Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung thủ thật sự

Tiểu thuyết gốc · 3522 chữ

Ngọc Hân bỏ chạy mang theo Lê Thắng, Gia Huy đứng ra nhận tội nói rằng mình chủ động thả cô đi.

“Các ngươi đúng là làm phản…” Hoàng đế tức giận chỉ tay về phía Minh Quang và Gia Huy quỳ giữa điện.

“Ta đúng là không nên đưa ám vệ đó cho ngươi. Ta còn nghĩ vì ngươi là đứa con duy nhất không có cốt khí nên cho người đến để bảo vệ. Hóa ra ngươi còn âm hiểm hơn cả anh mình.”

Minh Quang giật mình nhìn lên Hoàng đế: Từ hồi đó phụ hoàng đã biết hắn có cốt khí rồi sao? Thế nên mới để Ngọc Hân đi theo Gia Huy? Vậy nhưng ông ta không nói gì. Giờ lại tỏ vẻ ngạc nhiên? Hắn liếc sang Ngọc Hùng: trông Thái tử cũng ngạc nhiên giống như hắn. Ngọc Hùng là thật sự không biết hắn có cốt khí. Xem ra cái bẫy “tạo phản” này là Hoàng đến nhằm vào hắn rồi.

Cả Minh Quang và Gia Huy đều bị tống vào ngục. Tối hôm đó Ngọc Hùng bí mật tới tìm bọn hắn.

“Đã có tin của Lê Thắng chưa?” Minh Quang hỏi.

Ngọc Hùng lắc đầu:

“Ta để Thanh Hằng đưa họ đi, 3 ngày sau nàng ấy trở về, chúng ta sẽ biết tin.”

Ba anh em họ vốn chia thành 2 phe, giờ lại cùng kết hợp thế này sau lưng phụ hoàng đúng là không quen. Bầu không khí trở nên khó xử, nhưng Gia Huy quyết định vẫn phải làm rõ một số chuyện trước:

“Chuyện năm xưa ta bị bắt cóc, là do huynh làm sao?”

Ngọc Hùng nhìn thẳng vào hắn, tay giấu phía sau siết chặt:

“Thú thật, việc đó là do ông ngoại ta thuê người làm. Ta chỉ biết tin sau khi chuyện đã xong xuôi.”

“Vậy… chuyện ám sát ta ở kỹ viện là đệ trả thù sao?” Ngọc Hùng hỏi lại.

“Không phải, bọn đệ chưa hề làm gì nhắm vào huynh hết.” Gia Huy lắc đầu.

Không nhắm vào hắn, nhưng nhắm vào ông ngoại hắn. Chuyện này Ngọc Hùng cũng tự hiểu trong lòng.

“Bọn sát thủ ám sát Phụ hoàng ở hội săn còn có thông tin gì khác không?” Minh Quang hỏi

“Bọn chúng có hình chim lạc đen ở trên người.” Ngọc Hùng lấy được thông tin này ở phía Thượng thư đại nhân, ngài ấy cũng hy vọng Hoàng thượng bớt giận, không thể trong một đêm giết quan thần, rồi lại xử tội hai vị vương gia chóng vánh như thế.

“Vậy là giống với bọn sát thủ ám sát Công bộ và ta.” Gia Huy nhìn sang Minh Quang “Bọn sát thủ định trừ khử Công bộ trong lúc Hiền phi mang thai ấy.”

“Bọn sát thủ đó là ông ngoại trả tiền thuê chứ không phải nuôi trong nhà. Là có người khác trả tiền thuê chúng…” Ngọc Hùng nghĩ

Giờ ông ngoại hắn đã bị đi đày, thế lực của ông trong triều cũng bị quét sạch, còn ai có thể có nhiều tiền như thế thuê một lượng lớn sát thủ đi ám sát hoàng đế chứ?

“Ban đầu ta cứ nghĩ bọn chúng là người của huynh.” Minh Quang nhìn hắn “Vì chim lạc đen trên người sát thủ cũng giống quạ đen - cốt khí của huynh mà. Nhưng nếu xăm hình quạ đen thì lộ liễu quá.”

