Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1035 chữ

“Liên quan gì đến anh!”

Trì Xu Nhan miệt thị nhìn Chu Bác Thành một cái, trong lòng tự nhủ chính mình mới không phải hoa si.

Nhưng mà nhìn tử khí lập loè vây quanh trên người đàn ông cao lớn bên cạnh, đành phải vụng trộm nuốt nước miếng một cái, rất muốn ôm.

Lần đầu tiên Chu Bác Thành hoài nghi nhân sinh: "..."

Từ lúc nào anh lại trở nên không có mị lực như vậy?

Trì Xu nhan liếc mắt nhìn người trước mặt một cái, cô mới không phải là hoa si, thu hồi tầm mắt, cũng biết nếu mình còn nhìn chằm chằm đối phương, đối phương nhất định sẽ chịu không nổi.

Nhưng mà lúc mua dược liệu, cô vẫn theo bản năng dùng khóe mắt liếc mắt một cái, tròng mắt đảo quanh.

Chu Bác Thành nhìn cô gái nhỏ kia lén lút nhìn qua, không chỉ có cô gái kia, rất nhiều nữ nhân viên trong cửa hàng đều thỉnh thoảng nhìn qua.

Chu Bác Thành oán giận Kỳ Trăn Bách nói: "Rõ ràng bộ dạng của tôi cũng không kém, nữ sinh đuổi theo tôi đều có thể tạo thành một đại đội, nhưng mỗi lần đứng chung một chỗ với cậu thì luôn bị coi như phông nền, thật sự là làm cho người ta oán giận mà."

Lúc trước Kỳ Trăn Bách không có biểu tình gì, nhưng lúc này nhìn thấy Chu Bác Thành bị phũ thì hiếm khi nhếch khóe môi, lại nhìn một cái khiến cho Chu Bác Thành hít sâu một hơi, ôm ngực lập tức nói một câu: "Tiểu tử cậu đừng cười, tuyệt đối đừng cười." Một đại nam nhân như anh còn bị bẻ cong, chứ đừng nói đến phản ứng của mấy người bên cạnh.

Ngày thường Kỳ Trăn Bách không thích lấy diện mạo ra nói chuyện, lớn lên dù tốt đến đâu cũng thì cuối cùng cũng chỉ là hồng nhan khô cốt.

Lúc này liếc xéo người bên cạnh một cái, không để ý đến rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần lạnh lùng thản nhiên nói: "Ghen tị à? Cậu có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng mà chỉ bằng cậu? Phẫu thuật thẩm mỹ cũng vô dụng!"

Chu Bác Thành: “......”

Lại bị đâm một đao là cảm giác như thế nào?

Trì Xu Nhan đè nén khát vọng muốn ôm người đàn ông trước mặt mang tử kim khí vận này về nhà nghiên cứu, định thần lại xem xét dược liệu cần thiết, chờ đến khi nhìn thấy một củ nhân sâm, đôi mắt sáng lên: "Tôi muốn cái này."

Hai người đồng thanh nói.

Kỳ Trăn Bách kinh ngạc một chút, nhìn thoáng qua Trì Xu Nhan bên cạnh, mấp mấy môi đỏ hình thoi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: "Xin chào, củ nhân sâm này có thể nhường cho tôi không?"

……………….

Vào lúc Chu Bác Thành cho rằng Trì Xu Nhan sẽ không chút do dự mà đồng ý thì cô lại lắc đầu đầy kiên định:

"Không được."

Chu Bác Thành: "..."

Sức hấp dẫn của tên bạn tốt đã giảm xuống đến mức này rồi sao, thế mà lại không khiến cô bé này mê mẩn đến choáng váng ư?

Nhưng mà nghĩ đến vừa rồi ánh mắt cô gái này dính chặt ở trên người bạn mình, hay là cô muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt nhỉ?

Mặc kệ là cô gái này có suy nghĩ gì, củ hồng sâm này thật sự rất quan trọng với Kỳ Trăn Bách.

Đang lúc Chu Bác Thành muốn kiên nhẫn giải thích công dụng với Trì Xu Nhan, cô giống như biết Chu Bác Thành muốn nói gì bèn lên tiếng đánh gãy lời anh, nói với Kỳ Trăn Bách:

"Thân thể của anh bây giờ không nên dùng loại hồng sâm này, nó sẽ chỉ khiến cho thể hàn của anh bộc phát nhanh hơn mà thôi."

Nói xong cũng mặc kệ hai người, quay ra nói với nhân viên quầy: "Xin hãy gói nó lại cho tôi."

Nhân viên cửa hàng kia nhìn thoáng qua Kỳ Trăn Bách, thấy vị tiên sinh này cũng không phản đối liền chuẩn bị đóng gói lại.

"Cô còn biết xem bệnh à?" Chu Bác Thành kinh ngạc đến lẫn chút nghi ngờ nhìn Trì Xu Nhan một cái.

Cô gái nhỏ này chỉ liếc mắt một cái vậy mà có thể nhìn thấu thể chất đặc thù của bạn anh.

"Cũng tạm." Trì Xu Nhan trả lời.

"Cô học y khoa?"

"Không phải."

"Vậy nhà cô có truyền thống làm nghề y à?"

"Không phải."

Trì Xu Nhan lắc đầu, quay sang khách khí hỏi nhân viên cửa hàng: "Có thể cho tôi mượn một tờ giấy trắng cùng một cây bút không?"

Chu Bác Thành vừa nhìn Thấy Trì Xu Nhan phủ nhận thì cũng không có hứng thú hỏi tiếp mà chỉ cho rằng đó là bởi cô ‘chó ngáp phải ruồi’ nên nói lung tung mà thôi.

Nhân viên cửa hàng kia ‘vâng’ một tiếng, vội vàng đi tìm giấy bút mang ra rồi tiếp tục đóng gói xong chỗ hồng sâm kia. Ngày khi cô muốn đưa qua thì:

"Ấy, thứ này nhìn không tệ, tôi muốn, bao nhiêu tiền?" Một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi đi tới, không chút khách khí đoạt lấy.

Về cơ bản thì Dương Thần Thần cũng không biết trong túi này đựng cái gì, nhưng mà thấy đây là thứ Trì Xu Nhan nhìn trúng nên mới nổi lên tâm tư muốn cướp.

"Xin lỗi, củ hồng sâm này là vị khách này nhìn trúng trước, cửa hàng chúng tôi còn có rất nhiều loại hồng sâm khác, cô có muốn xem thử hay không?" Nhân viên cửa hàng hỏi.

"Nhưng tôi chỉ muốn củ hồng sâm này, nhất định tôi phải có được." Dương Thần Thần dắt một con chó săn lớn, kiêu ngạo lớn lối nói, quay đầu nhìn Trì Xu Nhan một cái, giả bộ kinh ngạc:

Bạn đang đọc Trọng Sinh: Thiên Sư Bắt Quỷ của Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.