Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Sát(1)

Tiểu thuyết gốc · 1473 chữ

Chương 7 Phản Sát(1)

Đám dong binh đã từng muốn cướp hắn, khiến hắn không thể không trốn chạy, để rồi tình cờ đạt được cơ duyên trở thành chân giả, khiến cho Dương Thiên cũng rất hận những cũng có chút ít cảm ơn với bọn cướp.

Như hiểu được tâm tình của Dương Thiên lúc này, hệ thống phát ra một nhiệm vụ khiến Dương Thiên càng thêm vui vẻ

“Ting! Kích hoạt nhiệm vụ:

Phản Sát

Nội dung: tiến hành tiêu diệt dong binh(0/10)

Phần thưởng : Thiên cấp cực phẩm công pháp ngẫu nhiên x1, Liệu thương đan x10.”

Dương Thiên hai mắt loé sáng :

“Ngonnnn!!!”.

Dương Thiên đôi mắt càng nhìn hệ thống càng thấy thêm thuận mắt, khiến Linh Nhi hơi lo lắng hỏi :

“Công Tử bị sao vậy?”

Dương Thiên bĩu môi :

“Xí! Không hiểu gì cả !”.

“????”

Từ bài học kinh nghiệm lần trước trốn ngu người đã bị Hoài Nam nhắc nhở, Dương Thiên lần nãy đã tập thu liễm mọi khí tức và núp thật kĩ bên trong quan sát bọn lính, bỗng chợt thấy hai tên lính tách đoàn cướp đi riêng ra, biết cơ hội của mình đã tới Dương Thiên không một tiếng động đi theo.

Tên cướp nói với tên còn lại:

“ Chậc! cướp được tên kia cứ tưởng nhà giàu ai ngờ nghèo kiết xác, chỉ được có tí tiền!!!”.

Tên còn lại nghe thế cú đầu :

“Ngu thế! Mày làm ăn cướp chứ có phải đi thu tiền đâu mà còn chê nhiều, chê ít!”.

Tên kia bị đồng bọn cú đầu, vội chuyển đề tài:

“ Tuần trước có tên nhóc trốn từ tay của thủ lĩnh đó, đã tìm thấy nó chưa?”

Tên đồng bọn khịt mũi :

“Tìm cái gì nữa!! Theo ta thấy, nó chưa tu luyện mà lại dám nhảy núi như vậy thì chỉ có chết, thủ lĩnh biết vậy tuy rất tức giận nhưng cũng đâu còn cách nào khác, chẳng lẽ bắt chúng ta nhảy chung với thằng nhóc đó mà kiếm nó ?”.

Sau đó hắn lại nói tiếp :

“ ta thấy nó chết rục xương rồi, kiếm cái bô!”

“ Đúng đúng haha!”.- Tên bị cú đầu vội phụ hoạ

Dương Thiên núp ở trong bụi thầm khinh bỉ :

“Mấy thằng ngu! Tao không những chưa chết mà còn chuẩn bị làm thịt hết tụi bây đây này!!”.

Tên cướp khều khều tên đồng bọn :

“Thôi đừng nói nữa, đi nhanh mày ơi, tao chịu không nổi nữa !!”.

“Con mẹ nhịn tí đi, cái khách sạn gần nhất cũng cách đây khá xa mà!”

Bỗng một tiếng nói vang lên sau lưng hai tên khiến chúng giật mình :

“Ai cho các ngươi đi mà đi!!!”.

Hai tên vội quay lại cùng quát :

“Xin lỗi thủ lĩnh! Em em lỡ dại xin…xin “.

Khi thấy người nói là Dương Thiên, hai tên tròn xoe mắt :

“Ủa … là mày, tên nhóc té núi!”

Dương Thiên nghe mà muốn ngả ngửa, thầm nghĩ :

“Con mẹ !!hảo biệt danh .”

Bất chợt tên bị cú đầu cươi to :

“ Haha thì ra là mi, thật đúng là trời cũng giúp ta có thêm tiền haha!!”.

Tên còn lại cũng hả hê :

“Nãy không phải mày chê ít hay sao, giờ lại có thêm dê béo tới, chém nó xác đầu về giao cho thủ lĩnh mày ê!!”.

Vừa nói, hai tên vội xông vào Dương Thiên, như sắp chứng kiến cảnh Dương Thiên bị xé xác, hai tên càng thêm khoái chí.

Dương Thiên một đấm chấn bay cả hai tên cướp khiến chúng ngạc nhiên sau đó tay Dương Thiên tía ra từng tia lửa bao phủ. Đây chính là uy lực sơ khai của dị hoả mà hắn thôn phệ kết hợp với công pháp Hắc Động Quyết tầng một thúc giục - Cường Hoá.

Cường hoá cho phép thêm vào một số năng lượng của dị năng lượng đã thôn phệ được vào một số bộ phận trên cơ thể để làm cho chúng mạnh hơn, phát huy ra sức chiến đấu càng thêm cường đại.

Thấy tay của Dương Thiên bốc lửa, hai tên cướp hoảng sợ:

“ Ngươi! Ngươi đã là chân giả cấp hai, nhưng chân giả cấp hai không thể thúc giục được vũ kĩ cơ mà, Tại sao ngươi lại…? Ngươi rốt cuộc là thứ gì???”.