“Hơn nữa tổ chức này là linh đánh thuê, nhưng lại không thể tìm ra được người đứng đầu của chúng. Thế nên ta nghĩ phải là người có chức có quyền nuôi quân bí mật chứ không phải đám giang hồ.”

Minh Quang vừa nói xong thì thấy mặt Ngọc Hùng trắng bệch.

“Làm sao thế?”

“Các đệ có biết…” Ngọc Hùng ngẩng lên nhìn hai đứa em.

“Cốt khí của phụ hoàng cũng là quạ đen?”

Cốt khí của Hoàng thượng là quạ đen, giống với của Thái tử. Thế nên ông ấy có phần thiên vị đứa con trai này hơn. Việc hỏi Minh Quang có muốn lên làm vua không chỉ là thử lòng cậu thôi. Nhưng việc cốt khí của cậu là Thanh Long không sớm thì muộn cũng sẽ lộ ra, khi đó chắc hẳn triều thần sẽ cho rằng Thanh long uy dũng hơn Hắc điểu, muốn đưa cậu lên làm Thái tử. Mà như vậy thì vị trí vua cha của người cũng sẽ bị lấn át.

Thế nên ông ta muốn đổ tội cho Minh Quang trước, tước đi khả năng lên ngôi của cậu. Mà để như vậy thì phải triệt hạ cả Lê Thắng - Phòng thủ mạnh nhất hiện nay.

Minh Quang có thể sống, nhưng Lê Thắng chắc chắn phải chết.

“Vậy Hoàng đế có biết Ngọc Hân và… cô ấy là người của Lê Thắng không?”

“Ngọc Hân mặc đồng phục cứu Lê Thắng, ta đã nói có lẽ là do đệ ra lệnh đi cứu người. Đệ thân với Minh Quang cũng thân với Lê Thắng, cứu người là đương nhiên. Nhưng Thanh Hằng là em gái của Lê Thắng…. ta đã sai người đóng cửa Đông cung, ra lệnh cấm túc Thái tử phi để ngăn ngừa tin tức. Chỉ sợ Hoàng đế đòi kiểm tra xem cô ấy có cốt khí bảo vệ giống anh trai không…”

Tới lúc đó con phượng hoàng mà ngài ấy muốn bắt nhất đã xuất hiện trước mặt rồi.

“Quân lệnh của đệ đang ở đâu?” Ngọc Hùng hỏi

“Huynh cần nó sao?”

“Có lẽ Hoàng đế sẽ muốn thu hồi quân lệnh, đệ nên làm theo, tỏ vẻ ngoan ngoãn chịu phạt. Ta sẽ xin người đưa đệ đi thủ lăng, sau đó an toàn rời khỏi Kinh thành tìm Lê Thắng.”

“Ta muốn nghe tin của Lê Thắng trước!”

Ngọc Hùng nghĩ một hồi:

“Trước mắt đệ cứ nghe theo phụ hoàng, báo tin cho Tư Mã quan đừng manh động. Ta còn phải nghĩ cách đưa nàng ấy quay lại cung nguyên vẹn đã.”

—---------------------

Ngọc Hân cõng Lê Thắng bỏ trốn ra khỏi cung, trên đường đi may mà có cung nhân là người của bọn họ giúp Ngọc Hân khiêng Lê Thắng chạy theo lối đi bí mật. Những người còn lại dẫn quân lính chạy ra hướng khác.

“Chạy ra đến cuối đường rồi rẽ phải, chỗ đó gần chợ, tới chợ đông người có thể lẩn tới khách điếm.”

Cung nữ nói xong thì chạy trở về lau dọn dấu vết. Ngọc Hân thở dốc cõng Lê Thắng đi. Trên đường ai cũng nhìn bọn họ: quần áo thì sang trọng nhưng Lê Thắng chảy rất nhiều máu. Vừa đi tới giữa chợ thì có người bốc vác chạy đến đỡ Lê Thắng giúp cô rồi nói to:

“Ôi công tử nhà nào uống say giữa ban ngày thế này? Còn ngã vỡ đầu nữa chứ? Đi đến khách điếm của chúng ta băng bó đi.”

