Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Nhưng bà ta cũng không suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng cô bởi vì bị hoảng sợ nên khi nhìn thấy cha ruột của mình như tìm được chỗ dựa.

Trì Xu Nhan nghe thấy giọng nói này, đôi mắt hạnh liền mở to lên, cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên giọng nói như ác mộng này, chanh chua cay nghiệt như thế nào, không niệm tình cũ mà nhục mạ cô, đem lòng tự trọng của cô mà vứt xuống đất dẫm đạp, đem tro cốt của ba cô ném vào trong thùng rác.

Trong mắt cô tràn đầy vẻ chán ghét, nắm chặt quần áo ở trên vai của Trì Lăng Diễm, cô mới có thể kiềm chế ý muốn xé nát khuôn mặt ghê tởm của người cô này, trước mặt một kiểu nhưng sau lưng lại một kiểu.

Thấy Trì Xu Nhan không quan tâm đến, em tư của mình cũng không muốn thả xuống, bộ dạng như đang ôm trân bảo, thật sự Trì Quế Hoa nhìn thấy không ưa nổi, bĩu môi, chỉ là một món hàng phải bù thêm tiền mà thôi, có cần phải che chở nó như vậy không?

Em tư cái gì cũng tốt nhưng chỉ có điểm này là không tốt.

Qua thật lâu sau Trì Lăng Diễm mới đặt con gái của mình lên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho cô.

"Nhan Nhan, cháu cũng thật là, làm sao có thể chạy đến nơi nguy hiểm như vậy được, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

Trì Quế Hoa quở trách Trì Xu Nhan: "Tính tình như khỉ hoang này của cháu cần phải sửa lại một chút."

Trì Xu Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trì Quế Hoa, không hiểu sao Trì Quế Hoa lại cảm thấy lạnh gáy, luôn cảm thấy đôi mắt của Trì Xu Nhan làm cho bà ta hoảng hốt, nhướng mày lên muốn dạy dỗ cô một chút.

Nhưng mà khi liếc nhìn qua thì thấy Trì Lăng Diễm nhướng mày, bà ta mới nhịn xuống một hơi này được, con nha đầu chết tiệt kia, chờ ba mày đi rồi, xem tao xử lý mày như thế nào.

Trên mặt bà ta nở nụ cười nói: "Nhan Nhan, chắc là cháu đói bụng rồi phải không, để cô đi mua chút đồ ăn cho cháu."

Nói xong liền xoay người rời đi. Trì Xu Nhan nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, trong con ngươi hiện lên vẻ u ám.

"Nhan Nhan, cơ thể con còn có chỗ không thoải mái thì nhất định phải nói cho ba và bác sĩ biết." Trì Lăng Diễm thấy con gái ngẩn người, chạm nhẹ trán cô một cái: "Ngẩn người cái gì vậy."

"Ba, ba đừng đi nữa có được không?" Trì Xu Nhan mở to đôi mắt hạnh ngân ngấn nước mắt, cái đầu nhỏ nghiêng trên vai Trì Lăng Diễm làm nũng nói.

Trì Xu Nhan nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài liền đẩy Trì Lăng Diễm ra, giận dỗi chui vào trong chăn.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan, con để cho ba thêm chút thời gian… suy nghĩ một chút, có được hay không?" Trì Lăng Diễm khó khăn nói.

"Được, vậy ba phải nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận." Trì Xu Nhan thò đầu ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba mình thì nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trì Lăng Diễm.

"Đúng rồi, Nhan Nhan, cô của con nói con luôn muốn trở về nhà mình ngủ, do con lạ giường mà cô con cũng không có dư thời gian để chăm sóc con, bằng không chọn một ngày để cho cô con mang theo ba chị em họ của con chuyển vào nhà mình ở với con, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Trì Xu Nhan nghe thấy những lời nói giống y như kiếp trước, trong lòng cười lạnh, người cô này của cô thật giỏi tính toán.

Đáng tiếc, lần này cô sẽ không ngu xuẩn dẫn sói vào nhà như vậy nữa.

.............

Trì Xu Nhan lắc lắc đầu giống như trống bỏi, trong mắt ngấn lệ bình tĩnh nhìn về phía Trì Lăng Diễm, tủi thân nói:

"Không được, đó là nhà của chúng ta, con không muốn người khác dọn vào."

Trì Xu Nhan rất hiểu cha ruột của mình, nếu là những trưởng bối khác nghe thấy những lời nói như vậy, nhất định sẽ mắng mình là trẻ nhỏ không hiểu chuyện.

Nhưng đổi thành người cuồng con gái như Trì Lăng Diễm thì khác, tuy rằng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, ý thức lãnh địa của con gái nhà mình có chút mạnh, nhưng vừa nhìn thấy Trì Xu Nhan ngân ngấn nước mắt muốn khóc, ông nhất thời có chút luống cuống, liền lên tiếng an ủi:

"Được, được, không để người khác dọn vào, con xem con khóc thành cái dạng gì thế này."

Trì Xu Nhan bình tĩnh lại, cô nín khóc mỉm cười, bản thân cũng có chút buồn ngủ liền ngáp một cái, thân thể này thật sự quá yếu ớt, chỉ là cô vẫn như cũ gắt gao túm chặt lấy Trì Lăng Diễm, giống như sợ ông sẽ chạy mất.

"Con buồn ngủ thì ngủ đi." Trì Lăng Diễm hạ gối đầu xuống cho Trì Xu Nhan, giúp cô vén vài sợi tóc loà xoà trên mặt sang một bên.

Trì Xu Nhan gật đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía ba mình, trong mắt tất cả đều là tình cảm quấn quýt cùng lưu luyến không muốn xa rời.

"Ngoan, nhắm mắt lại, ba ở đây với con." Tay phải Trì Lăng Diễm phủ lên mí mắt của Trì Xu Nhan, trong lòng vừa cảm thấy ngọt ngào cũng không khỏi chua xót.

Điều khiến ông vui mừng chính là đứa con gái ngày trước đối với mình xa cách và bài xích có thể lưu luyến không muốn rời xa ông như vậy, nhưng nghĩ đến con gái gặp phải hoạ lớn như vậy ông lại cảm thấy đau lòng không thôi.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Sư Bắt Quỷ của Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.