“Là ông nội của tụi bây !!!” Dương Thiên vừa chửi thể vừa đấm hai vào hai tên lính.

Hai tên cướp lại bị Dương Thiên đấm bay đi, khi đứng dậy thì thấy cả thân thể của mình đều đang bị lửa bao phủ, hai tên cướp hoảng sợ vội vận chân lực ngăn cản, nhưng chỉ với một nguồn chân lực ít ỏi từ chân giả cấp hai của bọn chúng thì không đủ để chống đỡ được, sau vài giây, ngọn lửa đã hoàn toàn cắn nuốt hai tên cướp.

Trước khi bị cắn nuốt hoàn toàn, tên cướp không cam lòng thét lên :

“ Aaaaaaaa!!!!!”.

Dương Thiên thầm kêu hỏng bét, vội lao thật nhanh vào rừng.

Đám cướp nguỵ trang dong binh đoàn nghe thấy tiếng kêu cứu vội chạy thật nhanh vào kiểm tra, chỉ thấy ở đây nào còn có cái gì, chỉ còn hai đoàn tro cốt còn vương vãi trên mặt đất.

Đoàn cướp trầm xuống, một dòng khí lạnh chạy ngang qua sóng lưng bọn khiến bọn chúng hơi hoảng loạn, Dương Thiên núp trong bụi rậm thầm cười lạnh :

“Hừ cứ tận hưởng đi, trước khi ta diệt sạch các ngươi, kẻ đẩy ta vào chỗ chết thì chả bao giờ có kết cục tốt đâu!!!!”.

Quay về phía tên thủ lĩnh, lúc này khuôn mặt của hắn rất trầm trọng:

“Là ai? Có thể giải thích cho ta biết tại sao hai tên này lại tách đoàn mà không báo ta một tiếng??”

“Bẩm thủ lĩnh! Hai tên này nãy xin đi tí việc , chắc là đi việc ấy nên mới lén lút như vậy ạ!”.

Tên thủ lĩnh nghĩ thầm :

“Lén đi phó đà một mình sao!! Chết chưa hết tội!”.

Ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm trọng nói :

“Hừ!!! Mặc dù ta không biết tên giết hai kẻ này là ai? Nhưng căn cứ theo dấu vết để lại, tên này thấp nhất cũng là chân sĩ”.

Mấy tên đồng bọn đầu óc nghi vấn :

“Tại sao thế ạ!!!”.

Tên thủ lĩnh cú đầu một tên :

“Ngu thế! Mày thấy tên chân giả nào biết thi triển ra vũ kĩ không?”.

Tên bị cú đầu oan ức :

“ Sao lại cú em?”.

“Ai bảo mày hỏi ngu chi!”.

“Em có hỏi đâu??”.

“Cấm có cãi!!”- tên thủ lỉnh hét.

Lũ đồng bọn im thin thít.

Tên thủ lĩnh sau một lúc quan sát thiệt lâu thì càng tỏ vẻ sợ hãi.

“Tên này là một chân sĩ cấp cao, ít nhất cũng là chân sĩ cấp 7,8”.

Lũ đồng bọn cũng trố mắt khi nghe tên thủ lĩnh nói vậy.

Tuy tên thủ lĩnh cũng là chân sĩ nhưng chỉ là vừa mới bước chân vào cánh cửa này thôi, dù có dốc hết toàn lực để diệt sát hai tên đồng bọn của mình bằng vũ kĩ thì cũng mất một khoảng thời gian khá lâu, không thể so bì được với tên cao thủ mà có thể diệt sát chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi như vậy. Nghĩ tới đây tên thủ lĩnh càng thêm nguyền rủa hai tên đồng bọn đã chết của mình, chọc ai không chọc, lại đi chọc vào cao thủ chân sĩ bậc cao để rồi gây hoạ cho đoàn cướp.

Dương Thiên trong bụi nghe lỏm cuộc trò chuyện của mấy tên cướp mà thầm cười trong bụng :

“Chân sĩ bậc cao haha, mấy ngươi cứ nghĩ thế đi! Để thằng chân sĩ bậc cao này diệt hết các ngươi nhé!”.

“Lại đắc ý quên mình là ai rồi!”- Linh Nhi bĩu môi.

Dương Thiên thu hồi khinh thị, thầm nghĩ:

“Linh Nhi nói đúng, bây giờ lũ cướp đã biết có cường giả diệt sát, bọn chúng sẽ tập trung lại một chỗ, khó để diệt sát thêm người nữa!!.”

Dương Thiên hai mắt chớp chớp, trong lòng đang tìm cách để tách riêng ra từng tên cướp, nhằm mục đích tiêu diệt càng nhiều tên đi lẻ càng tốt. Sau khoảng một lúc, mắt Dương Thiên loé sáng:

“Tìm được rồi!! Với cách này, lũ cướp chắc chắn sẽ bị ta diệt tận gốc!! Haha!”.

Linh Nhi cũng cười :

“Linh Nhi tin công tử làm được!!”.

Bạn đang đọc Tối Cường Chân Thể sáng tác bởi yy52188463
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy52188463
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.