Có người khác cũng chạy đến giúp đưa người, mồm nói to:

“Tới kỹ viện chỗ chúng ta chứ? Tới đó còn thay đồ được. Chứ mặc như này về nhà thì phu nhân mắng chết!”

“Tới chỗ ta gần hơn”

“Tới chỗ ta tiện hơn”

Cứ thế năm sáu người quây quanh Lê Thắng và Ngọc Hân, đưa họ ra cổng sau của khách điếm rồi tản đi để không ai biết Lê Thắng thật sự đến đâu. Lúc Thanh Hằng đuổi theo họ, Lê Thắng đang được chăm sóc bởi đại phu.

“Ngài ấy sao rồi?”

“Vết thương không cầm máu được…” Ngọc Hân sốt ruột nói.

Vết thương do cốt khí đánh vào người thường sao chịu nổi chứ. Lê Thắng dù có tập luyện thân thể tốt thế nào thì khi không có cốt khí bảo vệ thì cũng bị thương nặng thôi.

“Có lẽ phải đưa ngài ấy lên chùa thôi.” Đại phu nói với chủ khách điếm

“Chùa nào chứ?” Ngọc Hân hỏi

“Có một ngôi chùa ở núi phía Bắc, nơi đó có thân y chịu cứu giúp tất cả mọi người mà không phân biệt giàu nghèo hay cướp hay quân. Nhưng chúng ta không biết ngài ấy có chịu nổi lên đến đó không…”

“Trước tiên là cầm máu cho ngài ấy, dù là uống thuốc hay bịt băng chặt thì cứ làm đi. Rồi nhanh chóng đi tới đó. Bà chuẩn bị xe ngựa trước, giả vờ là xe chở hàng hay gì đó. Rồi thuốc cầm máu dọc đường.”

“Đi tới đó phải mất hơn một ngày đấy. Một ngày đi xe đến đó xong còn leo núi nữa.” Chủ khách điếm tính toán rồi mắng đại phu “Chẳng lẽ ông bó tay sao?”

“Thật sự người bị Cốt khí đánh chẳng ai thoát được… Thầy thuốc trong thiên hạ cứu được chỉ có bị hòa thượng đó thôi….”

“Vậy thì đừng để tốn thời gian nữa!” Ngọc Hân gấp gáp, sau đó cô quay sang Thanh Hằng “Ngươi về cung trước đi. Để bọn họ phát hiện ra ngươi biến mất thì không được đâu.”

“Ta đi theo giúp ngươi đưa ngài ấy lên núi” Thanh Hằng nói rồi nhìn đại phu và chủ quán “Thái tử cho ta 3 ngày. Ta đưa thiếu gia lên đó rồi về luôn thì sẽ kịp. Chứ nếu dọc đường có quân lính hay ám vệ của hoàng cung đuổi theo thì Hân không lo nổi đâu.”

Bọn họ không chần chừ nữa mà chuẩn bị một xe ngựa rồi kiếm một hầu gái mang thai ngồi ở đó, cùng với một xe chở đồ đạc rồi nhét Lê Thắng, Ngọc Hân và Thanh Hằng ở phía sau. Hầu gái ngồi trên xe giả vờ làm tiểu thư về nhà mẹ đẻ dưỡng thai sinh con. Vừa cười nói vừa đưa tiền cho lính canh, trót lọt qua cửa. Ra khỏi kinh thành đến ngôi làng gần nhất, họ để cho Lê Thắng, Ngọc Hân và Thanh Hằng lên xe ngựa khác, một đại phu khác đi cùng giúp thay băng và đắp thuốc cho cậu.

“Mọi người đi đường bình an” Hầu gái nói “Ta đi sang hướng Tây để đánh lạc hướng họ. Lúc nãy cổng thành đã dán cáo thị truy bắt rồi, cẩn thận đấy.”

