Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩn giấu

Tiểu thuyết gốc · 1632 chữ

“Anh Thành, nghe nói hôm nay ở đây lại có thêm cô mới, bà đào nói bà ấy đã để lại cho anh đó.

Em nói thật thế này... Anh làm việc thì cũng phải nghỉ ngơi, dạo này cứ mãi lo việc làm ăn, đến ăn cũng không đủ bữa, tụi em thấy mà cũng xót.

Mấy anh em ai cũng đều một lòng đồng ý với em rằng anh nên thư giãn tâm trí một chút.

Vả lại nghe nói cô gái này cũng được lắm anh!”

Lục Tư Thành tay nâng ly rượu, anh nhướng mắt lên Trần Hải, cậu ta là người thân cận đã ở cạnh anh rất lâu.

“Mày nghĩ bây giờ chúng ta còn thời gian thư giãn nữa sao? Lô hàng lần này mà đi tông là đám tụi bây chuẩn bị đói là vừa.”

Trần Hải lắc đầu cười, có Lục Tư Thành làm sao mà xảy ra vấn đề cho được, anh chàng bây giờ giống như một con chó quẫy đuôi nịnh chủ. Trần Hải lại tìm rượu thành kính rót mời Lục Tư Thành.

Người đàn ông xoay xoay chén rượu trong tay, mặt lại không dò lấy một tia cảm xúc. “Đừng nói anh không nhắc mày, bớt ăn chơi lại, chuyên tâm làm việc nhiều hơn, mày được anh tin tưởng mà giao cho công việc, xem như cũng cao hơn tụi nó vài bậc, đã làm anh thì cố gắng làm gương cho tốt. Dạo này anh thấy mày có phần lơ là. ”

Trần Hải thở dài gật đầu. “Em biết rồi anh. Nhưng mà em thật sự chỉ muốn tốt cho anh. Anh cứ ở đây đi, em gọi bà đào gọi người vào cho anh. Vắng bóng phụ nữ anh không chán nhưng em lại thấy chán thay anh.”

Một người phụ nữ với dáng người yêu kiều, cô vén nhẹ mái tóc mai che khuất một bên mặt, vừa mị hoặc vừa kiều diễm. Lâm Nguyệt Hi khoát lên mình một bộ váy ngắn, hở dưới nhưng không hở trên. Cái dáng vẻ nữa che nữa hở táo bạo vô cùng, nói rõ hơn là nó khơi dậy dục vọng của đàn ông.

Bà đào nhiều năm trong nghề không thể không bức xúc với cái cô người mới này, đã hở bạo thì còn che làm gì? Nhưng không thể không thừa nhận cô ta thật sự rất cuốn.

Mặc dù thân hình của cô gái này không đầy đặn như những cô gái làm nghề này nhưng Lâm Nguyệt Hi vượt xa họ ở khuôn mặt, cái khuôn mặt này giúp cứu cái phong cách chọn quần áo khác người của cô nàng.

Thật ra hôm nay có một người xin vào làm nghề, bà đào đồng ý nhận cô ta vào nhưng mà đến tối vẫn chưa thấy bóng dáng của cô ta đâu, cô nàng tên Hứa Chi Nghi này trùng hợp vừa nảy lại đến xin việc, bà đào đã hứa với Trần Hải là sẽ có người mới cho Lục Tư Thành, bà làm gì dám thất hứa nên nhân cơ hội bà lập tức cho cô gái này vô làm luôn.

Bà cảm thấy cô gái này mặc dù xinh đẹp là thế nhưng rất ngốc thì phải. Cô ta còn than với bà là gia cảnh của mình rất rất khó khăn, cô đang rất túng quẫn cần gấp rất nhiều tiền, bà đào cảm thấy mình có thể lợi dụng được nên rất nhanh chấp nhận. Gái mới thì sẽ được nhiều người ưa thích, đương nhiên chút tiền hoa hồng bà thu lại...Ha... Tiền đúng là nhờ người mới có nha.

Cái đôi chân dài trắng muốt của cô ta, cái cặp xương quay xanh bóng bẩy hiện rõ trên vai, cái mái tóc đen dài xõa tung... Khí chất này, ‘làm gái’ đúng thật là quá lãng phí.

Trần Hải nhìn cô gái từ xa được bà đào dắt lại, anh ta không tiếc mà đưa tay lên không trung, làm bộ dáng của một tên sở khanh muốn đánh vào bờ mông tròn của cô nàng, người đàn ông nhìn Lâm Nguyệt Hi cười nham nhỡ. Anh cảm thấy tiếc quá đi mất, hàng mới hảo hạng như vậy, vậy mà lại không được dùng... Cứ giống y như là cơm đưa trước miệng rồi bị người khác lấy ăn mất. Mà anh lại chính là người tự dâng cơm của mình cho người ta ăn.

Trần Hải gật đầu với bà đào, anh ta quyết định mình sẽ dùng sau vậy, từ từ 'yêu' cô ta sau cũng được. Dẫu gì người mà Lục Tư Thành đã dùng qua sẽ không bao giờ dùng lại nữa. Ăn đồ thừa của ông chủ là việc anh ta đã quen làm rồi.

Bà đào áp nhẹ vào tai Lâm Nguyệt Hi, giọng dặn dò rất nghiêm túc. “Con chăm sóc cậu Lục cho tốt, cậu Lục mà không vui thì con chết với ta.”

