Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua nhà 8

Phiên bản Dịch · 919 chữ

“Thế thì cũng có thể làm giẻ lau! Cháu nha đầu này chính là hoang phí, cuộc sống thì phải tiết kiệm, không thể như vậy được, ăn mặc đều phải tính toán, nếu không thì khi gặp khó khăn sẽ khốn khó. Các cháu phải học tập lão Hải đó.”

Mợ hai dứt khoát nói: "Cái gì cháu muốn vứt thì đưa hết cho ta."

Lê Thư Hân: “A…… Được.”

Mợ hai nhặt được tiện nghi, cao hứng mặt mày hớn hở, nói: “Thật sự là quá tốt, A Hân, nếu sau này cháu có cái gì không dùng nữa, đừng vội vứt bỏ, hãy gọi cho ta. Để ta nhìn xem có thể dùng hay không, lãng phí sẽ không tốt.”

Lê Thư Hân khóe miệng run rẩy, nhưng cô vẫn gật đầu: "Được."

Được hứa hẹn, mợ hai hỉ khí dương dương, phảng phất như mỗi sợi tóc đều lộ ra vui sướng, nhưng chẳng mấy chốc, tựa hồ nghĩ tới cái gì, bà ta nói: “Cháu có hộ chiếu đi Hồng Kông và Ma Cao không?”?”

Lê Thư Hân: “Ồ? Cháu không có.”

Mợ hai vỗ đùi nói: "Nhanh phải làm một cái đi. Cái này rất hữu dụng. Không ít người trong thôn chúng ta chuẩn bị đi Hồng Kông mua vàng đấy”

Lê Thư Hân: “A?”

Mợ hai hận sắt không thành thép nhìn Lê Thư Hân, nói: " Nha đầu này chuyện gì xảy ra với cháu vậy, ai không biết còn tưởng cháu sống trên mặt trăng. Sao chuyện gì trong thôn cháu cũng không biết thế? Có rất nhiều phụ nữ trong thôn chuẩn bị đến Hồng Kông để mua đồ trang sức bằng vàng. Ta nghe nói ngày mai vợ của Thiệu Bằng sẽ đi, ta chưa nhận được hộ chiếu đi Hồng Kông và Ma Cao nên ta sẽ đi đợt sau cùng với Thúy Phân và mấy người khác.”

Lê Thư Hân bật cười, đơn giản nói: “Trang sức vàng thì ở đâu cũng có, Lâm Thành cũng có thể mua được, tại sao phải đến tận Hồng Kông?”

Mợ hai: “Sao mà giống nhau được? Giá cả ở Hồng Kông tốt, kiểu dáng cũng đa dạng hơn.”

Trong lòng mợ hai, Lê Thư Hân là một cái vỏ pháo rỗng, cái gì cũng không biết và không theo kịp trào lưu. Bà ấy nói lời thấm thía: “A Hân, chúng ta sống thì chuyện gì cần nhạy bén thì phải thật nhạy bén, chuyện gì cần mơ hồ thì cần coi như không biết. Ta xem cháu cả ngày trông con không có thời gian ra ngoài, về sau có chuyện gì ta sẽ qua đây nói cho cháu biết. Cháu cũng không thể để hai mắt bị bôi đen được.”

Lê Thư Hân cảm kích: “Vâng” một tiếng.

Cõ lẽ thấy Lê Thư Hân quá mức thành khẩn, trong lòng mợ hai phá lệ cảm thấy có thành tựu, nói: “Không có việc gì, cứ việc đi theo ta! Có ta ở đây, cháu nhất định sẽ không bị tổn thất gì."

Lê Thư Hân gật đầu cười nói tốt.

“Đúng rồi, nhà cháu đã ký tên chưa? Sau khi di dời thì tính toán ở đâu?”

Lê Thư Hân ánh mắt lóe lóe, nói: “Nhà cháu tính toán mua một cái phòng ở.”

Mợ hai vỗ đùi nói: "Có phải cháu cũng muốn đi nơi khác mua nhà trong lúc chờ di dời đúng không? Mà thật ra, thôn chúng ta cũng nhiều người dự định làm như vậy, mấy ngày nay có không ít người đã đến thôn Thượng Vân và thôn Thang Khẩu bên cạnh hỏi thăm phòng ở. Nếu cháu mua một ngôi nhà ở đây, không chỉ có thêm một ngôi nhà của mình mà còn có thể mong đợi vào lần di dời tiếp theo. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim. Có điều cho dù là thôn Thượng Vân hay thôn Thang Khẩu cũng không có người bán nhà. Nhà ở đó được giấu kĩ đến gắt gao, cháu cũng đừng suy nghĩ.”

Nói tới đây, mợ hai thần thần bí bí tới gần Lê Thư Hân, nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói, thôn chúng ta di dời xong thì thôn Thang Khẩu cũng sẽ phá bỏ và di dời. Hiện tại thôn Thang Khẩu ai cũng điên cuồng trồng cây xây nhà.”

Lê Thư Hân thiếu chút nữa cười ra tiếng, nói: “ Thôn Thang Khẩu cũng phá bỏ và di dời?”

Sao chuyện này có thể xảy ra được? Đời trước hình như cũng không có chuyện này xảy ra. Mặc dù cũng có người tung tin vịt nói thôn Thang Khẩu sẽ di dời nhưng tuyệt đối không dám chắc chắn như này càng không gióng trống khua chiêng mà truyền đi như thế.

“Tin này truyền từ đâu mà ra?”

Mợ hai gật đầu đè thấp thanh âm, nói: "Ta cũng không biết, bên ngoài hiện nay đều đang truyền nhau như vậy. Nhưng người trong thôn bên ấy không chịu thừa nhận, nói cái gì mà không phải vậy, chỉ là không đủ phòng ở nên xây thêm, haha.... Sớm không đủ, muộn không đủ lại đúng lúc này không đủ hả? Mấy ngôi nhà xiên xiên vẹo vẹo như vậy người có thể ở được sao? Rõ ràng là đang chờ di dời. Nghĩ mọi người đều là ngốc tử đúng không?”

Lê Thư Hân nhướng mày, không nói gì.

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.