Tính từ lúc đánh nhau ở trong cung đến khi trốn ra ngoài, đắp thuốc và chuẩn bị xe là hơn hai canh giờ, tầm bốn tiếng. Thế mà Hoàng thượng đã cho người vẽ lại hình của Lê Thắng với Ngọc Hân rồi đi truy nã, nhanh tay thật!

“Ta nghĩ ngươi nên về luôn đi” Ngọc Hân lo lắng cho thân phận của Thanh Hằng.

“Ra khỏi kinh rồi, tối nay là tới chân núi. Chúng ta leo núi ban đêm có lẽ sẽ kịp cho ta về vào ngày mai”

“Chứ nhỡ Hoàng thượng hỏi đến ngươi mà không có trong cung thì sao?”

“Thái tử sẽ lo chuyện đó”

“Nếu hắn không lo được?”

“Thì kệ hắn” Thanh Hằng thản nhiên

Thấy vẻ mặt Ngọc Hân ngớ ra, cô nắm tay bạn:

“Ngươi và thiếu gia là gia đình của ta, là anh trai và em gái của ta. Thái tử không thể quan trọng bằng hai người được!”

Ngọc Hân sụt sùi lau nước mắt rồi lại nhìn sang Lê Thắng nhợt nhạt đang nằm trên xe. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây cô sợ hãi khóc òa lên. Cô không sợ chết, nhưng lại sợ Lê Thắng chết. Cô muốn cứu hắn, nhưng cốt truyện đã định hắn phải chết vì cứu người mình yêu, giống như Thanh Hằng sẽ luôn làm Hoàng hậu vậy. Cô đã muốn đưa Lê Thắng đi ngao du thiên hạ với mình, hoặc yên phận làm quan ở kinh thành cũng tốt. Nhưng sao cốt truyện cứ phải như thế này?

“Đừng khóc, ngài ấy sẽ không sao đâu!”

Thanh Hằng ôm cô vào lòng, giống như ngày đó cô bị bỏ rơi, bị cô lập, Ngọc Hân tới thăm cô, tặng cô đôi hài xinh xắn, là lúc cô biết mình sẽ có chỗ dựa này cả đời. Thế nên hôm nay hãy để cô làm chỗ dựa cho Ngọc Hân. Nhất định họ sẽ cứu được Lê Thắng.

Tới chân núi trời đã nhá nhem tối. Đại phu cho rằng đưa Lê Thắng đại nhân đi trong đêm khá nguy hiểm. Nhưng Ngọc Hân sợ ngài ấy không qua được đêm nay, Thanh Hằng liền bảo:

“Không sao, ta đi với ngươi. Đại phu và phu xe có thể quay về làng nghỉ ngơi, sáng mai quay lại chùa.”

Ở dưới chân núi, Thanh Hằng phóng cốt khí đốt thẳng một dọc đèn đá ven đường, cũng may đường đi có bậc thang dẫn lên chùa. Dựa vào đèn đá, hai cô gái đưa Lê Thắng lên núi chỉ sau nửa canh giờ. Lúc họ vừa đến nơi, cổng chùa từ bên trong mở ra, một chú tiểu mặt căng thẳng như thể đón chờ một điều gì đó nghiêm trọng, nhưng khi thấy người trước mặt là hai cô nương đang mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi, cùng một thiếu niên máu me nhợt nhạt, hắn khẽ thở ra rồi mở rộng cửa, sau đó quay lưng về phía bọn họ:

“Để ta cõng cho.”

Ngọc Hân và Thanh Hằng cũng chẳng khách khí, để Lê Thắng lên lưng cậu rồi nói:

“Cám ơn ngài…”

Sau đó Ngọc Hân đi theo cậu ấy đưa Lê Thắng vào trong, còn Thanh Hằng cẩn thận đóng cửa lại, không quên dập tắt toàn bộ đèn đá.

