thì mặt mày còn đen hơn, hỏi:

- Đệ đọc được câu nói đó ở đâu, tại sao ta đọc sách từ nhỏ đến lớn chưa thấy qua bao giờ?

Lập Thiên gãi đầu gãi tai tỏ ra vô tội, nói:

- Đệ cũng không nhớ, chỉ nhớ tuổi nhỏ từng đọc qua mà thôi.

Bạn đang đọc Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn sáng tác bởi Dao_Tien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dao_Tien
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.