Lâm Nguyệt Hi cười rồi gật đầu đi vào trong. Trước khi cô đi lại bị Trần Hải kéo tay, anh ta nhẹ nhàng áp vào môi cô một cái hôn nhẹ. Lâm Nguyệt Hi chẳng lấy làm quan tâm cho lắm, cô dường như cảm thấy tên đàn ông này như ruồi bọ.

Lâm Nguyệt Hi có phần hồi hộp khi người cô sắp gặp sẽ chính là Lục Tư Thành. Cô nắm chặt cánh cửa vài giây rồi lại mở ra. Ánh sáng từ ngày soi chiếu vào bên trong, căn phòng chỉ toàn là màu của ánh đèn mờ, Lâm Nguyệt Hi thật sự không thể nhìn rõ được cả khuôn mặt của Lục Tư Thành, anh dường như đã bị bóng đêm che lấp, khuôn mặt ẩn hiện trong màn sương mờ của khói thuốc. Rất giống với miêu tả của những người lần đầu gặp mặt anh ta.

Lâm Nguyệt Hi lấy lại vẻ bình tĩnh của một cô gái tự tin. Cô đạp chân mình trên đôi giày cao gót đỏ, cả thân người đều mặc một màu đỏ máu, giống như nàng quỷ mê hoặc nam nhân. Cô nàng rất nhanh đã tiến ngồi cạnh rồi áp sát người Lục Tư Thành, cô nàng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ tựa vào lòng ngực Lục Tư Thành, người đàn ông vẫn đang đắm say trong mùi vị nồng của khói thuốc lá, anh lại rất nhàn nhã mà thở ra hít vào.

Lâm Nguyệt Hi từng thấy nhiều người đạt đến trình độ tài hoa trong rất nhiều lĩnh vực, Lục Tư Thành lại thích hợp với cái danh xưng người tài hoa trong việc hút thuốc mà lại như vẽ ngọc vậy. Cử chỉ tay thoải mái, điêu luyện. Lâm Nguyệt Hi cảm thấy mình có điều kì lạ, từ trước đến bây giờ cô vẫn luôn ghét mùi thuốc lá, đặc biệt nói rõ hơn là cô chỉ ngửi nhẹ mùi của nó cô cũng không chịu nổi.

Nhưng người đàn ông này với mùi khói thuốc nhàn nhạt kèm theo hương thơm mát lạnh vị gió, Lâm Nguyệt Hi đặc biệt không quá bày xích với mùi hương này, dường như càng ngửi cô càng thấy mùi hương này gây nghiện. Nhưng ngửi lâu cô sẽ không chịu được, Lâm Nguyệt Hi dường như áp chặt mũi vào áo Lục Tư Thành nhiều hơn. Chỗ này không quá vị thuốc lá.

Để miêu tả người đàn ông này, Lâm Nguyệt Hi cảm thấy anh ta không lạnh lùng, anh ta chỉ là không để cô vào mắt. Lâm Nguyệt Hi với giọng nói nhẹ như làn nước vào cuối mùa thu, sâu trong giọng nói ấy lại tiềm ẩn khí chất của một cô gái ngoan cường, khó hiểu.

Giọng của cô nàng không phải là cái giọng đặc quánh, dẻo ngọt của mấy cô gái thường hay mời gọi đàn ông, những chất giọng đó thường làm cho đàn ông mềm lòng mà muốn chiều chuộng nhưng đôi khi lại khiến cho những người đàn ông nghiêm túc chán ghét vô phương hữu bác, giọng của Lâm Chi Nghi mang hương thơm mát, ngọt dịu của mùi cỏ, lại có phần êm ái như làn nước chảy nhẹ vào đầu xuân vậy.

Lâm Nguyệt Hi mở miệng: “Ông chủ Lục, hôm nay để em ‘hầu’ anh.”

Lục Tư Thành đặc biệt vốn rất im lặng. Đúng như trong tài liệu mà Trần Tư Cần giao cho cô, người đàn ông này quá ít nói nhưng mà anh ta lại thông minh hơn hẳn cô, Trần Tư Cần bảo cô phải cẩn thận vì người đàn ông này có thể đoán được suy nghĩ của người khác. Lâm Nguyệt Hi nghe vậy thì lắc đầu cười đến đau bụng vì không tin. Nhưng hôm nay tiếp xúc với anh ta, Lâm Nguyệt Hi bỗng lại thở dài, khó cho cô rồi.

Lục Tư Thành nắm lấy thắt lưng Lâm Nguyệt Hi để cô đứng lên rồi anh lại không chút nương tình mà choàng tay qua eo kéo cô đi ra khỏi phòng. Lực đạo của người đàn ông mạnh vô cùng, Lâm Nguyệt Hi nhíu nhíu mài có phần không tin được vào xúc cảm của mình. Thật sự lực đạo toát ra từ cánh tay này rất mạnh đó không phải người nào cũng có được. Nếu muốn có được nó, anh ta liệu đã luyện tập bao nhiêu lần?

Rất rõ ràng là anh ta không thể biết dù chỉ một cái kéo eo của anh ta mà đã làm cho Lâm Nguyệt Hi bất ngờ đến thế nào. Bởi vì cô bị kéo đến đau.

Bạn đang đọc Trời Nam Đất Bắc, Liệu Có Thể Chung Đường? sáng tác bởi Jelina
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Jelina
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.