Hóa ra khi thấy một đạo cốt khí đánh lên chùa, sư thầy tưởng có người muốn tấn công họ. Ngôi chùa này được coi là một địa điểm không thuộc hoàng thất, cũng không thuộc giang hồ. Họ muốn cứu người của giang hồ hay bất kỳ ai, kẻ thù của người đó cũng không được đến tấn công. Có thể giết người trước cổng chùa - Ai di đà Phật - thì một khi người đó đã bước vào trong chùa thì không được đụng đến. Thế nên cũng nhiều phen chùa bị tấn công. Nhưng các vị sư cũng có vài người có cốt khí, có thể tấn công và bảo vệ chùa được. Chỉ là trước khi bị tấn công thì ai cũng căng thẳng.

“Hóa ra là tới cầu cứu…” Vị sư già thở dài nhìn vết thương của Lê Thắng

“Có cứu được không ạ?” Ngọc Hân lo lắng

“Được, nhưng sẽ cần 3 tháng mới có thể trở về như cũ.” Vị sư nói

“Như vậy thì tốt quá rồi!” Ngọc Hân vui sướng ôm Thanh Hằng

“Vết thương do cốt khí gây ra, thì phải dùng cốt khí để chữa. Bọn ta có cốt khí bảo vệ - có thể dùng để cứu người. Cô nương yên tâm, vết thương nặng hơn bọn ta cũng đã chữa rồi.”

“Ta cũng có cốt khí bảo vệ!” Ngọc Hân nhìn ông “Hay là ngài dạy ta đi, ta chữa cho ngài ấy, không dám phiền các ngài quá nhiều.”

“Dạy cô cũng được. Nhưng để mai đi” Ông nhìn vị sư trẻ đứng bên cạnh “Hôm nay các cô mệt rồi, ta sẽ để sư đệ của ta tới cứu ngài ấy, rồi mai cô có thể luyện cách truyền khí cho người bị thương.”

Sáng hôm sau Thanh Hằng quay trở về kinh thành, thông báo với đại phu và phu xe rằng sư thầy ở đây có thể lo được cho Lê Thắng, đừng kéo lên kẻo lộ địa điểm. Tính ra chỉ tới trưa ngày thứ 2 là cô đã về tới Đông cung. Ngọc Hùng tới nhưng không hỏi địa điểm của Lê Thắng, hắn chỉ hỏi Lê Thắng còn sống không.

“Ba tháng nữa” Cai ngục nói nhỏ với Minh Quang ở trong ngục “Ba tháng nữa ngài ấy sẽ hồi phục hoàn toàn, giống như chưa bị thương tích gì.”

Minh Quang và Gia Huy ở trong ngục thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thị vệ đó lại nói tiếp:

“Nhưng thái tử nói…”

Hắn nhìn xung quanh cẩn thận:

“Thái tử nói, hung thủ hại chết quý phi Ái Vy thật ra là Hoàng thượng.”

Minh Quang và Gia Huy giật mình nhìn nhau, cai ngục kia lại nói:

“Ngài ấy sẽ nói toàn bộ cho Tả thị lang, tới lúc đó Tả thị lang sẽ tìm cách nói chuyện với ngài”

—----------------------

Hóa ra hôm đó Ngọc Hùng tới lãnh cung thăm mẹ mình, hắn nói ngày hôm nay trong cung xảy ra rất nhiều chuyện, muốn đến ở cùng mẹ một lúc. Dù là vẫn chỉ quỳ ngoài điện thế này thôi. Không ngờ Hoàng hậu lại cho người gọi hắn vào.

“Đúng là hoàng thượng đã bắt Minh Quang vì tội tạo phản sao?” Hoàng hậu hỏi

“Vâng, nhưng Minh Quang không làm chuyện đó.”

Hoàng hậu bật cười:

“Hắn ta, thật sự rất lo lắng thế lực của Lưu gia”

“Lưu gia… khi đó chỉ có mình Tư mã quan nắm binh. Tả thị lang lúc đó làm quan cũng 3 4 năm rồi. Đâu cần thiết phải lo lắng thế lực của họ?” Ngọc Hùng hỏi.

“Lúc đó thì không. Nhưng khi Ái Vy mang thai, Hoàng thượng gọi đoàn hát ở ngoài cung vào biểu diễn, bị kẻ gian trà trộn ám sát. Cô ta đã dùng cốt khí của mình để cứu mạng mọi người. Đó là một con Thanh Long to lớn hùng dũng.”

