Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1012 chữ

Dương Ngọc Trân vừa nghe nữ cảnh sát này nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, tức giận trợn trừng mắt lên nhìn Tôn Tố.

"Ai da, Ngô phu nhân, cấp dưới của tôi nói chuyện không suy nghĩ, bà cần gì phải phân cao thấp với một cảnh sát nhỏ như cô ấy làm gì, miễn cho tự hạ thấp thân phận của mình." Cảnh sát Hoàng vội vàng cười cười, chạy ra giảng hoà.

"Anh bớt qua loa lấy lệ với tôi đi."

Dương Ngọc Trân đẩy cảnh sát Hoàng ra, không chịu buông tha chỉ vào Tôn Tố nói: "Vừa rồi cô ta nói xấu con gái tôi, lần này tôi nhất định phải gặp lãnh đạo của các người, xem rốt cuộc là hạng người gì mới có thể dạy ra loại cấp dưới như vậy."

"Ngô phu nhân muốn gặp tôi?"

Một giọng nói trầm khàn truyền đến, người đàn ông vóc dáng cao lớn, khí thế hiên ngang mặc cảnh phục đi vào.

Dương Ngọc Trân quay đầu, đang tính tức giận thì chờ đến khi nhìn thấy rõ người tới, bà ta liền thu lại lửa giận. Cơn giận cứ thế bị nén lại trong bụng, chỉ nghe bà ta vừa cung kính lại mang theo vài phần nịnh nọt cười nói: "Thì ra là Phong cục, đã lâu không gặp ngài."

Phong Uyển Lâm hơn 20 tuổi đã ngồi lên chiếc ghế cục trưởng cục cảnh sát thành phố Phủ Châu.

Có thể nói đây là một người đàn ông tài năng xuất chúng, chiến tích mấy năm nay cũng vô cùng nổi bật, tiền đồ vô lượng, hơn nữa anh ấy là từ đế đô chuyển đến, bối cảnh vô cùng hùng hậu.

Ngay cả chồng của Dương Ngọc Trân là Ngô Quang Diệu cũng luôn âm thầm nghĩ cách nịnh bợ anh.

Đương nhiên Dương Ngọc Trân cũng biết nhân vật này, đây là nhân vật mà bà ta không thể đắc tội nổi.

Dương Ngọc Trân hiển nhiên không nghĩ tới lúc này lại gặp được anh, nhất thời vô cùng mừng rỡ.

"Vị phu nhân này có điều gì bất mãn với cấp dưới mà tôi dẫn dắt sao?"

Phong Uyển Lâm nhướng cao đôi mày rậm, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo nhìn về phía Dương Ngọc Trân.

Dương Ngọc Trân vừa nghe Phong Uyển Lâm nói lời này, sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng lắc đầu: "Không, không có, tôi… tôi chỉ đến để hỏi thăm tiến độ điều tra thôi."

Bà ta vừa nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của mình ở cục cảnh sát, chỉ sợ khiến cho Phong Uyển Lâm sẽ có ấn tượng không được tốt với lần đầu gặp mặt, nhất thời hối hận đến xanh cả ruột.

"Vậy sao, thì ra là đến hỏi thăm, tôi còn tưởng có vị phu nhân nào coi cục cảnh sát là chợ bán đồ ăn, muốn đến là đến, muốn đi là đi."

Phong Uyển Lâm ngữ khí không mặn không nhạt, đôi mắt uy nghiêm nói: "Vẫn mong phu nhân không nên ở đây làm gián đoạn công việc của chúng tôi, dù sao thì những cảnh sát dưới tay tôi đều rất bận rộn."

Dương Ngọc Trân vốn có tâm tư muốn lấy lòng anh nhưng giờ nhìn vẻ mặt Phong Uyển Lâm không chút thay đổi, liền ngượng ngùng rời đi.

"Ỷ mạnh hiếp yếu, tôi nhổ vào!"

Tôn Tố hướng về bóng lưng của Dương Ngọc Trân chửi một câu.

……..

Phong Uyển Lâm liếc mắt một cái liền nhìn thấy một cô gái tầm 16 - 17 tuổi ngồi bên cạnh Tôn Tố, mặc đồng phục học sinh, tay cầm ly nước, hơn nữa còn có một đôi mắt tròn xoe như mắt mèo, khiến anh ấy có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, lập tức nhớ tới con mèo đang nuôi trong nhà.

Phong Uyển Lâm nhìn lướt qua, khẽ nhíu mày ra lệnh: "Tôn Tố đi vào đây."

Nói xong, anh một mình đi vào bên trong văn phòng.

"Vâng, Phong cục."

Tôn Tố hướng về phía Phong Uyển Lâm làm theo tiêu chuẩn mà chào một cái, trước khi đi vào, cô còn cố ý ghé vào tai Trì Xu Nhan an ủi: "Em không cần sợ, Phong cục của chúng ta là người rất tốt, công chính liêm minh cực luôn, nếu ai đó lại đến gây sự thì chắc chắn sẽ không được như ý đâu."

"Cám ơn chị Tôn Tố."

Trì Xu Nhan mở to đôi mắt vừa tròn vừa to, khuôn mặt cô còn có chút bụ bẫm như trẻ con, nhìn vừa ngoan vừa xinh xắn. Nhất là khi cô chân thành nói cảm ơn với Tôn Tố, khoé môi cong cong lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, thật sự vô cùng đáng yêu, khiến cho trái tim mẹ già đã trải qua bao nhiêu chuyện của Tôn Tố cũng phải mềm nhũn.

Trước khi đi, cô ấy còn nhịn không được mà duỗi tay sờ lên mái tóc của Trì Xu Nhan, giống hệt như cô tưởng tượng, mềm mại, mượt mà quá đi.

"Cô bé ngoài kia xảy ra chuyện gì vậy?"

Phong Uyển Lâm hỏi: "Cô bé hồi nãy đã làm ra chuyện gì sao?"

Tôn Tố vừa nghe Phong Uyển Lâm hỏi, lập tức đem tiền căn hậu quả của sự việc nói ra, càng nói về sau càng khó chịu:

"Phong cục, may mắn là anh đến kịp nếu không thì cũng không biết còn dây dưa đến khi nào. Mặt bà ta cũng thật dày, rõ ràng là con gái mình bắt nạt bạn học, cũng không biết tại sao tự làm bản thân bị thương đến nhập viện. Cố tình giả vờ là người bị hại mà còn dám công khai trách cứ người bị hại nữa chứ…"

Khi Tôn Tố chú ý tới ánh mắt nghiêm nghị của Phong Uyển Lâm, cô liền im miệng, sợ hãi đứng tại chỗ.

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Sư Bắt Quỷ của Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.