Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chui đầu vào lưới 2

Phiên bản Dịch · 875 chữ

Thiệu Quốc Uy lại tức giận, hít vào thở ra thật sâu muốn chửi bới nhưng lại bị bà vợ già lôi kéo gắt gao.

Lúc này Thiệu Lăng cảm thấy con người thật sự là một loại "động vật" kỳ lạ, lúc trước mỗi lần hắn nhìn thấy cả gia đình này đều là tức giận, bọn họ xuất hiện thời thời khắc khắc đều nhắc nhở Thiệu Lăng, bọn họ là người một nhà, hắn ta chính là người thừa trong gia đình đó.

Nhưng là nhìn bây giờ đi, trông thấy bọn họ không vui vẻ, đặc biệt là Thiệu Quốc Uy tức đến mức xù lông, tâm trạng của Thiệu Lăng đột nhiên tốt lên không ít.

Quả nhiên nhìn thấy “kẻ địch” không vui, thì sẽ vui vẻ.

Mặc dù không biết ai đã nói đạo lí này, nhưng giờ phút này Thiệu Lăng cảm thấy cực kì chính xác. Hắn hiện tại đúng là tâm trạng như vậy, Thiệu Quốc Uy không cao hứng, hắn sẽ cao hứng. Còn về những người khác, tỉ như Thiệu Thành, Thiệu Tĩnh, Thiệu Chi, kỳ thật Thiệu Lăng không có nhiều tức giận như vậy.

Rốt cuộc cũng không phải lớn lên với nhau từ nhỏ.

Nhưng cha mẹ hắn thì hắn thật sự chướng mắt, đặc biệt là cha hắn.

Từ nhỏ là đứa con trai được ông bà nội cưng chiều. Cuối cùng lại hoàn toàn không đáng tin cậy, khiến ông bà nội hắn đau lòng.

Ông bà nội sẽ bởi vì con dâu không hiếu thuận mà thương tâm sao? Có lẽ sẽ có, nhưng chắc chắn không nhiều. Điều khiến họ đau lòng nhất chính là sự ích kỷ của đứa con trai Thiệu Quốc Uy này. Cho nên Thiệu Lăng và cha hắn không thể nào hòa hợp.

Thiệu Lăng mang cả gia đình quay về, lại không biết rằng sau lưng ông chủ tổ chức hoạt động ở sân chơi đem bọn họ mắng đến máu chó đầy đầu, ông ta mất tiền tổ chức nhiều thứ, lại bởi vì những người này đánh nhau mà lộn xộn hết cả lên. Thật con mẹ nó đen đủi!

Thiệu Lăng không biết điều này bởi vì đồng chí Thiệu Quốc Uy bị đánh, Thiệu Lăng tâm tình rất tốt, một đường về nhà vừa đi vừa ngâm nga tiểu khúc.

Lê Thư Hân không ngờ rằng sau khi Thiệu Lăng ra ngoài một chuyến, trở về liền kéo theo một đoàn người. Hơn nữa người nào người nấy thoạt nhìn đều có điểm chật vật, cô mở to mắt ngạc nhiên nói: “Mọi người mới bị cướp à?”

Đoàn người Thiệu gia: “……”

Thiệu Lăng nói chuyện đáng ăn đòn, Lê Thư Hân nói chuyện cũng không khác là bao, bảo sao hai gia hỏa này có thể lọt vào mắt xanh của nhau.

Thiệu Quốc Uy và những người khác hơi xấu hổ, nhưng Phạm Liên thật ra khéo đưa đẩy, nhanh chóng bước tới, cười nói: “Còn không phải nghe nói các con mua nhà, ta và cha A Thành thương lượng với nhau, cả nhà cùng đến dọn dẹp giúp các con một chút. Con mang theo một đứa trẻ, hẳn là lo liệu không hết việc.”

Phạm Liên lần trước ở bên này thất bại, về nhà tự mình cân nhắc một chút, cảm thấy phương thức mình đối đãi với Lê Thư Hân không đúng. Không thể dùng cách đối đãi như với vợ lão đại và vợ lão tam được. Lão đại và lão tam không dám ở trước mặt bà ta ho he câu nào, do đó vợ của bọn nó cũng không dám náo loạn.

Nhưng con thứ hai và con dâu thứ hai thì khác.

Cho nên lần này, bà ta chuyển đổi phương thức dịu dàng thắm thiết, xoay người giống như trở thành một bà mẹ chồng tốt nhất trên thế gian.

Đương nhiên, Phạm Liên luôn cảm thấy chính mình chính là một bà mẹ chồng tốt nhất trên đời. Có mẹ chồng nhà ai mà không vênh mặt hất hàm sai khiến? Làm gì có ai bình dị gần gũi giống như bà ta?

“Ai da, bảo bối ngoan, ta là bà nội, ừ à ồ, đúng rồi ta là bà nội của cháu đây.”

Tiểu Giai Hi bên cạnh đang ăn canh trứng đột nhiên bị gián đoạn, khuôn mặt nhỏ phồng lên thành một cái bánh bao biểu thị kháng nghị, “Ai ô nha nha!”

Đôi tay nhỏ vẫy vẫy muốn đuổi người đi, Phạm Liên tự mỉm cười lý giải: “Quả nhiên nó rất thích ta.”

Lê Thư Hân: “……” Sợ là bà đang nằm mơ đi.

Nhưng Lê Thư Hân cũng không muốn vả mặt ngay, không cần như vậy. So với mẹ chồng nhà khác nhảy nhót lung tung, bố mẹ chồng cô trước nay không chiếm được một phân tiện nghi ở nhà họ, mỗi lần đều là ăn mệt rồi rời đi.

Vậy cho nên Lê Thư Hân cũng lười bới lông tìm vết.

Cô cười tủm tỉm: “Bảo bảo nhìn bà nội cười một cái đi.”

Phạm Liên: “……”

Tự nhiên thấy nổi da gà.

Bạn đang đọc Trở về thập niên 90 phá bỏ và di dời của Hương Tô Lật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhEdward
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.