Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1034 chữ

"Được rồi, cái đồ sao chổi này, khóc cái gì mà khóc? Em tư còn không phải là do mày hại chết sao, giả bộ đáng thương cái gì? Chúng tao nuôi mày lâu như vậy, coi như là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, về sau mày tự sinh tự diệt đi."

"Tao đã cho mày mặt mũi mà mày không cần, còn không biết xấu hổ. Đây đã là nhà của tao, mau cút đi!"

Trì Xu Nhan nhìn thấy cô gái giống mình y như đúc, ôm hũ tro cốt quỳ xuống trước mặt cả nhà Trì Quế Hoa, hèn mọn cầu xin bà ta cho ba cô nhập thổ vi an.

"Cháu có thể từ bỏ căn nhà này, cô ba cháu cầu xin cô. Trước kia là cháu không tốt, hiện tại chỉ cầu xin cô nể mặt ba cháu, để cho ông ấy có một phần mộ có thể yên nghỉ." Cô gái nhỏ yếu đuối cầu xin nói.

Hơn nữa cô còn dập đầu, quỳ rách đầu gối, khóc hết nước mắt.

Nhưng Trì Quế Hoa vẫn bày ra khuôn xấu xí dữ tợn, trực tiếp đoạt lấy hũ tro cốt trong tay cô gái, trực tiếp ném vào thùng rác.

Cô gái đỏ hai mắt, tứ chi vội vàng bò về phía đó.

Trong khoảng khắc cô chuẩn bị đỡ được hũ tro cốt, thì Cao Linh Tuyết đứng ở một bên liền động đậy, cô ta cười khinh miệt, xốc cái nắp lên, trở tay đổ xuống…

"Nhan Nhan, Nhan Nhan, phải vào nhà rồi, dậy đi con."

Trì Lăng Diễm nhẹ nhàng đẩy Trì Xu Nhan, nhẹ giọng gọi.

Trì Xu Nhan lập tức mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Trì Lăng Diễm, là vẻ mặt tràn đầy lo lắng cho cô.

"Ba, về nhà rồi ư?"

Trì Xu Nhan cười rạng rỡ nhìn về phía ông, song Trì Lăng Diễm không những không bớt lo lắng, ngược lại lông mày rậm ngày càng nhíu chặt.

Trì Xu Nhan cảm giác trên gương mặt có chút xúc cảm lạnh lẽo, cô tiện tay lau một cái mới phát hiện ra là nước mắt.

Trì Xu Nhan hơi ngẩn ra, tuyến lệ của cơ thể này cũng quá phát triển đi, kiếp trước cô đã quên khóc là cảm giác gì.

"Con gặp ác mộng sao? Mơ thấy cái gì lại bị dọa thành như vậy?"

Trì Lăng Diễm lau nước mắt cho Trì Xu Nhan.

"Con mơ thấy mình biến thành một con chuột, còn có một con mèo vô cùng đáng sợ luôn đuổi theo con, còn muốn nuốt con."

Trì Xu Nhan nhếch miệng cười cười: "Con còn cho rằng mình sắp phải chết, ba còn không đến cứu con."

"Phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đại cát đại lợi."

Lo lắng trên mặt Trì Lăng Diễm cũng tản đi một chút, gõ nhẹ đầu Trì Xu Nhan.

Bản thân ông cũng không quá tin tưởng lời này, nhưng mà nghe được Trì Xu Nhan nói như vậy, ông vẫn ôm thái độ thà tin còn hơn.

Hai người về đến nhà, cả căn nhà hoa lệ nhưng lại cực kỳ trống trải, lỗng lẫy mà lạnh lẽo, không có chút nào gọi là hơi người.

Trên đồ nội thất đều bị một tầng bụi mỏng bao trùm.

"Nhan Nhan, con cứ ngồi sô pha trước."

Trì Lăng Diễm nhấc tấm vải dài che trên sô pha lên, may mắn là mặt trên còn coi như sạch sẽ.

Ông cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, dặn dò: "Nếu thấy đói thì ngậm mấy viên kẹo trước."

Trì Xu Nhan gật đầu một cái, vừa hỏi: "Có cần con giúp đỡ không?"

"Không cần, không cần, đến lúc đó càng giúp càng lộn xộn hơn."

Trì Lăng Diễm cười nhạo cô, xé kẹo ra đưa cho cô ăn.

Làm xong lại quay sang nhìn phòng khách và phòng bếp ở lầu một, hít sâu một hơi, bực bội cào cào tóc, sớm biết sẽ trở về đây ở thì đã gọi người dọn vệ sinh tới trước rồi.

"Ba ơi, ông nội gọi điện cho ba kìa."

Trì Xu Nhan nhìn điện thoại di động đang vang reo trên bàn trà thủy tinh, liền hướng về phía phòng bếp nói vọng vào.

..............

Trì Xu Nhan vừa mới nói một tiếng, Trì Lăng Diễm đã vội sải đôi chân dài chạy ra, trước ngực vẫn còn đang mang chiếc tạp dề con vịt nhỏ màu vàng, hỏi: "Nhan Nhan, làm sao vậy con?"

"Ông bà nội gọi điện thoại tới ạ."

Trì Xu Nhan nhanh chóng chạy tới đưa điện thoại cho ông, Trì Lăng Diễm nhướng mày một cái.

Chân trước ông vừa cùng nhà chị ba xảy ra mâu thuẫn, chân sau ba mẹ liền gọi điện thoại tới, ông cũng không cảm thấy đây là chuyện trùng hợp.

Ông nhìn Trì Xu Nhan một cái: "Cơm sắp xong rồi, Nhan Nhan chờ thêm một lát nhé."

Trì Lăng Diễm nói xong liền cầm điện thoại di động vào bếp nghe.

Trì Xu Nhan nhìn bóng lưng cao lớn của Trì Lăng Diễm, mím môi nở nụ cười cũng mang theo vài phần châm chọc, liền đoán được cô ba đã mách lẻo với ông bà nội.

Cô bật TV lên, vừa hay là kênh giải trí, trên đó đang hiện một tiêu đề rất lớn hấp dẫn sự chú ý của cô.

Phát hiện một nữ minh tinh nổi tiếng đang yêu đương với Cửu Gia của đế đô?

Tin tức phía sau dấu chấm hỏi nhỏ hơn nhiều so với chữ ‘bạo’ này.

Người dẫn chương trình ngửi thấy mùi bát quái bên trong, liền hỏi một nữ minh tinh về quan hệ giữa cô và Cửu Gia.

Nữ minh tinh kia nhẹ nhàng cắn môi nói chỉ là bạn bè, nhưng ngữ điệu lại mập mờ không rõ, trăm chuyển ngàn hồi, chỉ cần nghe xong thì sẽ cảm thấy không đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Sư Bắt Quỷ của Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.