Cốt khí Thanh Long… giống của Minh Quang.

“Lúc đó ám vệ xung quanh Hoàng thượng đã được điều sang bảo vệ ta, con, Vân phi và nhị đệ của con. Nhưng bọn chúng quá mạnh, đã giết chết nhị hoàng tử và tấn cung chúng ta. Hoàng thượng mải cứu con nên bị đánh lén. Lưu quý phi ở bên cạnh đã cứu người. Cô ta cứu tất cả chúng ta, ta cũng biết ơn cô ấy.”

Thế nhưng tại sao mẹ lại hạ độc bà ấy? Vì con sao?

Thấy ánh mắt của Ngọc Hùng nhìn mình, Hoàng hậu cười đau xót:

“Là hoàng thượng! Một ngày đẹp trời, hậu cung yên ổn, ta cũng không nghĩ tới ganh ghét ai cả. Hoàng thượng bỗng tới đưa cho ta huân hương, nói ta hãy để nó ở chỗ của Quý phi.”

Ngọc Hùng nghe thế cũng không tin vào tai mình: vụ hạ độc quý phi là do ông đứng sau sao?

“Ông ta sợ rằng vợ mạnh hơn mình. Sau này Minh Quang lớn lên có cốt khí Thanh Long giống mẹ, sẽ có tính uy hiếp đối với vị trí của ông ta. Thế nên nói với ta rằng: Nếu muốn con yên vị Thái tử thì hãy thay ông ta loại bỏ quý phi. Việc điều động cung nữ, trộn huân hương, thậm chí mua chuộc thái y ở hậu cung… ta đều có thể làm. Nhưng ta muốn con biết: ta không chủ động làm. Là phụ hoàng của con muốn vậy.”

Ngọc Hùng lặng người đi không nói gì. Hoàng hậu tiếp tục:

“Kể cả khi chuyện bị bại lộ, ta cũng phải nhận tội. Chỉ cần ngài ấy giữ lời hứa cho con làm vua.”

“Ta chỉ không ngờ, ta nghĩ mình hy sinh là được, nhưng con lại nghe lời ông ta, tự tay đẩy nhà ngoại đi đày ải.”

Bà tức giận siết tay:

“Bao nhiêu năm ta dặn dò con, không bằng mấy lời ngon ngọt của lão!”

Ngọc Hùng khẽ thở dài:

“Hôm nay, phụ hoàng cũng đã bảo con hãy giết Minh Quang.”

Hoàng hậu giật mình quay sang nhìn con trai, nhưng nếu cậu thực sự đã giết em mình thì sẽ không có thái độ này tới tìm bà.

“Con không xuống tay, một phần vì con nghĩ có lẽ phụ hoàng đang thử con, xem con có nhớ lời hứa lúc trước với người sẽ không hại anh em mình không. Nhưng phần lớn là vì con biết Minh Quang vô tội.”

“Thế nhưng con lại xuống tay với một người vô tội khác.”

Hắn nghĩ đến Lê Thắng, Ngọc Hân và cả Thanh Hằng. Không biết liệu Lê Thắng có sống nổi không… với cự ly gần như thế…

“Con trai.” Hoàng hậu nói “Lợi dụng người khác ra tay cho mình là cách làm của phụ hoàng con. Con cũng phải nghĩ xem: nếu Hiền phi sinh con trai, liệu hắn có thực sự để con tiếp tục làm Thái tử không?”

Nhưng mẹ ơi, con cũng không cần vị trí Thái tử này đến vậy.

Chỉ là cảm giác bị lợi dụng bởi chính người mình tin tưởng nhất, hết lần này đến lần khác, thật sự rất khốn nạn!

Nếu vua cha đã lo sợ con mình tạo phản, thì hãy để hắn tạo phản!

Bạn đang đọc Tôi Xuyên Vào Truyện Đã Đọc Nhưng Crush Lại Hóa Gay!!! sáng tác bởi Rima12
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rima12
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.